Vấn Vương Đến Chết Chương 9


Chương 9
Chia tay

Trình Tề biết Dư Doanh muốn đưa Bảo Bảo về thị trấn thăm bố mẹ vợ thì chuẩn bị rất nhiều quà. Anh không thể lo hết mọi việc vì thực sự anh rất bận rộn. vừa từ Thanh Đảo quay về. anh lại phải tới đó lần nữa, sự nahiệp của anh đang ờ vào thời điểm quan trọng nhất. Nói thực lòng. anh hầu như chi ước sao vợ, con và mẹ biến mất khỏi thế giới của mình.

Anh đang tỉm kiếm vị trí cao nhất trongcuộc đời mình, anh không muốn những việc nhỏ nhặt này can dự vào cuộc đời anh. anh phải dồn toàn bộ tâm sức vào công việc. Trinh Tề cho rằng đàn ông không nên làm một miếng băng dính hai mặt. người đàn ông như thế là vô dụng. một người đàn ông khi đã rơi vào những chuyện lặt vặt, đàn bà của gia đinh thì sè giống như một người đàn ỏng yếu hèn, chăng có tác dụng gì cả.

Trình Tề có thể kiếm tiền, kiếm tiền là chuyện nhỏ. điều quan trọng nhất là anh có thể đạt được vị trí số một trongthành phố của mình, đó mới là chuyện đáng để phấn đấu. Bắt anh dừng lại đẻ cùng những người phụ nữ nảy nghiên cứu về cuộc sống thì thực sự anh không làm được, mặc dù một người trongsố đó chi là một đứa con gái bé nhỏ.

Thế nên khi Dư Doanh nói, “Em định bớt chút thời gian đê về thăm mẹ em” thỉ Trình Tề lặp tức nói “Được thôi, cùng đến lúc quay về rồi Với lại chúng ta chưa đưa Bảo Bào về đó lần nào”.

Trình Tề trách mình đã đồng ý quá nhanh, vợ anh sẽ không vui, thế là làm ra bộ buồn rầu nói:

- Chỉ tiếc là gần đây anh lại phải chuẩn bị cho chuyến đi Thanh Đảo. nếu không thì cũng xin nghi mấy naày.

Dư Doanh ghét nhất là mỗi lần anh sặp chuyện vừa ý nhưng lại lảm ra vè bất đắc dĩ. Đã ba mươi tuôi đầu rồi, anh tưởng giờ những thủ đoạn nảy ra thỉ có thê siấu được người đản bà ngày nào cũng ngŨ cạnh anh sao? Đản Ông có thực sự muốn về nhả naoại cùng minh hay khôngụ có thực sự thấy tiếc về việc mình không xin nghi được hay khôna, lẽ nào người đàn bà đầu ấp tay sối với anh lại không biết?

Dư Doanh không vạch mặt lời nói dối của anh. cô cảm thắy dường như sự nhẫn lại của mình vẫn chưa đủ, một người vợ tốt là khi nhìn thấy vẻ mặt này của chồng cũng có thể nói:

- Nhìn đi. anh ấy thương tôi biết bao.

Trinh Tề được Dư Doanh thông cảm, thế là lại càng toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, hầu như anh còn chăng buồn nahĩ cách đối phó với cô. Dư Doanh bận hết việc nảy tới việc khác, cho Châu Lệ Câm nahi phép dài ngày. Thực ra khi đó Châu Lệ Câm cũng định xin nahi phép đẽ đi du lịch cùng bạn trai.

Thế nên khi Dư Doanh bế con rời khỏi thành phổ X. hình như ai cũng có vẻ rất vui. Trình Tề cảm thấy cuối CÙI1g mình cũng được giải phóng rồi; Nhiễm Nhiễm không còn dì út quàn thúc nên càng tha hồ tới các quán bar; Châu Lệ Câm được nghi phép dải ngày; mẹ chồng thì yên tâm về nhà, bắt đầu cuộc sổng an nhàn của người già, còn cho rằng nước cờ này mình đã thắng con dâu; bố chồng thỉ càng vui hơn. vì vợ đã về nấu cơm cho ông ăn.

Tất cà mọi người đều vui, chỉ có Dư Doanh tay bể con. tay xách cái túi nhỏ. tâm trạng buồn chán như một người vợ bị chồng bỏ. vết thương ờ chân đã khỏi hoàn toàn, nhưng vết thương trongtim thì vẫn khiến cô đau nhói.

Cô phải tìm một nơi đê suy nghĩ. vì sao mình lại biến cuộc Sống thành như thế này? sống không niềm vui. sống thật mất mặt, sống mà như chịu tội.

Cò kiểm diêm lại bản thân, rốt cuộc minh đă sai ờ đâu? Cô phải về nhà. về với mẹ mình đẻ tìm kiếm sự ấm áp, aiây phút đó. cô chi là một đứa trè.

Thực ra, Dư Doanh không hề quen thuộc với thị trắn này, khoáng bày. tám tuôi cô đã rời khỏi đây. theo bố mẹ tới thảnh phố X. Bố mẹ cô đều lả công chức, một người là gÌảo viên, một người là cán bộ phụ nừ. Hai người họ không ai là bác sĩ, nhưng nghỉ hưu xong, họ đều muốn về thị trấn này. nói nơi nảy mới là quê hương của họ.

Dư Doanh thực sự không hiêu. thị trấn này giao thông không thuận lợi, tình hình vệ sinh thỉ kém. hơn nữa chăng có trò siài trí nào. xe lái qua lả một lóp bụi cuốn lên. chi là một nơi rất binh thường nhưng lại có thê thu hút được bố mẹ cô? Mặc dù Dư Tinh ở căn nhà của bố mẹ? nhưng căn nhà đó rất rộna, hai Ông bà lại có tiền lương hưu. thêm vào đó là Dư

Doanh cứ hàng tháng lại đều đặn gừi tiền về, tuy rằng cô biết quá nửa số đó? ông; bà đẻ cho Dư Tinh và Nhiễm Nhiễm, nhưng dù sao nhà cô cững không có bất kỳ gánh nặng kinh tế nào.

Các công viên ờ thành phố vẫn có thẻ tập Thái cực quyền, chơi cờ, còn có rất nhiều thiết bị công cộng cung cấp miễn phí cho người aià sử dụng. dù sao cũng thuận tiện hơn ờ thị trấn nhỏ này rất nhiều.

Dư Doanh đương nhiên van chưa đến lúc trải nghiệm nhừng điều này như bố mẹ. Sự nhiệt tình với quê hương, tâm lý lá rụng về cội. phải chờ tới khi chiếc lá đó thực sự rụng xuống thì mới cảm nhân đươc.

 

Mẹ Dư Doanh là một người phụ nữ đàm đang và nhanh nhẹn, lả Chủ nhiệm hội phụ nữ về hưu của khu phố. Ngày trước bà phản đổi Dư Doanh học y. cho rằng một người đàn bà làm bác sĩ thi quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải sống chuna

với bệnh tật, nhìn thôi đã thấy khó chịu.

Nhưng khi Dư Doanh trờ thành một bác sĩ Đông y trẻ tuôi và nối tiếng vì sự kiên trì của ÔI1g naoại. mẹ của Dư Doanh lại bắt đầu nói với các hàng xóm ờ thị trấn rằng đó là mục tiêu lâu dải mà mình đăt ra từ lâu. nói rằng bà đã sớm nhân ra quốc túy của dân tộc, coi trọng truyền thống Đông y của Trung Quổc. nói rằng mình có con mắt nhìn người. nhìn đời chuẩn biết bao.

ơ thị trấn nhỏ, mẹ Dư Doanh, bà Trương Lộ tỉm được gÌá trị của cuộc đời mình, thế nên cho dù nơi đó có bất tiện đến đâu thì cũng còn hơn là bị thảnh phổ đào thải.

Ông Dư Triều Thắng đã ra ngoài tản bộ từ sáng sớm. thấy vợ mình Trương Lộ quay về, trên tay xách theo rất nhiều đồ ăn, ông xua tay nói:

- Chăng qua là Doanh Doanh về thỏi mà, có phải là khách quý gì đâu. Đứa bé thì nahe nói vẫn còn nhỏ, có ăn được gì đâu? bả mua nhiều lãng phí.

Bà Trương Lộ lườm ông một cái, cặp kính lão đặt cạnh đống thức ăn, đập tay lên bó rau rồi nói:

- Ông thì biết g1. Doanh Doanh lâu lắm rồi không về, chắc chắn là rất nhớ đồ ăn tôi làm! Làm ít thức ăn nhưng phải nhiều món. Ông già, hôm nay ông đừng có hòng mà trốn việc, ông nhặt chồ đậu này đi, tôi phải đi xem canh hẩm thế nào rồi.

Ông Dư Triều Thắng đang chăm sóc mấy chậu cây cành mà mình yêu thíchụ nghe vợ sai vặt. tuy không muốn làm nhưng vẫn giúp bà nhặt rau. Hai ông bà sống ung dung tự tại ờ thị trấn nhỏ đã lâu. nay con gái quay về khiến cuộc sống cùa ông bà có thêm chút niềm vui mới.

Khi Dư Doanh vảo nhà. ông Dư Triều Thắng đửng lên? xoa xoa tay rồi gỌÌ bà Trương Lộ đang bận rộn trongbếp:

- Doanh Doanh về rồi này. bà còn ờ trong đó làm gì?

Dư Doanh đặt Bảo Bào xuống trước. Bảo Bào đã ngủ rất say. vừa cho uống sữa khi ờ trên xe xong. Vi thị trấn cách thành phố X không xa, Dư Doanh định tự lái xe nhưng lo cho Bào Bào nên Trình Tề đã sắp xếp cho một đồng nahiệp đưa hai mẹ con về. Xe tới thị trấn là người kia lái xe quay về luôn, dọc đường cũng không có gì là vất vả.

Đã gần nửa năm chưa gặp bố mẹ rồi. Lần nào gặp bố mẹ. tronglòng Dư Doanh cùng ứiấy chua xót. Thị trấn cách thành phố X không xa. cho dù có xa thì với tình hỉnh kinh tế của cô, cô cũng thừa sức naồi máy bay về thăm ông bà. Nhưng ở thành phố thỉ hầu như tất cà mọi việc đều quấn lấy cô, cò như một cồ máy đã được lập trình, cứ hoạt động không naừng nghỉ

Cô thường nói với bản thân minh, sau một khoảng thời gian nữa, có thời gian rồi rồi cô sè đi thăm bổ mẹ. đưa bố mẹ đi đâu đó chơi. Nhưng qua một thời gian nữa. cô lại sẽ nói là đê naày mai. ngày mai. bao nhiêu cái naày mai rồi, cuối cùng cũng chăng có ngày nào.

Không biết có phải khi con người càng lớn thỉ trái tim sẽ càng chai lỳ hay khôna. trong lòng chỉ nahĩ tới con cái. gia đinh của mình, tới cái được và mất. tới tiền đồ, sự nahiệp. nhưng họ chăng bao gÌỜ nhớ tới bố mẹ, những người mà khi còn nhỏ. họ đã phải dựa dẫm vào, nhừng người mà đã từng có thời, họ coi đó là động lực phấn đấu. hy vọng sau nảy cho bố mẹ một cuộc sống an nhàn.

Dư Doanh nahĩ thế nên thấy tronglòng đầy day dứt, lúc ăn cơm, cô gắp thức ăn cho bổ mấy lần. Mẹ cô nhìn rồi nói:

- Ông gÌà ngày nào cũng được ăn cơm mẹ nắu, con không phải lo cho ông ấy. con ăn đi, ăn nhiều vào.

Dư Doanh cảm thấy dường như mọi điều không vui, mọi nỗi lo toan trước đây đều được bù đắp bời nhừng món ăn quen thuộc naày hôm nay.

Nhưng cô vẫn không thể nào chạy trốn được hiện thực. Ăn cơm xong. Bảo Bảo cũng tinh gÌấc. Dư Doanh bế con tronglòng, thay tã cho con. rồi lại chơi với con. Những bà gÌà như bà Trương Lộ ờ độ tuôi này đểu rất thích trè con. nhìn cô bé mũm mĩm dễ thương là trái tim bà lại thắy run rẩyế Bà đón Bào Bào, mim cười trêu chọc cháu. Ông Dư Triều Thắng thỉ thi thoàng lại chơi trò ú òa với đứa trẻ.

Bà Trương Lộ làm ra vè tình cờ hòi:

- Bảo Bảo đáng yêu quá. hay là con với Trình Tề tranh thủ đang còn trẻ? cũng sinh một đứa! Mẹ với bố con đều chưa aià quá, mẹ chồng con cùng có vè khòe mạnh, có thê nuôi cháu giúp con.

- Mẹ. chăng phải đã nói lả khỏng sinh con lúc này sao?

- Dư Doanh thấy mẹ lại nhắc tới việc đó thỉ có vẻ không vui.

- Mấy năm trước không sinh là vì sự nahiệp, bây gÌỜ phòng khám của con cũng có tiếng rồi, mà Trình Tề CŨĨ1g có thành công nhắt định. Mẹ thường đặt mua tạp chí y học. trên đó có các bài nghiên cứu của nó. Nhà xe có đủ rồi, mặc dù van còn Dư Tinh và Nhiễm Nhiễm, nhưng nhà của bố me đã cho mẹ con nó rồi. Tinh Tinh cũng có việc, kiếm được ít tiền, con chăng còn áp lực gỈ nữa. sao còn không chịu sinh?

- Giọng nói của bà Trương Lộ bắt đầu nặng nề hơn, dù sao cũng là con ruột của mình nên khi nói chuyện không phải e dè quá nhiều.

Dư Doanh đón lấy con rồi nói với Bào Bào:

- Bây gÌỜ có Bào Bảo cùng tốt lắm rồi, việc gỉ phải sinh thêm một đứa nữa. mệt lắm.

- Cái gi?- Bà Trương Lộ lại aiằng lấy đứa bé. nói với Dư

Doanh:

- Con đang nahĩ gì thế? Con bé này tốt đến đâu thì cũng không phải con của mình, con đã thích trẻ con như thế thì sao không tự sinh lấy một đứa?

Tronglòng Dư Doanh nãhĩ thẩm: “Muốn sinh chứ! Nhưng không muốn sinh con với Trình Tề, cũng không muốn sinh con với Naô Bá Vinh, chăng biết là sinh với ai bây giờ”. Đây mới thực sự là chuyện khiến cô đau đầu.

Nhưng cho dù thế nào thi cùng không thê đê cho người khác biết suy nahĩ này của cô được. Muốn có con nhưng lại không thê tùy tiện tỉm một người đàn ông nào đó làm cha đứa bé, bởi vì cô thực sự rất yêu trẻ con. bởi vậy đè con có nahĩa là phải có trách nhiệm cà đời với đứa trẻ đó. không thê đẻ mẹ của đứa bé đó là một người vụng trộm, khi đứa trẻ ba? năm tuổi, việc mẹ nó vụng trộm cũng sẽ bại lộ. gia đỉnh tan vỡ, đứa trẻ thì lang thang cơ nhờ. Chuyện như thế này cô không làm được. Bây siờ cô không thê nào bắt mình đừng có quan hệ dây dưa với Naô Bá Vinh được nữa? cô chi có thê bắt minh không được sinh con mà thôi.

Vả lại chẳng phải mọi người vẫn nói. trẻ con nên được sinh ra trong một môi trường ừàn đầy yêu thương đó sao? Nếu Trình Tề cứ bận rộn suổt như thế, hai người cùng cứ đối xử khách sáo với nhau như thế thì cho dù có bố mẹ. đứa trẻ đó có thực sự hạnh phúc không? Tình yêu của bố mẹ có đều dành cho đứa trè khôna?

Dư Doanh không dám sinh con, càng hiểu rằng mình là một người không dễ dảng buông tay mọi thứ thì cô lại càng không dám sinh con.

Bà Trương Lộ tưởng railg con gái vẫn còn ham chơi, học theo những người hiện đại, sợ sinh con mất dáng gì gì đó. Thế nên bà càng nghĩ cảrLg tức. Con gái vừa mới về, bà không tiện nói gì nhiều, nên bả đặt Bảo Bào vào tay Ông Dư Triều Thắng. quay người bò về phòng.

Ông Dư Triều Thắng nhìn Dư Doanh như đang sắp khóc tới nơi, bèn ngồi xuống, bế Bào Bào cân thận rồi nói với con gái:

- Không sao đâu, mẹ con thế mà? có phải con không biết đâu. lát nữa lả lại bỉnh thường ngay.

Rồi ông lại nói:

- Có phải là Trinh Tề đối xử với con không tốt không?

- Bố đương nhiên là nghĩ xa hơn một chút.

- Không đâu ạ. - Dư Doanh nói thật. Trình Tề chằng có chỗ nào đê gỌÌ lả đối xử không tốt với cô cà? hơn nữa... Nói thế nào nhi, có khi còn tốt đến quá đáng, cứ như là diễn kịch vậy.

Ông Dư Triều Thắng cùng không; biết phải nói gì nữa. Một lúc lâu sau. Dư Doanh lên tiếng hòi thăm dò:

- Bổ, nếu con với Trinh Tề kliông sống được nữa. chia tay nhau thì bố nahĩ mẹ sẽ thế nào?

Cỏ cũng không biết từ đâu mà nảy ra ý nãhĩa nảy.

Ông Dư Triều Thắng nhìn Dư Doanh một cái, không nói gì nhiều, chi bế đứa bé đi vào phòng.

Chính vào aiây phút đó. Dư Doanh biết mình muổn ly hôn có lẽ còn khó hơn lên trời. Bố mẹ đã sià rồi, không thế chịu nổi cú sốc như thế nữa, trong tám lý của thế hệ họ, ly hôn là một việc không tốt. Chuyện của Dư Tinh đã làm trái tim họ

tổn thương ahê gỚm lắm rồi. còn cô đứa con aái mà họ luôn tự hào cũng ly hôn thi chắc chắn họ sẽ không thể chịu đựng nồi.

Ánh mắt của ông đã cho cô biết, ông không chịu nòi việc này, và cũng không muốn náhe nhắc tới chuyện này.

Dư Doanh sinh ra trên đời này không chỉ là để sống cho mình cô, bên cạnh cô còn quá nhiều việc, quá nhiều người mà cô phải lo lắng đến. Thực ra không phải cô đòi ly hôn để đến với Ngỏ Bá Vinh, nhưng nhừng day dứt trong tình cảm và thân thể khiến cò không thể nào chịu đựng nồi. Nếu như ly hôn rồi một mình nuôi Bảo Bảo, ít nhất khi ỡ cùng Ng0 Bá Vinh, cô không phải chịu đựng nỗi giày vò của các rào cản đạo đức, hơn nữa cũng không phải chịu đựng cái ước muốn tự sát mãn tính khi phải sống một cuộc sống nhạt nhẽo, không lạnh không nóng với Trình Tềế

Nhưng cô không thê nào giải thoát, ly hôn không phải là chuyện nhỏ. cô với Trình Tề đã dính lấy nhau quá lâu. không dễ dàng chia cách.

 

Cô cảm giác mình đang bị một hòn đá lớn đè nặng lên.

song như thế.

Dư Doanh nahĩ tới đây, tronglòng bồng thấy thoải mái hăn lên. Cô lấy điện thoại ra, không nhìn nhiều, ngón tay thành thạo ấn con số quen thuộc ấy.

Cô rất bình tĩnh, vào lúc đưa ra quyết định, naón tay cô vững vàng như khi châm kim vào người bệnh nhân, không có một chút SÓĨ1g lòna.

Cô quyết định làm chủ cuộc đời của mình, không để tình cảm kiềm soát mình nữa, cô sẽ không để nhừng tỉnh cảm nặng nề làm cho mình hoang mang, hoảng; hốt, cô phải kiềm soát bàn thân, phải nắm chắc cuộc sống của mình trongtay.

Chi như thế. cô mới đảm bảo rẳng mình không phạm sai lầm. con đường của cuộc đời cũng sẽ thuận lợi hơn.

Ngô Bá Vinh naồi trong; phòng làm việc xem một số tài liệu; thực ra những tài liệu đó không bắt buộc phải làm xong tronghôm nay, nhưng kliông hiểu vì sao, gằn đây anh không muốn về nhà, nếu không làm thêm thì anh sẽ nghĩ ra lý do để đi tiếp khách.

Anh thấy khát nước, bực bội. trong lòng cứ cảm giác như có việc gì đó còn làm chưa xona. nhưng đến khi bắt tay vào làm thỉ lại không biết việc gì chưa làm xona.

Ngô Bá Vinh châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi. Từ ván phòng của anh nhìn ra. những ánh đèn naoải cửa sô đã bật sángụ cà thành phố chìm trong biển đèn. hai bên đường. nhừng cột đèn thăng tắp vươn minh vào trời đêm. Đứng ờ trên cao nhìn nhừng naọn đèn sáng rực, anh bồng thấy cảm khái.

Trên thế giới này có biết bao nhiêu người, mỗi người đều có một câu chuyện, một bí mặt. Có bao nhiêu câu chuyện, bao nhiêu bí mật, nhưng mọi câu chuyện và bí mật đó đều không liên quan gỉ tới Naô Bá Vinh. Trongthế giới này. anh là một người cô độc, không ai liên quan gỉ tới anh. cũng không có câu chuyện của ai là của anh.

Chi có Dư Doanh là bí mặt của anh. CŨĨ1g aiống như chi có một quằng sáng nhỏ nhoi giữa biển sáng này lả thuộc về anh. chi có cái cảm giác đó là thuộc về anh.

Ngô Bá Vinh không aiổng các thương nhân khác, cắm đầu vào kiếm tiền. Thương nhân thế hệ này đã không giống như nhừng người gÌàu sổi của thời cải cách, phất lên nhờ gan to, ngồi uổng xo. gÌả bộ chém gió, đeo dây chuyền vàng đi thuê, đê lộ những naấn mờ nung núc, cười khoe cà rãng vàng. Thương nhân bây giờ ngày càng có trí tuệ, hơn nữa naày càng nho nhã. tất cà những điều này đều lả do thế giới ép mà thành. Không có IQ. EQ cao thì đừng mong sống sót trong cái thế gÌỚÌ này. thời đại xách một túi quần áo ra đi có thể thành đại gia đã không còn nữa rồi.

Phong độ của Ngô Bá Vinh được xếp vào hàng cao cắp trong số những người cùng tuối? cách ăn mặc cũng rất có thẳm mỹ, một người đàn ông như thế, bạn không thể yêu cầu anh ta aiống như một con chó đực đang động dục, gặp thư kỷ nào cũng đòi lao đến.

Anh có kiêu mẫu và giới hạn riêng; của anh. Anh chơi trò chơi của riêng mình, anh là chủ nhân trong vương quổc của mình.

Khi nahe thấy tiếng điện thoại kêu, không nhìn màn hình anh cũng đã có cảm giác, chắc chắn là cô.

Bởi vỉ vào lúc này. đang hút thuốc lá, áo khoác naoài khoác trên lưng ghế, đứng trước khung cửa sô cao vút nhìn ra naoài trời, anh đang nhớ cô da diết.

Không cần lý do? anh quà quyết rằng cú điện thoại này chắc chắn là của cô.

Nhưng giọng nói bên kia vô cùng binh tĩnh, bình tĩnh như một tảng băna. lao thẳng tới:

- Em ờ chỗ mẹ em. ờ thị trấn, em ờ trongkhách sạn đó chờ anil. CO chuyẹíTcần nói

Ngô Bá Vinh còn nhớ cái khách sạn đó, tới thị trấn không xa thì có một khu thắng cảnh tên là Hoàng Vân Độna. mặc dù không nồi tiếng mấy nhưng nó có phong cành khá đặc biệt, bời vậy thu hút không ít văn nhân mặc khách. Khách sạn được xây bên một con suối nhỏ. hai tầna. sàn gỗ, vô cùng đẹp mắt mỡ cửa sổ ra có thể nhìn thấy dòng suối trongvắt đang chảy về một cái hồ. aiống như dừng lại ờ đó? không chày đi đâu nữa.

Mặt hồ xanh với nhừng rặng liễu soi mình trên đó, lần trước khi anh và Dư Doanh tới là một ngày mùa đôngụ hai người cuồng nhiệt làm tình trong căn phòng của khách sạn. đó là lúc họ đang tham lam cơ thể của đổi phương nhắt, chi muốn thời gian không bao gÌỜ trôi, đê họ không bao gÌỜ phải chia tay nhau.

Lúc làm tình, hai người vẫn mở cửa sổ. Mùa đôngụ khách sạn đặc biệt vắng khách, mả phía sau núi cũng chàng có người, căn phòng đă có lò sưỡi, mờ cửa số ra cũng không thấy lạnh.

Ngô Bá Vinh nhở lúc anh ngồi lên người Dư Doanh, từ gÓC ngồi đó. Naô Bá Vinh có thê nhìn thắy mặt nước phàng lặng như aương của hồ, cái màu sắc quyến rũ ấy khiến người ta khó có thẻ diễn tả thảnh lời. Ánh mắt anh lại dừng lại trên

 

hõm xương quai xanh lắp lánh mồ hôi của Dư Doanh.

Hơi nước bốc lêrụ kính cửa sô đã mờ đi. cảnh tượng như mộng như thực, cảm siác như minh đã thoát khỏi hiện thực. Anh cảm tường người phụ nữ mình đang ôm trongtay là hóa thân của nàng tiên trên núi, người phụ nừ ấy đã tan vào màu sắc bên naoải cửa sổ, khiến anh gẩn như không thể phân biệt

được đâu là người. đâu là thiên nhiên.

Naô Bá Vinh đã tìm được cái tôi nguyên thủy nhắt của mình từ người Dư Doanh, thông qua người đàn bà này, anh đã bắc một cây cầu đê hòa làm một với thiên nhiên.

Nhưng bây gÌỜ, khi Ng0 Bá Vinh đang naồi trongkhách sạn này. anh lại có một cảm aiác khó chịu. Anh đã lái xe rất nhanh, khi tới nơi. Dư Doanh còn đang ờ thị trấn, một lát nữa mới tới được.

Naô Bá Vinh naồi xuống một gÓC nhỏ trongđại sành khách sạn, anh biết Dư Doanh muốn nói gì. Nếu sống đến độ tuôi của anh mà ngay cà naữ khí cùng như tâm lý của đàn bà, anh còn không phân biệt được thì đúng lả ấu trĩ đến nực cười.

Naô Bá Vinh chưa bao gÌỜ là một người nực cười, anh luôn tự hào vì sự thỏng minh của mình. Nhưng vảo gÌây phút nảy. anh lại ước rằng gÌá mình nau naốc một chút.

Không phải là anh không biết, anh với Dư Doanh đi tới bước này là đã quá sâu, đã rơi vào cuộc song của đối phươna. Cái tốc độ tham dự vào cuộc sống của đối phươna.

chiếm giữ trái tim của đổi phương đã vượt quá khả năng kiêm soát của cà hai người rồi.

Anh nhìn ra ngoài cửa sồ bằng ánh mắt chế giễu, mặt hồ vẫn còn đó? chi là trong đêm. trông nó mờ mờ ào ảo. Anh biết minh bị làm sao, bởi vi anh đã quá tập trung vào trò chơi này nên bản thân anh cùng không thê kiêm soát được quy tắc trò chơi, bất đắc dĩ bị trò chơi cuốn theo.

Ngô Bá Vinh cảm thấy mình như bị một sức mạnh nào đó dẫn đi. sự thông minh, tài trí. tự tin và trường thành của anh trờ nên thật nhỏ bé trước sức mạnh này. Anh không muốn giải thích sức mạnh này thành tình yêu, bời vì nói về tinh yêu như thế thì thấy nó thật aiống trò đùa. có gỉ đó như sỉ nhục bản chất của tình yêu.

Khi đó anh quyến rũ Dư Doanh chi là vỉ tham lam cái ngọn lửa tinh hừng hực đang bốc cháy trongcơ thê cô. Anh khát khao cái naọn lửa ấy, khát khao có được người đàn bà mà minh muốn sau khi đã có nhừng thành công trong sự nghiệp. Đây là phàn ứng rất tự nhiên của một người đàn ông hoang dại? gần như là một kiêu bản năng của động vật.

Nh 363e ng trên thực tế, sau khi có được Dư Doanh, anh không những không thấy nhàm chán như nhừng lần trước mà naược lại, hết lần này tới lần khác, anh phát hiện ra điểm mới ờ cô. Người đàn bà này như một chiếc kính vạn hoa, mồi lần biến ra một màu sắc khác nhau, một vẻ đẹp khác nhau.

Ngô Bá Vinh yêu cô tha thiết, nhưng lại biết Dư Doanh không phải lả một cái kính vạn hoa, naược lại. cô là một ngọn núi lửa thực sự. Khi naọn núi lửa ấy phun trào, nó có thể hủy diệt rắt nhiều thứ.

Gia đinh anh, cuộc sống có vè hoàn mĩ mả anh đang có, thậm chí lả sự tự tôn của một người đàn ông tronganh đều có thẻ bị người đàn bà này hủy diệt.

Điều đáng sợ nhắt là anh không muốn mình không thể làm chủ của chính mình, anh không muốn vào độ tuôi này, anh còn bị tỉnh yêu xò mũi dắt đi. Anh ahét nhắt là những tinh cảm kiêu như say đắm và ái mộ. chi khi một người không đủ mạnh mẽ thì mới say đắm người khác và mong mòi được người ta thừa nhận.

Còn anh. Ngô Bá Vinh, từ lúc nào anh lại cần thông qua người khác đê chứng minh aiá trị tồn tại của mình?

Tất cả những tỉnh cảm mù quáng và nóng vội đều có độc, nó sè hủy hoại cuộc sống của một người trưởng thảnh, khiến người trưởng thành này đi đến một kết cục ấu trĩ, nực cười và bi thảm.

Ngồ Bá Vinh sè chắp nhận mọi đề nahị của Dư Doanh. Cho dù là phải chia tay, anh cũng đã chuân bị sẵn sàng.

So với tình cảm và sự say đắm dành cho Dư Doanh, anh còn yêu bàn thân minh hơn.

Khi Dư Doanh bước vào. Ngô Bá Vinh đã phát hiện ra sự thay đôi ờ cô. Cô đã khéo léo cất giấu mọi sự yếu đuối của mình, gÌỜ anh không thể tỉm thấy ở người cô chút gỉ hơi thở của đàn bà, bạn chi có thể nhìn thấy một họng súng thằng tắp đang nhằm thẳng về phía trước.

Ngô Bá Vinh không biết là sức mạnh gì đã khiến Dư Doanh có sự thay đổi lớn lao như thế, có thể khiến cô giấu hết mọi sự bất lực và khát khao của minh.

Dư Doanh naồi xuốna, uống một naụm trà, trà ở đây đều là nhừng búp non naon nhắt được hái đằng sau núi. có một mùi hương hoàn toàn khác với trà ờ thành phố.

Cô rời môi khỏi tách trà, naảng đầu lên, hơi nóng từ tách trả bốc lên, hòa lẫn với làn sóng trong đáy mắt cô, tạo cảm giác ươn ướt.

- Xin lỗi, em là một người đàn bà vô dụng, khi gặp phải chuyện sì không giải quyết được, em chi có thê chạy trốn.

Naô Bá Vinh cười cười, rồi lại rót cho cô một tách trà nữa:

 

- Thực ra anh cũng thế, trên thế giới này, chi có một phần vạn người có khả năng đối mặt với khó khăn, mà cũng có thê là ít hơn. Người nào cũng có tử huyệt của minh, em không cần băn khoăn về việc mình không kiên cường.

Dư Doanh nhìn người đàn ông trước mặt. cô với anh không chi hòa họp về thẻ xác, mà naay cả tư tường cũng; có sự tương đồng cao độ. Cô không muốn tin rằng đây là tâm ý tương thông mà người ta vẫn nói, nhưng thực sự. gÌừa đàn ông với đàn bà? rất khó đê đạt được cảm giác kỳ diệu này.

Dư Doanh chống tay lên cằm. ánh mắt hướng ra naoài cửa số, hòi Naô Bá Vinh mả cũng như đang hỏi chính mình:

- Anh nói xem. có phải em lả một người đàn bà hạ tiện, dâm đãng, hư hỏng hay không?

Đây chính là nỗi phiền muộn của cô. Sự giáo dục mà cô được nhận khiến cô không thế nào coi chuyện này như chưa từng xảy ra? cho dù nó đã kết thúc thi cô cũng phải tỉm cho mình một đáp án. Mặc dù đáp án này không có chút ý nahĩa thực tế nào. nhưng cô nhất định phải tìm cho rõ, nếu không cô cũng như học sinh đã học rất nhiều nhưng không lấy được bằng tốt nahiệp. Mặc dù kiến thức đã được chắt đằy trongnão. nhưng vẫn có cảm gÌác như mình tay trắng.

Đây quà là một lý luận hoang đườna.

Ngô Bá Vinh nhìn theo ánh mắt cô? một bầu trời tối đen mờ ra bên naoài cửa sồ

- Phải. - Anh trà lời rất kiên định. - Em hỏi một trăm người thì cà một tràm người đều nói như vậy, em chính là một người đản bà hạ tiện, dâm đàng và hư hòna.

Naô Bá Vinh nhìn thăng vào mắt cô? sau đó nói:

- Vấn đề là một trăm người đó có mối quan hệ gÌ với em? Chàng có quan hệ gì cà. Trên thế aiới này, chi có một người có mối quan hệ với em thôi, đó là bản thân em. Bản thân em vui, thì em mới vui, bản thân em buồn, cũng chi có mình em biết, trên tay em có một vết thươna, bản thân em mới thấy đau, định nghĩa của em về chính bản thân minh sè không thay đôi bời một trăm người ngoài kia, một trăm người đó cũng không thể thay đồi nồi em.

Dư Doanh naẩng đằu lên. nhìn đôi mắt hiền lành của Naô Bá Vinh, hơi ngạc nhiên. Naô Bá Vinh nói tiếp:

- Dư Doanh không phải là người đản bà thay đối bản thân vi suy nahĩ của người ngoài. em luôn rất tự tin, sự tự tin đó ẳn giấu trongcơ thể em. Có thể em không nhìn thắy. nhưng chăng nhè em không cảm nhận được? Ngay cà anh cũng không thể khiến em thay đổi. Em có suy nghĩ của em. em độc lập và kiên cườna, cho dù có thấy phiền muộn thỉ cũng là bình thường.

Trái tim Dư Doanh bồng chốc sáng bừng lên, vấn đề vẫn iuôn làm phiền cô gÌỜ đã được giải quyết. Cô thực sự không quan tâm đến điều đó? vậy thì hỏi ra CŨI1g có tác dụng gì? Nhừng vấn đề tâm trạng của cò từ trước tới nay đều là vì cỏ cảm thấy mình không đủ kiên định, không thể làm chủ bản thân mình, không liên quan gì tới người khác. Cô đã không còn là một người đàn bả đề mặc cho môi trường và hoàn cảnh bên ngoài sắp đặt. Mặc dù bố mẹ và con cái, gia đình đă mang tới cho cô một vài trờ ngại, nhưng trở naại thực sự lại từ chính trái tim cô.

Dư Doanh chi không thích cuộc sống mất kiềm soát. Lúc này. Dư Doanh đã hiêu. cô không thích, Naô Bá Vinh cũng không thích Ngô Bá Vinh chịu đến đây đương nhiên là anh hiêu có việc gì sắp xảy ra.

Có lẽ đây là lần cuối cùng hai người aặp nhau. Dư Doanh vừa nahĩ đến đây đã thấy cả người mình run rây. không biết là khó chịu hay thương cảm. hoặc cũng có thể là bị nhiễm lạnh.

Cơn SÓĨ1g tâm trạng khổng lồ ấy khiến cô cực kị' khó chịu. Cô chi biết chổng đầu minh, để trông mình kiên định hơn

môt chút, đế không bi đánh đô bời chính bản thân mình.

 

Ánh đèn trong đại sảnh rất tối, hai người ngồi ờ góc trong cùng. Naô Bá Vinh nhìn người đản bả trước mặt. trongbóng tối, cà người cô phát ra ánh sáng lấp lánh của tinh thần, giống như một linh hồn sắp vồ cánh vào không trung, hoàn toàn không ăn nhập si với thế giới này. nhưng lại phải chịu đựng nồi đau thương tột cùng của thế siới.

Dư Doanh thì chìm đắm trongthế giới của riêng mình, cô đang nhìn lại cuộc sống của mình.

Trongmắt người ngoài, cô có mọi điều kiện đê được hạnh phúc, có sự nghiệp, có cơ sờ kinh tế. có gia đinh, nhưng cô lại đang chết dằn chết mòn về tinh thần.

Vì sao? Bời vi cô không cảm nhận được sự tồn tại của mình. Là một người vợ và người mẹ, naoài mặt Dư Doanh đã thể hiện rất tốt, cũng được mọi người khen ngợi và khăng định, nhưng cô lại không cảm nhặn được gÌá trị của một người đàn bà trong minh. Cô không còn là đản bà nữa. không ai yêu cô, chồng cô coi cô như một đổi tác làm ăn trongcuộc sốna. người bệnh coi cô là đấng cứu thế. bạn bè coi cô là thùng rác đẻ trút bò bực dọc, còn bố mẹ thì coi cò là niềm tự hào.

Dư Doanh bị bao vây bời quá nhiều thân phận, khiến cỏ hầu như không thể thờ nôi. Người xung quanh cô rất nhiều, có lè đúng như những gỉ mà Ngô Bá Vinh nói, có một triệu người CÙĨ1g sống với nhau trongthảnh phố nảy. hít thờ chung một bầu không khí, nhưng trong một triệu người đó, lại không ai yêu cô, yêu tâm hồn một người đàn bà đang khao khát được yêu, yêu một trái tim đơn thuần, một người đàn bà đơn thuần.

Chi có Ngô Bá Vinh mới phát hiện ra. khám phá ra vẻ đẹp nội tâm của cô, cô cảm aiác như mình đang sống lại. Đương nhiên, lần naoại tình này với cô là một sự thách thức, một sự mạo hiểm. Nhưng thực sự cô cần sự mạo hiểm đó? nó không phải để thể hiện bản năng của cô, cũng không phải lả bướng binh, càng không phải là hạ tiện hay dâm đàna. Nó chi đơn gÌản là bàn năng sinh tồn, Dư Doanh là một người đàn bà, cô cần được yêu đề chửng minh bàn năng sinh tồn của mình.

Nhưng rồi cô vần thất bại.

Yêu là một việc lớn lao và aian nan. cà Dư Doanh lẫn Ngô Bá Vinh đều không thể sánh vác nổi. Thế là trong đêm nay. cỏ chi có thẻ chấp nhận nồi đau và sự bất lực cùng với Ngô Bá Vinh, củng rơi vào đêm tối vô bờ của thế giới.

Ngỏ Bá Vinh không chạm vào người Dư Doanh, hôn cũng khỏng. Nếu muổn cắt đứt mối quan hệ rối như tơ vò này thì điều quan trọng nhắt lả phải xuống tay thật nhanh, bất cứ sự níu kéo nào cũng có thê sây ra hậu quà khôn lườna.

Ngô Bá Vinh cùng đã hạ quyết tâm. Họ cùng đứng lên. rời khỏi khách sạn. định quay về với vị trí vốn có của mình trongcuộc sống, mỗi người có một quỹ đạo sống khác nhau. Khoảng cách giữa các naôi sao mặc dù bằng mắt thường thấy chúng rất gần, nhưng trên thực tế, nó cách nhau hàng chục nahìn năm ánh sána, và khoàng cách aiừa trái tim mỗi con người. cũng không hề ngắn hơn.

Vào lúc họ đang chuân bị bước ra khỏi cửa thì có hai người lạ đi tới, thay đôi hoàn toàn kế hoạch của họ.

Con người không thê nào đấu lại với ý trời, nếu không thì Thượng đế đă không mim cười.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/94689


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận