- Cục cưng tò mò!
Nghe Lâm Phi gọi như vậy, các y tá không nhìn được cười trộm, trong bệnh viện chưa có ai dám gọi Chủ nhiệm Phương có bối cảnh gia đình không tầm thường bằng cái tên như vậy.
Phương Nhã Nhu tức giận, nhíu mày trợn mắt nhìn theo sau lưng Lâm Phi, tuy nhiên cũng biết không nên hơn thua với hắn vào lúc này, vội vàng đi bố trí việc kiểm tra cho Tô Ánh Tuyết.
Với sự trợ giúp của Phương Nhã Nhu, không quá một tiếng đồng hồ sau, các loại kiểm tra đã xong, các bản xét nghiệm cũng xuất hiện trước mặt Lâm Phi.
Sau khi thay một bộ đồ bệnh viện, Lâm Phi không có ý định tìm bác sĩ hỏi về bệnh tình của Tô Ánh Tuyết, mà một mình xem tất cả kết quả xét nghiệm và phim X quang.
Phương Nhã Nhu đứng ở bên cạnh hắn, phân vân nói:
- Anh xem được sao? Phim X quang này đưa cho những thầy thuốc khác nhau sẽ nhìn ra những kết quả khác nhau, anh hiểu được à?
Lâm Phi xem xong, cau mày, suy nghĩ một lát:
- Lạ thật, hình ảnh trên phim cho thấy, các bộ phận trên cơ thể không có bất cứ vấn đề gì, chất điện giải trong máu đều bình thường, bạch cầu không tăng cao, cho thấy không phải là do vi rút, vậy nhưng thoạt nhìn thì trong tế bào lại có sự biến đổi?
Lâm Phi nhìn Tô Ánh Tuyết nằm trong phòng bệnh dành cho khách Vip, càng lúc càng không suy đoán được, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
- Anh thật sự thông thạo về việc này như vậy sao?
Phương Nhã Nhu cảm thấy người đàn ông này thật sự là thông thái, lần trước hắn dùng tiếng Anh trong dược học để hỏi cô về thuốc hướng thần (1), suýt nữa cô đã không kịp phản ứng.
Từ phim X quang và kết quả xét nghiệm, Phương Hữu Nhu cũng không thấy Tô Ánh Tuyết có bệnh gì. Người giàu có như Tô Ánh Tuyết cũng thường xuyên khám sức khỏe tổng quát, trong công ty cũng có bác sĩ riêng, cho nên nếu có bệnh thì đã phát hiện sớm rồi.
- Anh đừng lo lắng, phải tin tưởng vào khoa học, có thể là một chứng bệnh mà con người tạm thời chưa biết, đợi mai kiểm tra lại xem sao.
Phương Nhã Nhu nói.
Lâm Phi nghĩ cũng đành phải như thế, hắn biết có ở lại đây trông chừng thì cũng vô ích, mình còn phải đi xem tình hình mọi người như thế nào, không thể bởi vì Tô Ánh Tuyết mà làm lòng họ nguội lạnh.
Đúng lúc đó, Tô Tinh Nguyên nhận được tin Tô Ánh Tuyết ở bệnh viện, vội vã chạy đến phòng bệnh, còn có Giang Thẩm đi cùng.
- Lâm Phi? Cậu...không phải là cậu...
Tô Tinh Nguyên và Giang Thẩm nhìn thấy Lâm Phi, sợ đến nỗi mặt tái đi, cho rằng gặp quỷ.
Phương Nhã Nhu thấy vậy rất hoang mang, đây là kiểu biểu lộ gì vậy chứ?
Lâm Phi không giải thích gì thêm:
- Làm phiền cô chú chăm sóc cho Ánh Tuyết, có việc cần thì liên hệ với bác sĩ Phương, cháu có chút việc cần làm, xong sẽ quay lại thăm Ánh Tuyết.
Nói xong, Lâm Phi còn lễ độ gật đầu chào Tô Tinh Nguyên và Gaing Thẩm, rồi rời đi.
Tô Tinh Nguyên lắc lắc đầu, xác định là mình không nhìn lầm.
Ông ta cảm thây hoang mang, vì sao Lâm Phi lại tỏ ra lễ độ với mình như vậy?
Ông không nghĩ ra lý do vì sao, nhưng nhìn thấy con gái đang nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, cũng không thắc mắc về Lâm Phi nữa, liền bước vào hỏi han sức khỏe của cô.
Bệnh viện đã bị quân đội phong tỏa, không ít nhân vật quan trọng đang điều trị ở đây, Diệp Vô Nhai khẩn trương thực hiện phẫu thuật ở bệnh viện.
Đây là những nhân vật truyền kỳ của thời đại còn sót lại, tuy ít nhiều có thương tích, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, khi Lâm Phi tới phòng bệnh nặng, mọi người đang cười đùa.
Hiển nhiên, Lâm Phi còn sống tới thăm, tâm trạng mọi người đều vui vẻ.
Eva thấy Lâm Phi vào, vội lấy băng ghế Khương Tiểu Bạch đang ngồi, mang tới cho Lâm Phi.
Cảnh tượng này khiến mọi người trông thấy, đều líu lưỡi, đường đường là người thừa kế của gia tộc Wittgenstein, lại làm cái việc của một hầu gái?
Nhưng Lâm Phi đã quen với sự phục vụ của Eva, dù sao năm đó hắn “mua” cô từ một bộ lạc ở Bắc Phi, hắn đã mặc nhiên xem cô là người để sai khiến, mà người hầu thấy chủ không có chỗ ngồ i, đương nhiên phải mau mau mang ghế tới.
Sau khi trải qua những lần trừng phạt và phục tùng, từ lâu Eva đã quen thể hiện “tính nô lệ” trước mặt Lâm Phi, cho dù sau đó quay về với gia tộc, khôi phục địa vị tiểu thư, sự phục tùng của cô đối với Lâm Phi vẫn không thay đổi.
Lâm Phi ngồi xuống, đưa mắt nhìn mọi người một lượt, mặt lộ vẻ buồn bã:
- Eva, những huynh đệ bị chết, nhất định phải an táng cho họ và ngầm chuyển cho thân nhân của họ một ít tiền an ủi. Nếu huynh đệ nào để lại con cái, hãy gửi cho người tốt nuôi dưỡng.
- Dạ, chủ nhân.
Eva ngoan ngoãn gật đầu.
Mọi người nghe Lâm Phi nhắc đến chuyện này, đều tắt nụ cười, tuy họ đã từng trải qua không ít sinh ly tử biệt, nhưng không sao quen được với chuyện này.
Sau một lúc mặc niệm, Lâm Phi mỉm cười nói:
- Xem ra mọi người cũng đã bắt đầu ba hoa được rồi, hẳn là vết thương cũng không có gì đáng ngại, nếu không sao rồi, thì tranh thủ thời gian xuất viện đi, mọi người không có bảo hiểm y tế ở Hạ Quốc, điều trị rất tốn kém!
Mọi người nghe xong, đều cười vang, tâm trạng phiền muộn liền nhanh chóng tiêu tan.
Mọi người đều là những người dạn dày trong chiến đấu, điều chỉnh trạng thái tâm lý của mình là việc phải làm thường xuyên, họ sẽ chôn sâu nỗi đau buồn cho cái chết của chiến hữu vào tận đáy lòng.
Lâm Phi nói đùa mấy câu, rồi nghiêm nghị nói:
- Hẳn là các anh em đều đã biết, Victor phản bội chúng ta, phụ sự tin tưởng của tôi dành cho hắn. Chuyện lần này, tôi có trách nhiệm rất lớn, là do tôi quá tự tin, cho rằng hắn không dám đối đầu với tôi, nhưng rõ ràng là...hắn đã tìm được một tổ chức gọi là “Quân đoàn địa ngục” làm chỗ dựa.
- Tôi quyết định, trong mấy ngày tới, sẽ lấy địa vị “Tổng giám khảo” Đại sảnh cách chức chức vụ “Sở trưởng” của Victor, các anh em đã đảm nhiệm chức vụ “Chấp chính quan”, tôi muốn các anh em lùng sục đến tận mọi ngõ ngách trên thế giới, tìm ra những thành viên trong tổ chức của Victor và giết chết tất cả bọn chúng, không chừa một tên!
Mọi người đều cười lạnh, họ đã sốt ruột lắm rồi, chỉ vì Lâm Phi chưa mở miệng, cho nên họ cũng không thể ra tay.
- Eva sẽ cung cấp tin tức cụ thể cho các anh em Chấp chính quan của Đại sảnh, các anh em biết rõ phải xử lý như thế nào, không cần tôi nhiều lời.
Lâm Phi nói:
- Nếu như không có vấn đề, đêm nay các anh em lập tức rời đi, tôi sẽ tiễn mọi người.
Khải Sơn hỏi:
- Giết chết Victor là Chấp Chính quan của tổ chức, đối với chúng ta cũng không có gì khó, nhưng nếu đại sảnh không có Chấp chính quan, phải chăng phải ngừng vận hành? Điều này đối với Đại sảnh cũng không an toàn.
- Yên tâm đi, tôi sẽ dùng danh nghĩa Tổng giám khảo, định ngày họp nghị viên của Đại sảnh, để họ chọn một Sở trưởng mới, rồi tổ chức Chấp chính quan nòng cốt mới, coi giữ bảo tàng của Đại sảnh, không phải chỉ có chúng ta mà là toàn thể nghị viên của thế giới, bọn họ nhất định sẽ tuyển chọn được người thích hợp, tiếp tục duy trì hoạt động của Đại sảnh.
Lúc này mọi người như bừng tỉnh, đều gật gật đầu.
Natasha tò mò hỏi:
- Suýt nữa tôi quên, chủ nhân thật sự của Đại sảnh là các nghị viên, rốt cuộc bọn họ là ai? Đến bây giờ anh vẫn không chịu cho chúng tôi biết sao? Chúng tôi đều từng là Chấp chính quan, mà anh cũng còn úp úp mở mở như vậy sao?
Lâm Phi cười cười:
- Chắc chắn các vị sẽ không vui khi biết điều này, tôi cũng sẽ không cho các vị biết. Tóm lại...đó là những người rất giỏi. Tôi nhận lời mời của “Vua bóng tối”, sau khi vào Đại sảnh, đã tuyên thệ, chỉ có Tổng giám khảo và Sở trưởng có tư cách biết lai lịch của các nghị viên, các vị cũng đừng để tôi khó xử.
- Đợi một chút!
Enzo nhíu mày nói:
- Nói như vậy, Victor cũng biết lai lịch của các nghị viên? Hắn có thể hạ độc thủ đối với các nghị viên không? Sau khi biết không thể khống chế được Đại sảnh, hắn sẽ muốn phá hủy Đại sảnh?
Lâm Phi lắc đầu, tự tin cười nói:
- Yên tâm đi, Victor sẽ không làm như vậy, không ai làm như vậy cả. Làm điều đó không có ích lợi gì. Bất kể mục đích của hắn và Quân đoàn Địa ngục là gì, chỉ cần hắn hiểu được ý nghĩa Đại sảnh, sẽ không hạ độc thủ đối với các nghị viên, chỉ cần...bọn họ vẫn còn là con người.
Lâm Phi nói như vậy, mọi người càng thêm tò mò, nhưng đáng tiếc là Lâm Phi cũng không nói rõ ý nghĩa của Đại sảnh, đó cũng là bí mật quý giá nhất của Đại sảnh.
- Đao ca, anh không thể nói ra bí mật của Đại sảnh, nhưng lý do vì sao anh sống lại, có thể nói cho chúng tôi biết được không?
Mọi người đều gật đầu tán thành, chuyện đó quả thật quá huyễn hoặc khó tin.
Lâm Phi lại có vẻ khó xử, nói:
- Nếu tôi biết rõ ràng, nhất định tôi sẽ cho mọi người biết, nhưng chính tôi cũng không biết, nhờ đâu mình sống lại, trên thực tế, ngay tại sao mình chết, tôi cũng không rõ, tôi chỉ có thể nói, giống như trải qua một giấc mộng, tỉnh mộng là tôi sống lại.
- Nói vậy cũng như không!
Diệp Tử Huyên trợn mắt.
Lâm Phi bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không biết phải làm sao giải thích về giọng nói thần bí đã truyền cho mình bộ công pháp tuyệt thế kia.
Bộ công pháp “Ngọa Long Quyết kia được đọc lên bằng thứ ngôn ngữ thần bí của họ, chỉ gồm mấy trăm tiếng, nhưng khi Lâm Phi dịch thành ngôn ngữ của con người, thì đọc lên gần ba ngày mới xong! (!!?)
Cũng may là Lâm Phi có trí nhớ phi thường, lại rất thông minh, mới học thuộc lòng được bộ công pháp đó, rồi sau khi nghiền ngẫm kỹ, mới học được một chút sơ sài bên ngoài.
Đúng lúc này, bên ngoài có một tướng lĩnh đi vào, đó là Phương Hải Triều của Phương gia.
- Lâm tiên sinh.
Phương Hải Triều tỏ ra khá lễ độ:
- Có thời gian xin mời theo tôi đến dự hội nghị, các vị gia chủ muốn bàn với cậu vài việc quan trọng.
Lâm Phi cũng không bất ngờ, rõ ràng đám người này không yên tâm vạch trần việc này, huống chi Victor và Quân đoàn địa ngục đã khiến bọn họ hoang mang, nếu mình khiến họ gặp thêm rắc rối, chỉ sợ sống cũng không yên.
(1) Thuốc hướng thần: Thuốc dùng để trị liệu cho các rối loạn tâm thần được gọi chung là thuốc hướng thần (psychotropic drug).