Đặt bước chân đầu tiên xuống một mảnh đất lạ, cả Hân và mẹ có nhiều bỡ ngỡ, nơi đây tấp nập hơn, nhộn nhịp hơn là ở dưới quê.
-Đi xe ôm không cô.- một người đàn ông khá đứng tuổi lịch sự chào mời.
Những chú xe ôm xếp một hàng dài ngay ngắn đón khách, chứ không phải là cảnh chen lấn lỗn xộn nữa.
Do đồ khá nhiều nên Hân và mẹ dành phải đi hai chiếc xe và nhờ họ tìm giúp mình một nhà trọ gần trường học và giá cả hợp lý.
Sau gần một tiếng, cuối cùng cả hai mẹ con cũng tìm được một nhà trọ ưng ý, sát ngay trung tâm thành phố, đặc biệt lại gần trường mà Hân chuẩn bị đi học.
Cả hai mẹ con tranh thủ dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc trong phòng.
Buổi chiều hôm đó,Hân và mẹ đến trường để làm thủ tục nhập học,vì thành tích học tập khá tốt, mười năm liền là học sinh giỏi và điểm trung bình luôn trên chín chấm nên việc xin chuyển trường không phải là khó.
Bước ra khỏi cổng trường, cả hai mẹ con rất phấn khởi, Hân xoay lại nhìn tên trường mình một lần nữa.
-Trường Phan Ngọc Hiển.
-Xong rồi, mình về thôi con gái.
-Hay mẹ về trước đí, con đi vong vòng một lát rồi con về.
-Mới lên đây, biết đường đâu mà đi, không khéo là đi lạc đó con.
-Mẹ yên tâm đi, con gái mẹ có trí nhớ tốt lắm mà, với lại lúc nảy con có ghi lại địa chỉ và tên nhà trọ rồi, đến vùng đất mới mình cũng phải khám phá một chút chứ.-Hân cười tít mắt.
-Ừ, vậy con đi rồi về sớm đó, có gì thì gọi cho mẹ liền nha con.
-Dạ, con biết rồi.
Sau đó, Hân và mẹ mỗi người một hướng. Mẹ thì trở về phòng còn Hân thì dạo bước qua từng con phố một, đúng là nơi đây thật nhộn nhịp, xe cộ thì tấp nập, đường phố thì chằn chịt và đông người qua lại, khác hẳn so với dưới quê.Hân vừa đi vừa cố gắng ghi nhớ lại tên đường.
Bảo đang ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, lòm còm tìm chiếc điện thoại của mình rồi bắt máy.
-Alo- giọng của Bảo nói không thành tiếng.
-Ê…. Giờ này mày còn ngủ hả, tụi tao đang chờ mày ở sân bóng rổ nè.-Phi Sơn, chơi cùng đội với Bảo.
-Vậy hả… đợi tao một lát, tao ra liền.
Bảo ngồi dậy vươn vai, ngồi một lát cho tỉnh táo rồi mới đi. Hân vẫn rảo bước qua từng con phố một, càng đi Hân càng cảm thấy nơi đây thật rộng lớn, Hân ghé ngang một nhà sách gần đó để đọc sách.
-Bảo đến kìa! Cậu ấy đẹp trai thiệt đó.
Một số nữ sinh cùng trường trầm trồ khi vừa thấy Bảo xuất hiện. Bảo luôn gây sự chú ý với vẻ điển trai của mình với một chiều cao lý tưởng 1m8, đôi bắp tay săn chắc và để có được thân hình như hiện tại Bảo đã phải nỗ lực rất nhiều từ việc tập gym đến chế độ ăn uống trong suốt nhiều năm.
-Hôm nay, đấu với lớp nào?- Bảo hỏi.
-Lớp 11B5, chầu nước mía.
-Bèo vậy, cái đó tao đãi tụi bây cũng được mà, ít ra cũng sting hay gì chứ.- Bảo nhếch môi.
-Kèo mới , nên độ nhẹ một chút.
-Được, vậy ra chơi thôi. Hôm nay, tao sẽ chơi ở dưới, việc ghi điểm giao cho tụi bây đấy.- Bảo nói rồi bước ra sân.
Nhìn cách Bảo chơi bóng khiến những bạn nữ, ai cũng phải trầm trồ, xuýt xoa, nhất là sau những pha lấy bóng của Bảo từ đối phương càng khiến các bạn ấy say mê hơn.
Hân ghé vào một hiệu sách gần đó để đọc sách, sở thích của Hân là đọc sách mà, nên khi nhìn thấy nhiều cuốn sách Hân rất thích thú, lấy vài quyển sách Hân tìm một góc để ngồi đọc.
Trận đấu ngày càng diễn ra căng thẳng và quyết liệt, nhất là vào những phút cuối, đội bạn đang lên bóng trong những giây cuối cùng và nếu chặn được pha bóng này xem này phần thắng thuộc về lớp mình. Pha lên bóng của Anh Tuấn cây làm bàn chủ lực của 11B5 trước mặt Anh Tuấn là Gia Bảo, Bảo tiến về phía trước những bằng sự khéo léo Tuấn qua được Bảo nhưng không ngờ bằng sự tinh quái Bảo đưa tay ngược ra sau lấy bong từ tay Tuấn rồi thảy mạnh lên cho đồng đội, rồi tự mình lao về phái trước không chần chừ đồng đội ném bóng về phái Bảo, sau đó Bảo lách qua hai người nữa và bật cao ghi điểm số cuối cùng, trong sự hò reo của mọi người.
Đọc sách một lát, Hân lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy đã gần năm giờ chiều rồi, phải nhanh chóng trở về nhà nếu không mẹ sẽ lo lắm.
-Hôm nay, mày chơi tốt lắm Bảo, không ngờ mày lại khiến cây ghi điểm chủ lực của đội bạn tắt tiếng như vậy.
Bảo không nói gì, chỉ cười phì khi nghe lũ bạn nói về mình.
-Bảo, mày về bằng gì?- một đưa trong nhóm hỏi.
-Xe buýt….
-Cái gì, thiếu gia mà cũng đi xe buýt nữa sao?
-Tao đi quài, với lại không có xe thì đi xe buýt chứ sao. ( cười)
Hân lên xe buýt đi cho nhanh, trong khi đó Bảo thì đứng chờ xe buýt đến.Tai nghe được cắm vào điện thoại, đó là thói quen của Hân, những lúc rảnh rỗi hay cần thư giãn, âm nhạc giúp Hân thoải mái hơn rất nhiều.
Tới trạm, Hân bước xuống xe, lúc đó Bảo cũng vừa bước lên, trong khoảnh khắc đó, cả hai lướt qua nhau và tất nhiên là chẳng thể nhận ra nhau.
Hân về đến nhà cũng gần năm giờ rưỡi.Mẹ thì đang dọn dẹp và sắp xếp một số đồ đạc trong phòng.
-Con về rồi đó à!
-Dạ.
-Con thấy nơi đây như thế nào ?
-Dạ, ở đây rất rộng lớn và đông đúc khác hẳn ở dưới quê.
-Ừ, tất nhiên rồi, con nên thích nghi với cuộc sống ở đây từ từ đi.
-Dạ, con sẽ cố gắng.
Hân nói rồi giúp mẹ sắp xếp đồ đạc trong phòng.
-À mà con, mai con nhớ đi lấy đồng phục, tiền học phí đóng chung với tiền đồng phục đó.- mẹ cẩn thận dặn dò Hân.
-Dạ con nhớ rồi mẹ.
-Còn tiền mua sách nữa, mai tranh thủ đi mua sách học luôn đi con.
-Dạ, mẹ cho con một ít thôi, con mua sách cũ nên cũng không tốn nhiều tiền lắm.-Hân vừa giặt đò vừa nói.
-Đi học thì mua sách mới chứ mua sách cũ chi con.
-Để tiết kiệm mẹ ạ, con gái mẹ mà, dù sách cũ hay mới nhưng con vẫn học tốt là được nên mẹ cứ yên tâm.
-Ừ, vậy thì tùy con thôi.
****
Bảo vừa bước vào nhà thì thấy ba đang ngồi trò chuyện cùng mẹ nên chỉ thưa qua loa rồi bỏ đi lên phòng.
-Gia Bảo, con lại đây ngồi, ba nói chuyện một lát.- ông Thành có vẻ khá nghiêm nghị.
Bảo tiến lại rồi ngồi sát bên mẹ.
-Dạ có chuyện gì vậy ba mẹ?
-Năm sau lên mười một rồi, con định tương lai khi vào đại học con sẽ học gì.
-Chắc con sẽ thì vào một trường đại học nào đó về âm nhạc để phát triển khả năng ca hát của mình.
Nghe Bảo nói mà ông Thành thay đổi sắc mặt.
-Con nói cái gì, phát triển khả năng ca hát sao?
-Dạ phải, như ba mẹ cũng biết đó là sở thích cũng như là niềm đam mê của con từ nhỏ đến giờ nên con sẽ phát triển nó.
-Dẹp đi….-ông Thành lớn tiếng và có vẻ rất tức giận.
-Này mình, có gì từ từ nói cho con hiểu làm gì mà lớn tiếng với con vậy.- mẹ Bảo nhỏ nhẹ khuyên chồng.
-Dù ba có nói gì đi nữa, con cũng làm theo sở thích và niềm đam mê của mình, đã là đam mê thì không thể từ bỏ được, xin ba mẹ đừng bao giờ bắt con phải từ bỏ ước mơ của con. Con xin phép!-Bảo vừa nói xong thì đi thẳng lên phòng.
-Con…con dám ….-ông Thành nói sau khi Bảo đã đi khuất.
Tối hôm đó, do còn giân ba chuyện lúc nảy nên Bảo nằm lì trong phòng. Đang nằm thì điện thoại Bảo đổ chuông, cầm máy lên thì đó là số của thằng Quân.
-Alo… gì đó mày.
-Mai vào trường mua đồng phục nha mày.
-Cái gì mà năm nào cũng mua vậy?- Bảo thắc mắc.
-Thì năm nay thay đổi mà.
-Ừ, tao biết rồi.
Sau khi tắt máy Bảo thảy điện thoại sang một góc, nằm suy nghĩ một lát rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Bảo thức dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt và thay quần áo, Bảo đi xuống nhà. Vừa thấy Bảo, mẹ đã hỏi:
-Hôm nay chưa đi học mà sao dậy sớm vậy con?
-Dạ, con vô trường mua đồng phục.
-Vậy hả? Vậy con tranh thủ ăn nhanh rồi đi.
-Dạ, mà hôm nay ba không ăn ở nhà hả mẹ.
-Ừ, ba con có hẹn rồi nên đi sớm.
-Dạ.
Tranh thủ ăn lót dạ rồi Bảo vào trường.