HENRY: Tôi dậy sớm, rất sớm, khi căn phòng vẫn còn chìm trong ánh sáng xanh trước lúc rạng đông. Tôi nằm yên trên giường ngắm nhìn Clare ngủ, lắng nghe tiếng thở sâu của cô ấy, nghe tiếng giao thông rải rác trên đại lộ Lincoln, nghe tiếng quạ í ới gọi nhau và tiếng lò sưởi phụt tắt. Chân tôi đau nhức nhối. Tôi nhổm người dậy để tìm lọ Vicodin trong ngăn bàn đặt đầu giường. Tôi lấy ra hai viên, tống chúng xuống cổ họng bằng một ngụm cô-ca.
Tôi thả mình trở lại bên dưới lớp chăn. Clare đang say sưa ngủ, mặt úp xuống gối, tay ôm lấy đầu. Tóc cô ấy giấu bên dưới chăn, Clare trông nhỏ hơn khi không có mái tóc đỏ của mình. Tư thế ngủ hồn nhiên của cô ấy khiến tôi nhớ lại khi cô ấy còn nhỏ. Rồi tôi gắng nhớ lại liệu tôi đã từng thấy Clare ngủ khi còn nhỏ hay chưa, và nhận ra tôi chưa từng. Tôi đã nhầm với Alba. Ánh sáng đang đổi sắc. Clare cựa mình, quay người về phía tôi. Tôi ngắm kĩ khuôn mặt của cô ấy. Khoé mắt và miệng của cô ấy đã điểm xuyết những nếp nhăn, điểm khởi đầu cho khuôn mặt của Clare ở tuổi trung niên. Tôi sẽ không bao giờ được nhìn khuôn mặt trung niên đó, tôi cay đắng nuối tiếc, khuôn mặt sẽ đi cùng Clare trong quãng đường sắp tới mà không có tôi, khuôn mặt sẽ không còn được tôi hôn lên, khuôn mặt thuộc về một thế giới mà tôi sẽ không được biết, nơi tôi chỉ còn tồn tại trong kí ức của Clare, một mối liên kết đến quá khứ bất định.
Hôm nay là ngày giỗ thứ 37 của mẹ tôi. Tôi đã không ngừng nghĩ đến bà, mong mỏi được gặp lại bà trong suốt 37 năm đó, và bố tôi đã không một giây thôi nghĩ đến bà. Nếu sự mong nhớ tha thiết có thể đưa người chết sống lại, bà sẽ là Eurydice[1] của chúng tôi, bà sẽ hồi sinh như Lady Lazarus, không ngừng trốn thoát khỏi tay tử thần, để an ủi chúng tôi. Nhưng tất cả những lời kêu than của chúng tôi cũng không thể mang lại thêm một giây cho cuộc sống của bà, không thể khiến trái tim bà đập lại thêm một nhịp, khiến lồng ngực bà phập phồng một lần thở. Điều duy nhất sự mong mỏi của tôi có thể làm là đưa tôi đến gặp bà. Còn Clare sẽ có được gì sau khi tôi chết? Làm sao tôi có thể bỏ cô ấy ở lại?
[1] Eurydice: Con gái của thần Ap ollo, vợ của Orpheus, người đã xuống địa ngục tìm cách tái sinh Eurydice.
Tôi nghe tiếng Alba nói chuyện trong phòng con bé. “Này”, Alba nói. “Này, Teddy? Suỵt, hãy đi ngủ đi.” Im lặng. “Bố ơi?” Tôi nhìn sang Clare xem cô ấy có bị đánh thức bởi tiếng gọi của Alba. Cô ấy vẫn ngủ say. “Bố ơi!” Tôi rón rén quay người, khẽ chui ra khỏi chăn và trườn xuống sàn. Tôi bò ra ngoài, qua hành lang và vào phòng của Alba. Con bé cười khúc khích khi nhìn thấy tôi. Tôi gầm gừ, và Alba vỗ vào đầu tôi như thể tôi là một con thú. Con bé đang ngồi trên giường, giữa đống thú nhồi bông của nó. “Nhích ra nào, Cô bé Quàng khăn đỏ.” Alba ngồi dịch vào trong. Tôi bám lấy giường rồi leo lên. Con bé cuống cuồng thu dọn những con thú nhồi bông xung quanh tôi. Tôi đưa tay ôm lấy con bé rồi tựa người vào thành, con bé giơ Teddy Xanh ra trước mặt tôi. “Cậu ấy muốn ăn kẹo dẻo.”
“Vẫn còn quá sớm để ăn kẹo dẻo, Teddy Xanh ạ. Ăn trứng chần và bánh mì nướng nhé?”
Alba nhăn mặt. Con bé nhăn cả miệng, mũi và lông mày lại. “Teddy không thích trứng đâu”, con bé nói.
“Suỵt, khẽ nào. Mẹ vẫn còn đang ngủ.”
“Dạ”, Alba thì thầm lớn tiếng. “Teddy muốn ăn Jelly-O cơ.” Tôi nghe tiếng Clare rên rỉ và bắt đầu thức dậy ở phòng bên.
“Cháo yến mạch vậy nhé?” Tôi thương thuyết. Alba cân nhắc rồi bảo, “Với đường đen được không ạ?”
“Được rồi.”
“Con có muốn tự làm không?” Tôi trườn khỏi giường.
“Có ạ. Cho con cưỡi bѠnhé?”
Tôi ngần ngại. Chân tôi đang đau khủng khiếp, và Alba hơi quá lớn để làm việc này mà không khiến tôi thêm đau, nhưng tôi không thể khước từ con bé bất cứ điều gì vào lúc này. “Dĩ nhiên rồi, nhảy lên nào.” Tôi khuỵu cả hai tay, hai chân xuống sàn. Alba trèo lên lưng tôi, và chúng tôi thong dong bò vào trong bếp. Clare đang ngái ngủ đứng bên bồn rửa, nhìn cà phê nhỏ từng giọt vào bình. Tôi trườn về phía cô ấy, rúc vào đầu gối của cô ấy. Clare nắm lấy tay Alba và nhấc bổng con bé lên. Alba khúc khích cười không thôi. Tôi bò về ghế của mình. Clare mỉm cười và nói, “Bữa sáng sẽ có gì vậy, các đầu bếp?”
“Jell-O!” Alba hét inh tai.
“Hừm, Jell-O gì? Jell-O ngô?”
“Khôôông!”
“Jell-O thịt hun khói?”
“Eo ơi!” Alba ôm chầm lấy Clare, khẽ giật tóc cô ấy.
“Đau quá, đừng làm vậy, bé con. Thì Jell-O yến mạch vậy.”
“Cháo yến mạch ạ!”
“Jell-O cháo yến mạch, ngon nhỉ.” Clare lôi ra túi đường đen, sữa và hộp yến mạch. Cô ấy đặt chúng lên mặt bàn và nhìn tôi dò hỏi. “Còn anh? Jell-O trứng tráng chứ?”
“Nếu em nấu thì anh sẽ ăn.” Tôi kinh ngạc trước sự lanh lẹ của Clare, di chuyển quanh bếp như thể cô ấy là Betty Crocker, như thể cô ấy đã làm việc này hàng năm trời. Cô ấy sẽ ổn khi không có tôi, tôi tự nhủ trong lúc nhìn cô ấy, nhưng tôi biết rằng cô ấy sẽ không hề ổn. Tôi ngắm Alba trộn nước và bột lúa mạch vào với nhau, và tôi nghĩ đến Alba khi lên mười, mười lăm, rồi hai mươi tuổi. Quãng thời gian tôi ở bên họ là chưa đủ. Tôi chưa muốn đi, tôi muốn được ở đây, muốn được nhìn thấy họ và ôm họ trong lòng, tôi muốn sống...
“Bố đang khóc kìa mẹ ơi”, Alba thì thầm vào tai Clare.
“Vì bố phải ăn đồ mẹ nấu đấy”, Clare bảo con bé rồi nháy mắt với tôi, và tôi phải cười.