Về Bên Anh Chương 4

Chương 4
Ngày đầu tiên đi học, do khối 11 học buổi chiều nên đến trưa Hân mới chuẩn bị đi học.

Hân đã chuẩn bị mọi thứ thật sớm, tập vở đã được soạn sẵn từ tối hôm qua, hít một hơi sâu để lấy thêm tự tin.

- Hân, từ bây giờ mày sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhất định phải cố lên.

Hân đi đến trường trong niềm phấn khởi và hồi hộp, cũng phải được học ở một ngôi trười mới, thầy cô mới, bạn bè mới không hồi hộp sao được.

Hân đội nón kết vào rồi sảy từng bước chân đến trường. Do buổi trưa khá nóng, mặc dù nhà gần nhưng Hân vẫn đổ mồ hôi khá nhiều, tìm một lát cũng thấy được lớp học của mình.

Bước chân vào lớp, nó khác hẳn so với lớp học ở quê, lớp học rộng hơn, bàn ghế tốt hơn, nói chung điều kiện vật chất ở đây tốt hơn rất nhiều so với những trường học ở quê Hân.

Hân tiến vào bàn nhất, dù học ở bất kì lớp nào thì Hân luôn chọn bàn nhất để ngồi, vì ngồi ở phía trên Hân sẽ dễ tiếp thu bài hơn và có thể tập trung hơn. Một lát sau vài bạn trong lớp cũng đi vào, vừa nhìn thấy Hân ai cũng bất ngờ và ngạc nhiên, ngạc nhiên cũng phải vì có một người lạ xuất hiện trong lớp mình mà.

Thư bước vào lớp, vừa thấy Hân, Thư đã nở một nụ cười thật tươi.

- Cậu vào sớm thế.- Thư hỏi.

- Hi tại mình quen rồi.

- Ừ, vậy cố gắng nhé, mình ngồi bàn ba, có gì thì hỏi mình.

- Mình biết rồi.

Nghe những lời nói đó của Thư mà Hân cảm thấy ấm lòng hơn rất nhiều, không ngờ chỉ vừa mới quen nhau thôi mà Thư lại tốt với Hân như vậy.

Đang ngồi đọc sách thì có một bạn nữ lại đứng sát bên cạnh Hân.

- Sao cậu lại ngồi đây, đây là chỗ của tớ.

Câu nói của bạn nữ đó khiến Hân khá bất ngờ.

- Nhưng tớ vào ngồi trước mà.

- Cậu này, cậu là học sinh mới hả, chỗ này tớ đã ngồi từ năm ngoái rồi.- vừa nói vẻ mặt của bạn nữ này khá giận dữ.

- Nhưng mà…

- Hân, xuống đây ngồi với mình nè.

Tiếng của Thư từ phía sau vọng lên, Hân liền quay xuống thì thấy Thư nở một nụ cười hiền.

- Cậu xuống đây ngồi với mình, chỗ đó là của cậu ấy… cậu ấy là lớp trưởng đó ( Thư nói nhỏ lại) rồi chớp mắt như có ý với Hân.

Hiểu được ý của Thư, Hân cất sách vào rồi mang túi xách xuống ngồi cạnh Thư.

- Cám ơn cậu.-Hân nói nhỏ vài tai Thư.

- Cò gì mà phải cảm ơn chứ, có thêm một người bạn càng vui mà. ( cười)

Những lúc như thế này, Hân cảm thấy cuộc sống này thật đẹp biết bao, vì ít ra xung quanh Hân luôn có những người bạn tốt.

Một người con trai có vẻ mặt khá lạnh lùng bước vào lớp đó là Quốc Thiên .Bước đến bàn của Hân và Thư, Thiên dừng lại. nhìn về phía hai người.

- Học sinh mới à !

Hân không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

- Đúng rồi, cậu ấy là học sinh mới.

- Cậu cẩn thận với Thư nhé !.-Thiên nói rồi chớp mắt với Hân.

- Nè, ý cậu là sao, tớ có làm gì mà phải cẩn thân chứ.

- Ai mà biết được cậu.

Đùa một lát rồi Thiên cũng về chỗ của mình.

- Cậu ấy có vẻ bề ngoài khá lạnh lùng nhưng được cái là vui tính, không nói thì thôi, chứ mà khi đã nói thì lúc nào cũng khiến người khác phải cười.

- Cậu ấy tên gì ?- Hân hỏi.

- Cậu ấy tên Quốc Thiên, cậu ấy chơi đàn ghi ta rất hay.

- Vậy sao ?

Hân thắc mắc cũng phải, bởi trong dáng người có vẻ lạnh lùng thế kia mà chơi đàn hay thì thật đáng ngưỡng mộ.

Hai tiết học đầu tiên, trôi qua trong nhẹ nhàng, vì là những tiết học đầu tiên nên cũng không học gì nhiều.

Giờ ra chơi.

Hân tiến ra ngoài lan can đứng cạnh Thư. Thư đang chăm chú nhìn xuống sân trường, Hân cũng nhìn theo ánh mắt của Thư, một nhóm con trai đang chơi bóng rổ dưới sân trường và Hân đang chú ý đến một người con trai cao to đang giữ bóng .

- Cậu thấy anh chàng đang cầm bóng đó không ?

- Ừm thấy, thì sao ?

- Cậu ấy là trưởng nhóm của một nhóm nhạc trọng trường mình, cậu ấy hát hay lắm còn điển trai nữa nên có rất nhiều người hâm mộ.

- Tớ không ngờ trong trường mình lại có một nhóm nhạc đấy !

- Lập ra để thảo mãn niềm đam mê của các cậu ấy mà.

Vừa nói, cả hai vừa xem bóng rổ, công nhận họ chơi hay thật.

Cuối buổi học hôm đó là tiết sinh hoạt dưới cờ. Do xuống sân hơi muộn nên không kịp lấy ghế nên số ghế ở sân trước đã hết, nên cả Hân và Thư đành phải ra dãy phiá sau để lấy thêm ghế vậy.

- Hân ơi, phiền cậu lấy giúp giú tớ một cái ghế nhé.

- Ừ được rồi, để tớ lấy dùm cho.

Hân nói rồi đi ra phía sau nơi Thư chỉ, nới đây cũng chỉ còn lại vài cái ghế mũ lác đác, định lấy ghế ra nhưng nó quá chặt mà với sức của Hân thì không thể lấy ra được.

- Để tớ giúp cậu.- bất ngờ khi nghe giọng nói của một bạn nam nên Hân xoay lại.

Và người đó không phải xa lạ mà đó chính là Thiên.

- Sao cậu còn ở đây ?- Hân hỏi.

- Thì cũng như cậu, tớ cũng chưa có ghế.

Nguồn: truyen8.mobi/t123538-ve-ben-anh-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận