Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Chương 393: Cái giá đắt

Sau khi hít sâu vào một hơi, Lâm Phi bắt đầu tiếp tục đánh máy.

-Một lát nữa tôi phải khởi động chương trình hủy diệt tự động của máy chủ LOOK. Một khi bên trong máy chủ thiêu hủy triệt để, có thể sẽ xuất hiện một vài chấn động trong phòng thí nhiệm, bởi vì đáy biển sẽ có một vài trận nổ nứt quy mô nhỏ, đây đều là hiện tượng bình thường, mọi người không cần quá lo lắng…

Trong lúc Lâm Phi nói chuyện, tay cũng không hề chậm lại, chỉ có một phút, trên màn hình liền xuất hiện một dòng lựa chọn màu đỏ.

-Hủy diệt chương trình chuẩn bị hoàn tất, bắt đầu đếm ngược mười giây…

-Trong vòng mười giây không hủy bỏ chỉ lệnh, LOOK tự động hủy diệt…

Giọng nói không ngừng nhắc nhở, nhưng Lâm Phi không chút động lòng, tâm vững như bàn thạch.

Mắt của EVA thậm chí đã có chút ướt át, cô với tư cách một thành viên của phòng thí nghiệm, nghĩ tới những ngày đêm cùng nhau vất vả làm việc, chế tạo ra bảo bối, cứ như vậy mà bị hủy diệt, lòng như đao cắt. Đó không chỉ là tâm huyết cùng mồ hôi, mà hơn thế là còn là hồi ức quý báu.

-Bốn…ba…hai…một! Hủy diệt bắt đầu!

Cùng với tiếng chỉ lệnh cuối cùng phát ra, tất cả mọi người đều giữ vững thần kinh, chuẩn bị nghênh đón chấn động của phòng thí nghiệm.

Nhưng không ngờ đến là, có vẻ không có gì xảy ra?

Lâm Phi kinh ngạc nhìn bốn phía, lại nhìn chằm chằm vào màn hình, đã có chuyện gì thế?

-Chủ nhân, hay là chỉ lệnh sai rồi?

EVA cẩn thận hỏi.

-Làm sao có thể, tất cả đều không có vấn đề gì, vừa rồi mọi người cũng nghe thấy rồi, chỉ lệnh xác nhận là không sai.

Đang lúc Lâm Phi cũng đang trầm ngâm tìm lời giải, khu vực tầng trên của máy chủ LOOK, đột nhiên lóe lên tám ngọn đèn màu xanh nhạt.

Sau khi tám cái đèn chiếu xạ, ở giữa không trung, ngưng tụ thành một hình ảnh không gian ba chiều!

-Ảnh Tử!?

-Chị Ảnh Tử!?

Khi tất cả mọi người nhìn rõ cái dáng vẻ cái hình ảnh ba chiều kia, đều ngạc nhiên kêu hô lên.

Lâm Phi giật mình tại chỗ, ngóng nhìn thật kỹ bóng hình xinh đẹp kia, thậm chí quên cả hít thở.

Đó là một người dung nhan thanh lệ, tóc cắt ngang trán chỉnh tề, một người phụ nữ mđầu tóc xanh, cô gái ấy cũng không phải đẹp khuynh quốc khuynh thành, càng không nói đến vũ mị diễm lệ, nhưng điềm nhiên vui vẻ, má lúm đồng tiền nhẹ nhàng, kèm theo đó là thần thái có chút ngượng ngùng, chỉ cần liếc nhìn, cũng làm trong lòng người ta dâng lên một tia ấm áp.

Cô gái mặc một bộ áo dài màu trắng trong phòng thí nghiệm, bên trong là áo cổ tròn viền màu hồng nhạt, không đánh phấn trang điểm, nhẹ nhàng tự nhiên.

Có vẻ cô đang nhìn trông cái gì đó, hai tay thọc trong túi áo, thỉnh thoảng chu miệng, có chút đấu tranh và do dự về một vài quyết định.

Sau mười mấy giây, cô mới ngừng lại phát ra một tiếng thở dài sâu kín, mắt nhìn phía trước, mở miệng nói:

-Lâm Phi…em thực sự rất do dự rằng có nên thu đoạn hình ảnh này không, bởi vì…em thực sự rất hi vọng, anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy đoạn hình ảnh này…

-Nếu như, anh thực sự nhìn thấy, vậy chỉ có thể nói…chuyện mà em lo nhất đã xảy ra, còn em…sợ rằng đã sớm rời xa thế giới này rồi…

-Tiểu Ảnh…

Lâm Phi toàn thân mềm nhũn, dường như trút ra tất cả khí lực, quỳ gối phịch một cái trên bậc cầu thang, hốc mắc phiếm hồng.

Ảnh Tử không trông thấy tất cả điều này, bởi vì, đây chẳng qua là những hình ảnh mà cô để lại, cô chỉ biết đối diện với cái máy chụp ảnh.

-Chủ nhân, chủ nhân ngài đừng như vậy, đó chỉ là hình ảnh ba không gian ba chiều của chị ghi lại, chứ không phải là chị ấy thật!

EVA lo lắng Lâm Phi vô cùng kích động và bi thương, nhảy xuống ôm chặt lấy Lâm Phi, gấp đến độ rơi nước mắt.

Nhưng Lâm Phi khoát tay, ý muốn bảo hắn không sao, ngẩng đầu, tiếp tục yên lặng nghe Ảnh Tử muốn nói gì.

-…Nếu anh đã thấy được đoạn hình ảnh này, chứng tỏ rằng, anh đã quyết định muốn hủy diệt LOOK, sự giải thích duy nhất, là LOOK không may đã mất khống chế, làm ra những chuyện đáng sợ.

-Xin lỗi, em một mực che giấu anh một chuyện…Thực ra em luôn có một lo lắng, khi em đưa vào LOOK mệnh lệnh mang tính chỉ hướng cơ bản nhất, cũng là đang dạy LOOK, coi việc bảo vệ bảo vệ văn minh nhân loại là con người mình, không được chủ động làm hại loài người, LOOK chủ động phản hồi cho em một số tin tức khiến em rất khó xử…

-LOOK lại đưa ra cho chị một câu hỏi, rằng lúc bảo vệ nhân loại, phải chăng cần phân biệt và làm thế nào để phân biệt “người tốt”, “người xấu”?

-Nói thật, em rất khiếp sợ, cũng rất vui mừng, bởi vì nó có năng lực tự động suy nghĩ…nhưng câu hỏi này em lại không biết trả lời thế nào…

-Em xóa câu hỏi từ trong chương trình của LOOk đi, đem khái niệm “tốt” và “xấu” tách ra, cải thành để LOOK coi “bảo vệ sinh mệnh” là nguyên tắc hàng đầu, không cân nhắc cái gọi là thiện ác.

-Trí tuệ của LOOK, vượt xa dự đoán của em đối với nó, bởi vì nó biết tự chủ học tập văn minh nhân loại, cho nên, những điều nó biết sẽ ngày càng nhiều, đây cũng là một loại chỉ tiêu quan trọng nhất định phải có khi ta chế tạo trí tuệ nhân tạo siêu cấp. Nếu như nó không cách nào tiến bộ, thì không phải là trí tuệ nhân tạo siêu cấp rồi.

-Nó giống như là con của em vậy, em có thể nhân lúc nó còn bé, dạy nó biết làm sao trở thành một người lương thiện, nhưng em không dám bảo đảm, nhân sinh quan, thế giới quan cùng giá trị quan sẽ có biến hóa như thế nào sau khi nó lớn lên.

-Em biết…Một khi nói những điều này cho anh biết, anh nhất định sẽ ngăn cản em hoàn thành LOOK, bởi vì điều này thực sự rất mạo hiểm…

-Nhân loại mà đến ngay bản thân cũng đều không thể hiểu sinh mệnh của chính mình, mỗi giai đoạn tuổi không giống nhau của mỗi người chúng ta, có cái nhìn khác nhau về thế giới, emnghĩ….LOOK cũng như vậy, nếu như nói bản chất khác nhau nhất giữa nó và loài người là gì, thì đó là…sự ra đời của nó, là có tiền đề, lấy việc bảo vệ nhân loại là điều kiện tiên quyết.

-Nó cần một cái mục tiêu chính đến chỉ đạo nó phát triển, em nghĩ không ra còn có chỉ tiêu nào tốt hơn có thể cho nó. Anh nói, chán ghét chiến tranh, chán ghét chém giết, chán ghét thù hận…đáng tiếc anh không có cách nào ngăn cản tất cả những điều này xảy ra.

-Vậy thì, em hy vọng LOOK có thể hoàn thành lý tưởng này của chúng ta, đi tìm đáp án cải biên cái thế giới xấu xí dơ bẩn này…

Phu nhân Thủ tướng Anh quốc Thatcher đã từng nói:-Có đôi khi, một thời đại vì muốn trở nên tốt đẹp hơn, nhất định phải trả giá đắt.

-Em biết cái này rất mạo hiểm, nhưng em không thể không làm như vậy, bằng không nghiên cứu của chúng ta đến nửa bước cũng khó đi. Em hy vọng, thông qua LOOK, có thể tiếp xúc thế giới chân thật, nhìn thấy tương lai chân thật…

Ảnh Tử trong không gian ba chiều, nói đến đây, dường như có chút ngượng ngùng, nhếch môi mỏng, trầm mặc một hồi.

Lập tức, Ảnh Tử hít một hơi thật sâu, rồi nói:

-Em biếti anh chắc chắn sẽ phản đối, cho nên em không dám nói cho anh biết, một khi LOOK hoàn thành, có hai khả năng sẽ xuất hiện.

-Khả năng đầu tiên, là nó cho rằng, có thể trong quy tắc của xã hội con người, tìm thấy cách giải quyết nguy cơ của nhân loại, nếu như vậy, nó sẽ không cần phá hỏng quy tắc vốn có của thế giới, chỉ cần phân tích toàn cục, tiến hành làm theo.

-Nhưng còn có một khả năng nữa, là nó thông qua tính toán, cho rằng con người đã hết thuốc cứu chữa, nó sẽ áp dụng hình thức “hi sinh”, để đảm bảo hoàn thành mục tiêu bảo vệ nhân loại.Trong kế hoạch của nó, có thể…sẽ diệt trừ không ít ngững người ngăn cản nó, để bảo đảm sự ra đời quy tắc mới của thế giới loài người.

Ảnh Tử có vài phần cười tự giễu.

-Lâm Phi, xin lỗi…em không dám nói cho anh biết, một khi LOOK áp dụng loại hình thức thứ hai, khả năng lớn nhất nó sẽ cho rằng người ngăn cản nó chế định trật tự thế giới mới của nhân loại…chính là em!

-Em, là người sáng tạo ra nó, cho nên, cũng là người có khả năng hủy diệt nó nhất, bởi vậy…sự uy hiếp làm trở ngại kế hoạch của nó là rất lớn, có thể…em sẽ chết.

Ảnh Tử sợ hãi nhìn về phía trước, dường như đã nghĩ tới,nếu như Lâm Phi biết toàn bộ chuyện này, sẽ phẫn nộ thế nào, nhưng cô lại không thể không làm vậy.

-Anh…anh đừng nóng giận…Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, anh biết rõ tính khí của em, anh không khuyên nổi em đâu.

Ảnh Tử thở dài:

-Cho nên, em hy vọng anh đừng tự trách mình, đừng tự cho rằng, là anh hại em, đây đều là sự lựa chọn của em…đây có lẽ là lý do quan trọng nhất em lưu lại đoạn hình ảnh này…

Ảnh Tử nói đến đây, bỗng mỉm cười, thâm tình nói:

-Em yêu anh…Ba chữ này, nếu em còn sống, có lẽ sẽ không bao giờ nói ra, nhưng…em lại có thể nói ra vào thời khắc này.

-Tuy nhiên, khi anh nghe được ba chữ kia, thì cuộc sống của em đã kết thúc rồi, nhưng ít ra…em rất may mắn được trưởng thành bên cạnh anh, hoàn thành giấc mộng của em, em đã cảm thấy mỹ mãn, chết không nuối tiếc.

Nghe đến đây, Lâm Phi cảm thấy đại não mình đều sắp nổ tung, tinh thần cũng sắp hỏng mất, hai mắt đỏ thẫm nhìn hình ảnh trong hư không, cố nén nước mắt, nhưng trong cổ họng nghẹn ngào giống như tắc lại, hô hấp đều khó mà thông thuận.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ve-si-than-cap-cua-nu-tong-giam-doc/chuong-393/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận