Ván Cờ Chết Chóc Chương 2

Chương 2
Nước đi nguy hiểm

Ngạc nói: – Ông chỉ giỏi cặp Ngựa. Tìm cách triệt được cặp Ngựa của ông là tôi thủ thắng như chơi.
Tôi cười: – Đồng ý! Nhưng đâu dễ gì! Bằng mọi giá tôi phải bảo vệ cặp Ngựa vàng của tôi chứ!

Tôi đi một nước Ngựa, chuẩn bị chiếu “Tiền Mã, Hậu Pháo”. Nước đi của tôi làm Ngạc bối rối. Hắn khum khum bàn tay trên con Xe nghĩ ngợi, đôi mắt hắn chăm chú đến thất thần.
Tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi. Tôi quấn chặt chiếc khăn phu-la quanh cổ, nhưng vẫn rùng mình vì cái lạnh như từ xương tủy lạnh ra. Bên ngoài hình như trời nổi cơn dông. Qua khung cửa đóng kín, tôi vẫn nghe rõ tiếng reo của ngàn thông mỗi lúc một lớn dần thành tiếng hú rờn rợn trong đêm hoang tịch.


Ngạc vẫn để bàn tay lơ lửng trên quân cờ. Hắn bất động như một pho tượng. Tôi giục:

- Đi đi chứ bạn! Nghĩ mãi, buồn ngủ thấy mồ!

Ngạc vẫn im lặng dán mắt vào những quân cờ. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh. Tiếng những trái thông khô rơi rụng trên mái ngói, tiếp theo là những làn mưa quất mạnh vào khung cửa kính.

- Mưa lớn quá!

Tôi buột miệng nói và tiến lại phía cửa sổ nhìn xuống thung lũng tối đen bên sườn đồi. Thỉnh thoảng một ánh chớp loé lên soi rõ làn mưa trắng xóa phủ trên những ngọn thông đen sẫm, nghiêng ngả lắc lư trong tiếng gió hú vang từ những ngọn đồi cao tràn xuống thung lũng.

- Quốc!

Nghe tiếng Ngạc gọi, tôi quay phắt lại nhưng chưa kịp lên tiếng. Ngạc đã xua tay ra dấu cho tôi im lặng, nghe ngóng.
Ngạc rời bàn cờ nhẹ nhàng đến sát bên tôi, thầm thì: – Ông có nghe gì không? Hình như có tiếng gõ cửa.

- Vô lý! Giờ này ít nhất cũng 1 giờ đêm rồi, còn ai đi ngang khoảng đường này nữa!

Trả lời cho nhận xét của tôi là tiếng gõ cửa mỗi lúc một rõ hơn, thôi thúc hơn. Hai chúng tôi nhìn nhau ngầm hỏi ý kiến. Sau cùng Ngạc nói: – Dù sao mình vẫn phải ra mở cửa. Mưa gió thế này, biết đâu có kẻ lỡ đường…

- Nhưng kẻ nào lại tự tiện trèo qua cổng ngoài để vào tận trong này gõ cửa?

Ngạc nói: – Dây chuông cổng nhà mình đã hư rồi, bắt buộc họ phải làm thế nếu không muốn chết cóng dưới cơn mưa bão ở khoảng đèo chỉ có mỗi một ngôi biệt thự này.

Rồi một cách dứt khoát, Ngạc bước nhanh ra phía ngoài. Tôi vớ vội chiếc đèn pin bám sát theo Ngạc đề phòng bất trắc.
Ngạc vừa mở chốt gài, xoay nhẹ nắm đấm cửa, một luồng gió lạnh buốt mang theo bụi mưa thốc mạnh vào, làm cả hai chúng tôi phải bước thụt lùi mất bước, suýt ngã.
Liền đó một bóng người quần áo trắng toát, ướt sũng loạng choạng bước vào. Tôi và Ngạc nhanh nhẹn kề vai rán sức khép chặt cánh cửa trước sức gió mỗi lúc một hung bạo.
Rồi không ai bảo ai, chúng tôi cùng lượt xoay lại nhìn người khách bất đắc dĩ. Nếu không kịp tự chủ, cả hai chúng tôi đã bật la lên vì kinh ngạc.

Trước mắt chúng tôi là một thiếu nữ tuyệt đẹp, bộ quần áo mỏng ướt sũng nước dán sát thân hình càng làm nổi rõ những đường cong tuyệt mỹ. Nàng đưa tay bóp nhẹ những lọn tóc đen nhánh, bết nước phủ trước ngực và im lặng nhìn chúng tôi. Thú thật trong đời tôi đã từng tiếp xúc với nhiều người con gái nổi tiếng hoa khôi, nhưng chưa hề thấy người nào có đôi mắt đẹp như cô gáinày. Đôi mắt, tôi phải diễn tả như thế nào đây? Nó vừa thăm thẳm diệu vợi, vừa quyến rũ mê hoặc, làm tê liệt người đối diện. Tôi không hiểu đây có phải là đôi mắt mà các nhà văn vẫn thường ca tụng là “đôi mắt liêu trai” hay không!

Tôi và có lẽ cả Ngạc, đều bị thôi miên bay mất cả hồn vía trước ánh mắt… liêu trai của người con gái. Chúng tôi quên hẳn là cô gái đang lạnh run trong tình trạng gần như lõa lồ.

Ngạc không dấu được vẻ bối rối, lên tiếng trước: – Xin lỗi! Mời cô vào trong này.

Cô gái nhẹ gật đầu, lặng lẽ đi theo. Ngạc quay lại ra hiệu cho tôi lấy khăn tắm, bộ quần áo ngủ và chiếc áo choàng của Ngạc vì vóc dáng hắn nhỏ nhắn hơn tôi nhiều.

Ngạc đưa cho cô gái:

- Xin lỗi, nhà không có phụ nữ, cô thay tạm bộ quần áo này kẻo cảm lạnh.

Trong lúc cô gái vào phòng tắm thay quần áo, Ngạc và tôi trở lại phòng khách. Chúng tôi loay hoay pha trà và thêm củi vào lò sưởi.

Tôi nói với Ngạc: – Đúng là một tuyệt thế giai nhân từ… trời rơi xuống, biến chúng ta thành hai chàng Lưu Nguyễn. Nhưng cô gái này có vẻ kỳ bí quá! Từ lúc bước vào đây, cô ta chưa nói một lời. À, mà sao bên ngoài lạnh như cắt da xẻ thịt, mà cô nàng chỉ mặc trên người có mỗi bộ quần áo mỏng manh. Hay là…

Tôi bỏ dở câu nói, nhưng Ngạc vẫn hiểu ý. Hắn nhìn tôi, tia mắt sáng long lanh:

- Nếu cô nàng là ma, tôi vẫn sẵn sàng yêu nàng.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t106187-van-co-chet-choc-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận