Về Bên Anh Chương 10

Chương 10
Bảo dắt xe sang đến nơi rồi Bảo với Hân.

-Để mình hát cho cậu nghe nhé.

Hân gật đầu.

Bảo tiến về phía người chỉnh âm thanh rồi ói nhỏ gì đó với họ vì Bảo biết đây là chương trình quảng cáo nên ai muốn hát cũng được. Hân cũng không ngờ Bảo lại dạng dĩ như vậy, giữa chốn đông người như thế này mà Bảo lại hát được chứ gặp Hân chắc không bao giờ Hân làm được.

Tiếng nhac vang lên, vẫn là một giai điệu nhẹ nhàng vì pop ballad vẫn là sở trường của Bảo. Tiếng Bảo vang lên: “ Đã bao đêm dài anh nhớ người, nhớ những ngày yêu dấu. Đã theo em về xa xôi, chỉ còn lại mỗi anh mà thôi. Khóc cô đơn vì mong nhớ nhiều, có bao giờ em biết. Mới hôm nao mình còn bên nhau, nắm tay anh rồi em mỉm cười quay đi. Thời gian dần trôi qua mau.Cuộc sống đưa ta về đâu. Nhưng vì sao lòng anh vẫn nhớ em….”



Giọng hát trong trẻo của mình Bảo đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, số lượng xe dừng lại để nhìn về phía Bảo cũng nhiều hơn, chắc có lẽ họ cũng muốn biết người nào cũng chỉ với một một đầu karaoke, một chiếc micro mà lại có thể hát tình cảm và hay như vậy.

Nhưng có ai biết rằng bài hát chính là nỗi lòng của Bảo là những lời Bảo muốn gửi đến Su, một cô bé đáng yêu lúc nào cũng in đậm trong tâm trí Bảo. Bảo xoay về phái Hân, Hân cũng đang vỗ tay theo điệu nhạc.

“ Anh dối lòng rằng đã quên rồi, quên giấc mơ hôm nào nồng ấm. Quên đi những mộng mơ có em trong suốt cuộc đời. Nhưng yêu rồi làm sao quên được. Anh cố quên cho lòng thêm nhớ. Để những giọt nước mắt lắng trong đêm dài. Nỗi nhớ mong anh vẫn còn nơi đây.”

Sau khi bài hát kết thúc cũng là lúc những tràn vỗ tay vang lên. Những người đúng xung quanh khá bất ngờ về giọng hát của Bảo, cũng phải thôi vì đây là lần đầu tiên họ được nghe Bảo hát mà với lại Bảo còn là một học sinh cấp ba  nên mọi người tò mò với Bảo cũng phải.

-Mình về thôi!-Bảo gọi Hân trong khi Hân đang thừ người ra.

Hân giật mình rồi gật đầu ra về cùng Bảo.

-Tối rồi, cậu lên xe đi tớ chở về cho nhanh!. –Bảo đề nghị.
   
-Thôi được rồi, cậu về trước đi, tớ tự về được, nhờ tớ cũng gần đây mà.

-Đừng có bướng nữa, giờ cũng tối rồi, tớ đi cùng cậu thì tớ phải có trách nhiệm đưa cậu về tới nhà chứ.

-Nhưng mà….

-Nhưng nhị gì nữa, đi thôi.- Bảo rất kiên quyết.

Nhìn gương mặt của Bảo khiến Hân phải mềm lòng.

-Chỉ hôm nay thôi nha.- Hân nói rồi đưa ngón trỏ ra trước mắt Bảo.

Do muốn Hân đồng ý về chúng nên Bảo gật đầu. Hân lên xe để Bảo đưa về, đây là lần tiên Hân được một người là con trai chở đi như thế này, một cảm giác rất lạ. Bảo thì đạp xe rất chậm, như không muốn nhanh tới nơi.

-Cậu dừng ở đây được rồi!- Hân nói vội với Bảo.

Bảo thắng xe gấp vì không biết Hân gặp chuyện gì.

-Cậu sao thế! Tới nhà cậu rồi sao?- Bảo thắc mắc.

Hân xuống xe rồi tiến lên phía trước.

-Cậu dừng ở đây được rồi, rẽ vào hẻm một lát là đến nhà mình.- Hân chỉ vào hẻm trước mặt.

-Vậy sao cậu không để tớ chở cậu vào luôn.

-Thôi! Mình sợ người ta thấy rồi nói này nói nọ, vì mình cũng mới chuyển đến đây thôi.

-Cậu này cứ suy nghĩ lung tung, chúng ta có làm gì bậy bạ đâu mà sợ, chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.

-Được rồi, tớ thua cậu luôn, cậu về đi cũng muộn rồi.

-Ừ, vậy tớ về, hẹn gặp lại.-Bảo nói rồi đạp xe đi.

Hân vẫn nhìn về phía Bảo.

-“ Hẹn gặp lại”, ý cậu ấy là sao?

Hân gạt đi những suy nghĩ đó rồi đi vào trong.Bảo đạp xe về mà trong lòng vui đến lạ, càng nghĩ Bảo càng thấy cô bạn ấy có nhiều điểm rất đặc biệt, từ nụ cười đến cách hành xử trong cuộc sống, Bảo đều cảm thấy Hân rất khác với những người bạn khác mà Bảo đã từng tiếp xúc.

Bảo về nhà, định đi ngay lên phòng thì nghe giọng của ba gọi:

-Con đứng lại đó!

Bảo quay lưng lại tiến về chỗ ba mình, Bảo thấy vẻ mặt ba hôm nay có vẻ lạ, ba cũng chưa thay quần áo, chắc có lẽ ba cũng mới về nhà vì trên người có mùi rượu.

-Con vừa đi đâu về?- ba Bảo hỏi gắt.

-Thì con đi chơi với bạn.

-Đi chơi rồi còn làm gì nữa.

Dường như ông Thành có nhiều điều muốn hỏi con mình.

-Đi chơi rồi con đi ăn rồi về.

-Con đang bôi trâu chét chấu lên mặt ba đó con có biết không?-Con nghĩ gì mà lại đứng giữa đường giữa phố hát như vậy, như một đứa hát rong không hơn không kém.

Giờ thì Bảo cũng đã hiểu chuyện.

-Chẳng lẽ con hát giải trí một chút không được sao ba.

-Ba chẳng cần biết con giải trí với bất kì hình thức nào nhưng cái việc như lúc nảy ba không muốn nó tái diễn nữa và ba cũng xin nhắc lại với con dù đam mê của con là gì đi nữa thì nhất định khi con thi đại học phải thì vào ngành kinh tế cho ba.

-Ba! Tại sao ba cứ luôn áp đặt con như vậy?- Bảo khá bức xúc nên không thể kiềm chế.

-Con nói cái gì, con nói ba áp đặt con sao? Ba làm như vậy là vì ai, vì tương lai của ai. Con suốt ngày cứ ca với hát thì sau này làm được cái tích sự gì.

-Thôi được rồi, làm gì mà hai cha con vừa gặp đã lớn tiếng với nhau vây?- mẹ Bảo đi ra khuyên cả hai.

-Mẹ nói chuyện với ba đi, con mệt rồi, con lên phòng đây!

-Con, con đứng lại đó.

 Mặc cho ba mình kêu lại nhưng Bảo vẫn cố tình như không nghe thấy gì rồi đi lên phòng. Quảng cặp lên bàn, Bảo nằm bệt xuống giường, từng tiếng thở dài. Bảo nhắm mắt lại và hình ảnh đầu tiên bỗng dưng hiện ra đó chính là khuôn mặt của Hân. Bảo lấy tay gõ vào trán mình.

-Lạ thật, tại sao hình ảnh của cậu ấy cứ xuất hiện trong tâm trí mình, mình bị dở rồi chăng.-Bảo thở dài

Sau khi tắm xong, Hân ngồi vào bàn để ôn bài, nhưng hôm nay Hân không thể tập trung được.

 ‘ Cậu bạn trai ấy liệu sáng mai có đến nữa không ?’

Hân gõ nhẹ vào đầu mình.

-Hân ơi ! Mày bị sao thế này, tại sao lại nghĩ đến con trai chứ, không được nghĩ lung tung nữa.

Hân biết, Bảo là một người con trai hoàn hảo trong mắt mọi cô gái và Hân cũng không phải là ngoại lệ, những điều mà Hân nghĩ về Bảo có lẽ chỉ là sự ngưỡng mộ với tài năng của Bảo mà thôi. Đúng thật là như vậy mà, một người bằng tuổi mình mà lại có tài ca hát ngưỡng mộ cũng phải thôi.

Nghĩ một lát rồi Hân cố gắng giải thoát ra những suy nghĩ đó để tập trung học bài.

  ‘Đáng ghét thật tự nhiên lại suy nghĩ đến một người con trai trong lúc này’- Hân lây hai tay vuốt mặt rồi tập trung học bài.

Sáng hôm sau, Bảo thức dậy hơi muôn, xem đồng hồ cũng hơn tám giờ sáng, định đi rửa mặt rồi đến chỗ quán nước nơi Hân làm việc nhưng vừa cầm điện thoại lên Bảo đã thấy tin nhắn của bạn.

-Ê sáng tám rưỡi có trận banh nha, mày tranh thủ vô sân tụi tao đợi.

-Mấy cái thằng này, sao không gọi mình.

Bảo đặt điện thoại xuống rồi đi rửa mặt. Sáng nay, số lượng người đến quán khá đông nên công việc của Hân khá bận rộn. Một lát sau, Bảo đạp xe đến quán nước, do đã hẹn với bạn nên Bảo không vào mà đạp xe thẳng đến sân luôn.

Chiều hôm đó, trong giờ học, trong lúc cô giáo đang say sưa giảng bài thì Bảo lại lấy giấy ra viết cái gì đó.

-Quá hay !

Bảo búng tay một cái sau khi đã hoàn thành xong lời bài hát mà chính mình sáng tác.

-Bảo, em đứng lên !- lời cô giáo khiến Bảo thay đổi thái độ từ vui vẻ sang lo sợ vì từ nảy đến giờ không có nghe cô giảng bài gì.

-Dạ cô gọi em.- Bảo đứng lên với vẻ mặt bình tĩnh.

-Em hãy nói lại câu  cô vừa nói.

-Dạ, Bảo em đứng lên.- Bảo đáp.

Câu nói của Bảo khiến cả lớp có một trận cười ngặt nghẽo còn cô thì rất tức giận.

-Em giỡn với cô đó hả, cô bảo em lặp lại những lời cô vừa nói trong bài giảng.

Bảo gãi đầu rồi nhìn xung quanh, nảy giờ có nghe gì đâu mà nói, nhìn mấy đứa bạn cũng không đứa nào nhắc được vì cô đã xuống đến chỗ Bảo.

  ‘Chắc chuyến này tiêu rồi !’ - Bảo nghĩ

Cô cầm tờ giấy mà Bảo đang viết dở lên xem một lúc rồi nhìn về phía Bảo với ánh mắt giận dữ.

-Giờ học của tôi mà em viết những lời yêu đương như thế này đó hả, nếu không muốn học thì đi ra.- Cô rất kiên quyết vì giận.

Bảo đứng lên.

-Em xin lỗi.

Nói rồi Bảo đi ra ngoài đứng. Từ trước đến giờ, Bảo chưa bao giờ bị phạt như thế này.

‘Cái này mà gặp người quen không biết sao’- Bảo nghĩ.

Cuối tiết học, có một lớp từ trên cầu thang đi xuống, hôm nay lớp của Hân và Thư học thực hành lý nên phải học trên lầu. Biết lớp của Hân và Thư nên Bảo né mặt sang chỗ khác những né vỏ dưa gặp vỏ dừa khi một số bạn khác nhắc đến tên Bảo.

-Bảo kìa phải không…. ( hay như)… Đúng là cậu ấy rồi sao cậu ấy lại đứng ở đây.

Hân và Thư đi xuống cầu thang thì cũng nhận ra Bảo, cả hai không nói gì chỉ cười khi thấy Bảo đang trốn tránh những ánh mắt xung quanh.

Nguồn: truyen8.mobi/t124612-ve-ben-anh-chuong-10.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận