Đến Hội Tiên Lầu, Liễu Nhược Tùng càng khoái ý hơn.
Lam Lam quả nhiên không để lão thất vọng. Vừa bước lên lầu, lão đã nhìnthấy nàng.Quả nhiên nàng mặc bộ quần áo màu lam hồ thủy, lẳng lặng ngồi trong mộtgóc lầu đợi lão.Ánh dương quang roi vào từ ngoài cữa lầu, rọi trên đóa châu hoa cài trênmái tóc đen óng mượt của nàng, khiến nàng trông càng xinh đẹp tuyệt vời.Nàng trông còn đẹp hơn sự tưởng tượng cuả Liễu Nhược Tùng, chẳng nhữngđẹp, mà còn diễm, chẳng những diễm mà còn mỵ.Nếu Tần Khả Tình là "Vưu vật", thì nàng là "Vưu vật" trong vưu vật.Nếu thế giới có nữ nhân khiến nam nhân chỉ nhìn qua đã chịu không nổi, thìnàng là loại nữ nhân nầy.Ý nghĩa "chịu không nổi", tức là hơi thở cấp xúc, tim nhảy dồn dập, cả trênmặt sinh lý cũng vì nàng biến hoá!Ý nghĩa "chịu không nổi" là nói lúc nàng mặc quần áo, có thể khiến namnhân xung động tình dục, hần như nhịn không nổi, lén ra ngoài tìm cách pháttiết.Nam nhân trên lầu rất nhiều, có rất nhiều người Liễu Nhược Tùng quen biết.Người lão quen biết, thông thường đều là anh hùng hảo hán đã lăn lộn gianghồ lâu năm.Bình thời, lúc gặp những người này, nhất định lão chạy tới nắm tay hànhuyên, để tỏ cho mọi người biết, chẳng những lão khiêm hư hữu lễ, mà còn thíchkết giao bằng hữu.Nhưng hôm nay, lão không khách khí như lúc bình thời, vì lão biết nhữngngười này đều do Đinh Bằng mời tới, cũng vì lão không muốn giới thiệu LamLam với họ.Lão nhận ra sự khát vọng và tình dục trong ánh mắt họ, cũng có thể lão đãnghĩ tới, một người nào đó trong số bọn họ, đã có bộ phận nào trên cơ thể biếnhoá xú ác!Đương nhiên mọi người đều nhìn lão. Danh nhân vốn để người khác nhìn.Chỉ có điều, hôm nay lúc mọi người nhìn lão, thần sắc lộ trong ánh mắt họhơi có chút kỳ quái.--- Cũng có thể mọi người đều biết lão đến đón nàng, cũng biết nàng đangđợi lão.--- Bằng vào một điểm này, đủ khiến mọi người hâm mộ, ghen tỵ.Liễu Nhược Tùng mỉm cười bước tới trức mặt Lam Lam.Lam Lam mỉm cười nhìn lão. Nụ cười nàng thật ngọt ngào, quyến rủ!- Chào cô nương!- Chào các hạ!Liễu Nhược Tùng hỏi:- Chắc cô nương đã đợi tại hạ khá lâu ?Lam Lam trả lời rất ngọt:- Không sao!- Hiện giờ chúng ta có thể đi được chứ ?- Các hạ muốn đi lúc nào, chúng ta đi lúc đó.Liễu Nhược Tùng liền đưa một cánh tay ra với thái độ rất ôn nhu hữu lễ.Lam Lam cũng đưa tay vịn trên tay lão, tay nàng thật đẹp!Lập tức Liễu Nhược Tùng, với thái độ rất ưu nhã đỡ tay nàng, ra khỏi HộiTiên Lầu.Lão biết mọi người đều nhìn nàng và lão với ánh mắt kỳ quái.Lão biết trong lòng mọi người đều hâm mộ, ghen tỵ với lão.Lão khoái ý vô cùng !Hiện tại chỉ còn một điểm duy nhất lão không được vui, là Lăng Hư.Tuy lão đã tin tưởng Lam Lam nhất định có cách khiến Lăng Hư chết trongtay lão.Nhưng mỗi khi nghĩ đến người này, nghĩ đến chuyện này, trong lòng lãophảng phất có chút ám ảnh.oNăm nay Lăng Hư năm mươi hai tuổi, nhìn bề ngoài hắn có vẻ già lão hơntuổi thực cuả hắn.Nhiều năm khổ tu, suốt năm ăn chay, khắc chết tình dục, đều là nguyênnhân khiến hắn già lão. Nhưng thân thể hắn vẫn khang kiện, linh hoạt như mộtthanh niên lối hai mươi tuổi. Vai hắn rộng, lưng nhỏ, mông bụng không chút mỡdư, mập béo. Nếu hắn cởi quần áo đứng trước mặt nữ nhân, nhất định nữ nhâncảm thấy bất ngờ, thậm chí còn giật mình kinh hãi. May, chuyện đó chưa hề xảyra.Từ trước tới giờ, hắn chưa hề gần gũi đàn bà, sinh hoạt cấm dục lâu năm,khiến hắn đã quên hẳn chuyện đó!Đối với hắn, những hưởng thụ sở hữu trong nếp sinh hoạt cuả người thườngđều là tội lỗi. Hắn ăn cơm đạm, uống trà thô, mặc quần áo vải, toàn thân hắntrên dưới chỉ có một điểm duy nhất phô trương với người khác, là thanh kiếmcuả hắn.Một thanh tùng văn cổ kiếm, hình thù đặc biệt, chuôi cột sợi giây mây hạnhhoàng.Thank kiếm này vưà biểu lộ thân phận, vưà tượng trưng địa vị tôn quý cuảhắn.Hiện tại, hắn đang đeo thanh kiếm cuả hắn, ngồi trong một thủy các sangtrọng trong Viên Nguyệt sơn trang.Hắn đang quan sát Đinh Bằng, vị trang chủ cuả Viên Nguyệt sơn trang đầytính chất truyền kỳ.oSự hoa lệ hào khoát cuả Viên Nguyệt sơn trang, ngoài sự dự đoán của nhiềungười. Khách đến đây hôm nay, cũng nhiều hơn mọi người tưởng tượng.Đại đa số khách đều là những người nổi tiếng trên giang hồ, uy chấn nhấtphương, ngạo thị võ lâm, giữa đường bạt kiếm, giải quyết ân cừu!Trong thủy các chỉ có mười người.---- Tôn phục Hổ, Lâm Tường Hùng, Nam Cung Huê Thụ, Chung Triển, MaiHoa, Mặc Trúc, sáu người này, Lăng Hư đều quen hết.Tôn Phục hổ và Lâm Tường Hùng tay nổi gân guốc, nét mặt luôn tươi cười,ngoại gia công lực và bản thân tu dưỡng đều rất tinh tiến.Nam Cung Huê Thụ vẫn như cũ, thanh thoát, sẳng lẳng, phục sức hợp thờihợp thức, bất cứ gặp ông ở đâu, lúc nào, trên tay ông cũng cầm một chén rượu,hầu như chỉ có trong chén rượu, mới có thể nhìn thấy sự huy hoàng quá khứ cuả"Nam Cung thế gia".Chung Triển nhìn gầy thêm, cũng nghiêm túc và kiêu ngạo thêm.Chỉ có Lăng Hư biết tại sao Chung Triển gầy, vì họ cùng chịu đựng khắc chếgiống nhau.Khổ tu, ăn chay, cấm dục, chỉ có Lăng Hư biết muốn làm được ba chuyệnnầy, phải trả đại giá thống khổ như thế nào.Có thể Mặc Trúc cũng giống họ, loại người như họ trong giang hồ rất ít.Có rất nhiều người tự dày vò mình là vì một lý tưởng, một mục đích, cónhững người khác hình như trời sanh thích dày vò tự mình.Mai Hoa đương nhiên chẳng phải loại người này. Lúc có thể ăn, ông ta ănthỏa thích. Lúc có thể ngủ, ông ta ngủ thả dàn. Oâng ta chỉ có một chuyện tự tiếtchế duy nhất là không để cho mình quá lao lụy.Lăng Hư nghĩ không thông, tại sao một người thân thể luôn mập như MaiHoa, lại có thể thành nhất lưu cao thủ trong võ lâm, mà còn lấy được một danhhiệu mỹ miều, thanh nhã như vậy.oMai Hoa và Mặc Trúc đã đến đây, Thanh Tùng đương nhiên cũng sẽ tới.Lăng Hư đã ngầm có cảm giác, chủ nhân nơi đây mời họ tới, chẳng phảihoàn toàn có thiện ý. Trước đây, ông ta chưa từng nghe qua tên "Đinh Bằng".Trước khi chưa gặp mặt, ông ta cũng chưa có ý coi trọng Đinh Bằng. Hiện tại,ông ta mới rõ mình đã lầm.Người trẻ tuổi này, chẳng những có rất nhiều khí chất đặc dị, ông ta chưatừng thấy ở nơi người khác, mà còn có nét tự tin thâm trầm kỳ quái, giống nhưđã xác tín trên đời này, chẳng có vấn đề gì anh ta không giải quyết được, cũngnhư không có chuyện gì anh ta không làm được.Lăng Hư đã không rõ thân thế lai lịch, cũng như võ công môn phái của ĐinhBằng, nhưng đã nhận ra Đinh Bằng chẳng phải là người dễ đối phó.Giữa lúc này, ông ta chợt nghe có tiếng người bẩm báo: Liễu Nhược Tùng,trang chủ Vạn Tùng sơn trang đã dẫn phu nhân cuả ông ta cùng tới.oLúc nghe tên "Liễu Nhược Tùng", nét mặt cuả Đinh Bằng không chút biểutình, chỉ thản nhiên nói hai tiếng:- Mời vào!Lăng Hư chợt hiểu rõ, Đinh Bằng mời mấy người đến đây, là vì đối phó vớiLiễu Nhược Tùng.Liễu Nhược Tùng mới là mục tiêu chân chính của Đinh Bằng.Vì không có biểu tình, đôi lúc lại là biểu tình rất đáng sợ. Vì chuyện hômnay, chắc Đinh Bằng đã chuẩn bị kế hoạch rất lâu.Hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì ?Tay Lăng Hư, hữu ý hay vô ý khẽ đặt lên chuôi kiếm.Bất kể chuyện gì, Liễu Nhược Tùng cũng là đồng môn sư đệ cuả ông ta, bấtkể hôm nay xảu ra chuyện gì, chỉ cần thanh kiếm còn trên tay ông ta, tuyệtkhông để bất cứ người nào xâm phạm đến thanh dư của "Võ Đang".Ông ta từ từ đứng dậy, nhìn Đinh Bằng hỏi:- Các hạ có biết Liễu Nhược Tùng là đồng môn cuả bần đạo không ?Đinh Bằng mỉm cười gật đầu.- Hai người là bạn thân phải không ?Đinh Bằng vẫn mỉm cười, lắc đầu.Trong cặp mắt lạnh lùng trong sáng cuả Đinh Bằng, chợt lộ nét cười kỳ đặc,không người thứ hai nào có thể giải thích!Lăng Hư quay đầu nhìn theo ánh mắt của Đinh Bằng, nhìn thấy một chiếckiệu lớn.Một chiếc kiệu có khí phái rất lớn do tám người khiêng. Thông thường chỉ cólúc Nhất phẩm phu nhân lên triều, hoặc giả, lúc gia đình phú quý nghinh thânmới sử dụng.Liễu Nhược Tùng đi đằng trước kiệu, thần tình cuả lão cũng giống ĐinhBằng, đượm nét tự tin kỳ dị.Lão luôn là người minh bạch sự lý, tại sao hôm nay lão để cho thê tử lãongồi trên chiếc kiệu này tới đây, mà còn nghênh ngang vào thẳng đình việnngười khác ?Lăng Hư cau mày, nhìn chiếc kiệu xuyên qua đình viện, ngưng tại đầu Cửukhúc kiều ngoài thủy các.Rèm kiệu vén lên, từ trong kiệu đưa ra một cánh tay ngà ngọc, mềm mại.Liễu Nhược Tùng vội đỡ lấy cánh tay nầy.Lăng Hư càng cau mày nhăn mặt hơn, vì nữ nhân được Liễu Nhược Tùng đỡxuống kiệu, không phải vợ lão. Nhưng thái độ lão ta đối với nữ nhân này, còn ônnhu hơn đối với thê tử lão nhiều.Võ Đang là danh môn chính phái trong giang hồ, được mọi người tôn kính,đệ tử môn hạ Võ Đang, tại sao lại có thể làm được chuyện này.Lăng Hư trầm nét mặt, bước ra thủy các, lạnh lùng nói:- Kêu nó về đi!Liễu Nhược Tùng hỏi:- Kêu ai về ?- Nữ nhân đó.- Các hạ có biết nàng là ai không ?- Bất kể nó là ai, cũng kêu nó về đi. Lăng Hư đã chú ý thấy, có rất nhiềungười, khi nhìn thấy nữ nhân này, trên mặt họ đều lộ biểu tình rất kỳ quái, ôngta chẳng thể để nữ nhân này ở lại sẽ bị mất mặt lây.Liễu Nhược Tùng chợt cười cười, nói:- Nơi đây quả thực có người nên về đi, nhưng không phải là nàng.Lăng Hư hỏi:- Chẳng phải nó, là ai ?- Là các hạ.Liễu Nhược Tùng thản nhiên nói tiếp:- Nếu các hạ chịu quỳ xuống cúi đầu xá nàng ba cái, rồi cút đi mau, có thểta sẽ tha mạng các hạ!Lăng Hư biến sắc, hỏi:- Ngươi nói cái gì ?Liễu Nhược Tùng nói:- Ta đã nói rất rõ ràng, chắc ngươi cũng đã nghe rất rõ ràng.Lăng Hư đích xác đã nghe rất rõ ràng, rõ ràng mỗi tiếng, nhưng ông ta nằmmơ cũng không nghĩ những lời này lại thoát ra từ cữa miệng Liễu Nhược Tùng.Ông ta cố sức tự khống chế, hỏi:- Ngươi đã quên điều giới luật thứ nhất cuả bổn môn là gì rồi sao ?Liễu Nhược Tùng hỏi lại:- Bổn môn là môn phái nào ?Lăng Hư lớn tiếng hỏi:- Chẳng lẽ ngay cả tự mình là đệ tử môn phái nào ngươi cũng quên rồi sao ?Liễu Nhược Tùng cười lạnh, nói:- Trước kia, quả thực ta có núp dưới môn hạ Võ Đang, nhưng hiện tại, ta đãkhông còn chút quan hệ gì với Võ Đang nữa.Lăng Hư cố nén giận, hỏi:- Ngươi đã không phải là Võ Đang môn hạ ?- Phải.- Ai đã trục xuất ngươi khỏi Võ Đang ?- Là tự ta muốn đi.- Ngươi tự mình muốn ban sư xuất môn ?Liễu Nhược Tùng lạnh lùng nói:Typed by LTC 128 Tàng Kinh Cốc- Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng chẳng có gì phải nói là ban sư xuấtmôn!Võ Đang đứng đầu nội gia tứ đại kiếm phái, người trong thiên hạ công nhậnlà nội gia chính tông, người người trong giang hồ đều coi chuyện được liệt danhVõ Đang là vinh dự, Liễu Nhược Tùng làm như vậy, thực là không ai có thểtưởng tượng.Mọi người đều giật mình nhìn Liễu Nhược Tùng, cho rằng chắc lão đãkhùng!Sắc mặt Lăng Hư xanh xám, không ngớt cười lạnh, nói:- Tốt, rất tốt, tốt vô cùng !Liễu Nhược Tùng hỏi:- Ngươi còn điều gì khác muốn nói nữa không ?- Không còn …- Vậy tại sao ngươi chưa rút kiếm ? Miệng lão nói với Lăng Hư, nhưng mắtlão nhìn Lam Lam.Lam Lam cũng nhìn lão cười, cười thật ngọt, phảng phất như đang bảo lão:- Các hạ làm rất hay, chỉ cần có bổn nhân bên cạnh, không quá mười chiêu,các hạ sẽ giết được hắn.oKhông ai tin lời nàng nói.Không ai tin trong vòng mười chiêu Liễu Nhược Tùng có thể đánh bại LăngHư, một đệ nhất cao thủ trong hàng hậu bối cuả Võ Đang.Nhưng Liễu Nhược Tùng tin.Tuy Lăng Hư mới xuất thủ có năm chiêu, đã chiếm hết tiên cơ, dồn lãomuốn ngộp thở, nhưng lão vẫn tin Lam Lam tuyệt không để lão thất vọng.Lúc tới chiêu thứ chín, lão đã bị dồn vào một tử giác, bất luận lão sử dụngmột chiêu nào, đều tuyệt đối không thể đột phá công thế của Lăng Hư.Cả hai đều dùng kiếm pháp Võ Đang, trên phương diện này, Lăng Hư thuầnthục, tinh thâm hơn lão nhiều. Lão chợt nhớ tới chiêu "Thiên Ngoại lưu tinh"."Thiên Ngoại lưu tinh" không phải là kiếm pháp Võ Đang, kiếm thế lãobỗng thay đổi. Một tiếng "véo", kiếm phong xé gió, mũi kiếm đã xuyên qua từtrước ngực Lăng Hư ra sau lưng.Mọi người đều ngẩn người.Liễu Nhược Tùng cũng ngẩn người.Tự lão cũng biết, một kiếm vưà rồi của lão, nhiều nhất chỉ có thể đột phácông thế cuả Lăng Hư, tuyệt đối chẳng thể đặt Lăng Hư vào chỗ chết được.Nhưng Lăng Hư đã chết dưới một kiếm này.Cặp mắt Lăng Hư đã thất thần, đầy kinh ngạc và sợ hãi. Ông ta thấy rõ ràngcó thể tránh được chiêu kiếm này, nhưng lại tránh không thoát.Đây là tại sao ?oLúc Lăng Hư ngã xuống, Liễu Nhược Tùng không nhìn thấy. Lão đang mãinhìn Lam Lam.Lam Lam cũng đang nhìn lão cười, cười rất quyến rũ, phảng phất lại nhưđang bảo lão:- Chỉ cần có mặt bổn nhân, chỉ cần các hạ tin tưởng bổn nhân, dù các hạmuốn làm gì, đều có thể làm được.oHiện tại, chuyện Liễu Nhược Tùng rất muốn làm, đương nhiên là muốn giếtđược Đinh Bằng chấm dứt hậu hoạn.Lão chợt phát hiện Đinh Bằng đã đứng trước mặt lão.Lão cười cười, chào:- Các hạ mạnh giỏi.Đinh Bằng cũng cười cười:- Các hạ mạnh giỏi.Liễu Nhược Tùng nói:- Tại hạ rất khoẻ, nhưng các hạ nhất định không được khoẻ lắm.- Sao thế ?- Vì tại hã đã giết một người khách do các hạ mời đến trong trang viên mớihoàn thành, sao các hạ có thể vui khoẻ được? Lão mỉm cười nói tiếp:- Tại hạ thấy, chẳng những tâm tình các hạ không vui, mà vận khí cũngkhông tốt nữa.- Tại sao vậy ?- Vì các hạ lại gặp phải tại hạ.Đinh Bằng chép miệng than:- Không sai, mỗi lần gặp các hạ, hình như vận khí tại hạ đều xui xẻo.Tuy đã chuyện bốn năm về trước, nhưng ấn tượng lưu lại trong ký ức LiễuNhược Tùng vẫn còn rất mới mẻ.Thậm chí lão còn nhớ, nét biểu lộ kinh ngạc, thống khổ và bi thảm trên mặtĐinh Bằng khi phát hiện "Khả Tiếu" là Liễu phu nhân.Đối với Liễu Nhược Tùng, đó quả là một kế hoạch vĩ đại, đơn thuần và xảodiệu, mỗi chi tiết nhỏ đều được tính toán, sắp đặc kỹ càng.Lão chưa bao giờ nghĩ cho Đinh Bằng, nghĩ tới cảm giác của Đinh Bằng lúcđó ra sao ?Bất luận người nào, sau khi bị lừa dối, hạ nhục và oan khúc như thế, tuyệtkhông thể quên đi dễ dàng.Hiện tại Đinh Bằng chắc cũng đã nghĩ đến chuyện cũ. Nhưng chàng ta vẫncười, một nụ cười thành công độc đặc, đầy tự tin. Quả thực chàng ta đã thay đổi,thay đổi một cách thâm trầm, đáng sợ, khiến Liễu Nhược Tùng cũng cảm thấykhiếp hãi.May, Lam Lam vẫn ở sau lưng lão, mỗi lần quay đầu, lão đều nhìn thấy nụcười quyến rũ mê người trên miệng nàng, phảng phất như đang bảo lão: "Chỉcần có mặt bổn nhân tại đây, bất kể các hạ muốn làm gì, đều yên tâm đi làm".Liễu Nhược Tùng khẻ thở ra một hơi, mỉm cười nói:- Các hạ nói không sai, mỗi lần gặp tại hạ, các hạ sẽ gặp xui xẻo.Đinh Bằng hỏi:- Còn lần này thì sao ?- Lần này cũng thế !- E rằng lần này không giống lắm.- Có phải lần này tại chỗ cuả các hạ, các hạ có trợ thủ ?- Đây là chuyện giữa hai chúng ta, tuyệt không có người thứ ba xen tay.- Vậy thì tốt lắm!- Các hạ giết Lăng Hư đạo trưởng, tự nhiên sẽ có Võ Đang môn hạ kiếm cáchạ.- Nếu các hạ bị ta giết thì sao ?Đinh Bằng cười cười, nói: Chỉ cần các hạ thắng được một chiêu của tại hạ,chẳng những lúc nào cũng có thể cắt đầu tại hạ, mà trang viện này cũng thuộcvề các hạ; người đã chết rồi, cần chi đến trang viện hào khoát như thế này nữa.Mắt Liễu Nhược Tùng rực sáng hỏi:- Thực vậy sao ?Đinh Bằng nói:- Bất luận người nào chết rồi, chỉ cần có được ba thước hoàng thổ là đủ, chonên …Liễu Nhược Tùng phản ứng rất lẹ:- Cho nên, nếu tại hạ bại, tại hạ cũng tặng Vạn Tùng sơn trang cho các hạ.Đinh Bằng mỉm cười: Thế mới là chuyện giao dịch công bằng.Liễu Nhược Tùng xác nhận:- Chúng ta một lời quyết định.Đinh Bằng cũng nói:- Có thiên hạ anh hùng ở đây làm chứng, dù muốn nuốt lời cũng nuốt khôngđược.- Rất tốt. Dứt lời, Liễu Nhược Tùng nắm chặt chuôi kiếm. Mũi kiếm thấmmáu Lăng Hư vưà khô, lại sắp sửa nhượm máu tươi người khác. Lão quay đầu,Lam Lam lại đang nhìn lão mỉm cười, phảng phất lại như đang bảo đảm với lão,trong vòng mười chiêu, Đinh Bằng chắc chắn sẽ chết dưới kiếm cuả lão.Liễu Nhược Tùng phấn chấn tinh thần hỏi:- Các hạ cho coi kiếm !Đinh Bằng đáp:- Tại hạ đã thề trọng đời không dùng kiếm nữa.- Các hạ dùng gì ?- Đao!Liễu Nhược Tùng cất tiếng cười lớn, nói:- Nếu các hạ dùng đao, tại hạ nhường ba chiêu.oĐao cũng là lợi khí giết người.Nhưng đao dễ luyện, mà không dễ tinh, người luyện võ đều biết rõ câu"mười năm học kiếm, một năm luyện đao".Kiếm pháp quả thật tinh diệu uyên thâm hơn đao pháp nhiều, bản thânkiếm, tượng trưng cho sự cao quý phiêu dật.Trong giang hồ, đã nhiều năm chưa từng xuất hiện đao pháp danh gia.Người học kiếm, bỗng dưng đổi dùng đao, đao pháp sẽ rất hữu hạn.Liễu Nhược Tùng nói:- Cho coi đao của các hạ!Đinh Bằng đã cầm đao trên tay. Là một cây đao rất phổ thông, đã không cósự bén nhọn thổi đứt sợi tóc, cũng không có lịch sử huyền diệu, lưỡi đao congcong, chuôi đao cũng cong cong. Đinh Bằng vỗ nhẹ đao phong, nói: Đây là đaocuả tại hạ.- Tại hạ đã thấy.- Cây đao này chưa uống máu người, vì hôm nay là lần thứ nhất tại hạ thửđao.Liễu Nhược Tùng cười lạnh, hỏi:- Các hạ định dùng tại hạ để thử đao ?Đinh Bằng thản nhiên nói:- Vì muốn dùng các hạ để thử đao, nên tại hạ muốn để các hạ được dànhchút tiện nghi. Chỉ cần các hạ tiếp được ba đao của tại hạ, kể như các hạ đãthắng.Liễu Nhược Tùng nhìn Đinh Bằng trân trối, biểu tình lộ trên nét mặt lão nhưvừa nhìn thấy một người bỗng dưng phát khùng.Lam Lam lại vẫn cười, cười ngọt ngào hơn, cười khoái trá hơn.Liễu Nhược Tùng nói:- Hay, tại hạ xin coi ba đao của các hạ.- Các hạ không coi thấy được. Đinh Bằng vung tay, đao quang bay lên.oTrăng tròn dần lặn, đao quang loé lên, đao quang lạnh như tuyết. Cây đaocong cong, đao quang cong cong, lúc bắt đầu như một vành trăng non, rồi bỗngdưng biến thành một đạo phi hồng.Không ai có thể nhìn rõ biến hoá của một đao này, cũng không ai có thểnhìn thấy cây đao này. Đao quang nhoáng lên một cái, đao đã không thấy nữa.Đã lâu năm, trong giang hồ chưa từng xuất hiện đao pháp danh gia, đã lâunăm, người giang hồ chưa từng thấy đao quang huy hoàng như vậy.Cũng không ai rõ đao thứ hai của Đinh Bằng còn có biến hóa đáng sợ nhưthế nào ?Căn bản không có đao thứ hai.Đao quang chỉ nhóang lên một lần. Đinh Bằng chỉ chém ra một đao!oĐao quang nhoáng lên rồi tắt.Liễu Nhược Tùng chưa ngã xuống.Kiếm vẫn trên tay lão, người lão vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ có nétmặt lão không còn sắc máu.Không có đao thứ hai. Thắng phụ chưa phân, tại sao không có đao thứ hai?Đinh Bằng vuốt nhẹ đao phong, nói:- Tại hạ biết các hạ không nhìn thấy.Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Đột nhiên, một tiếng "Keng", thanhkiếm trên tay lão rớt xuống đất.Đinh Bằng lại nói:- Ít ra các hạ phải luyện thêm mười năm nữa, mới có thể nhìn thấy ba đaocủa tại hạ.Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Bỗng nhiên, một dòng máu tươi từ cổtay lão chảy ra.Đinh Bằng nói: Hiện tại, một đao của tại hạ đã đủ rồi.Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Bỗng nhiên, trên khuôn mặt lợt lạt cuảlão, hiện lên một hình chữ "Thập" đỏ tươi. Màu đỏ tươi của máu!oKhông có tiếng hò reo tán thưởng.Mọi người đều cảm thấy chân tay lạnh giá. Lòng bàn tay mỗi người đều đổmồ hôi lạnh.Hiện giờ, mọi người mới rõ, một đao vừa rồi, chẳng những chém trúng cổtay Liễu Nhược Tùng, mà còn rạch một lằn chữ "Thập" trên mặt lão. Máu từ vếtthương mãi đến giờ mới chảy ra.Vì một đao đó không rạch sâu tới một phân, và vì quá lẹ!Không ai hò reo tán thưởng, vì chưa ai thấy đao pháp thần kỳ và khiếp hãinhư vậy.oĐao đã vào bao.Đinh Bằng chỉ nói đơn giản bốn tiếng:- Các hạ đã thua.Liễu Nhược Tùng từ từ gật đầu, từ từ quay mình, từ từ bước về phía LamLam.Lam Lam vẫn cười, nhưng nét cười coi không ngọt ngào mê người như vưàrồi. Nàng cười như đã có vẻ miễn cưởng.Liễu Nhược Tùng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng, máu vết thương chữ"Thập" trên mặt lão đã ngưng đọng. Máu tươi vưà chảy ra, đã ngưng đọng liền.Biểu tình trên mặt Liễu Nhược Tùng hình như đang cũng ngưng đọng, lãodằn từng tiếng:- Ta đã bại.Lam Lam khẽ chép miệng than:- Coi hình như các hạ đã bại.- Nàng đã nói, ta nhất định không bại mà ?- Thiếp có nói qua như vậy sao ?- Nàng nói qua, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta nhất định không bại.- Chắc các hạ nghe lầm, thiếp làm gì có nói những lời như vậy ?- Ta không nghe lầm, nàng có nói nàng sẽ giúp ta, tại sao nàng không ra tay?- Thiếp ra tay thế nào? Thiếp có thể giúp các hạ được gì ?Phía xa, chợt có người cười, vưà cười vừa chế nhạo:- Chuyện duy nhất nàng có thể giúp ngươi là cởi quần cho ngươi.Lam Lam cũng cười cười, nói:- Không sai một chút, điểm duy nhất thiếp có thể giúp các hạ, hình như chỉcó chuyện nầy thôi, chuyện này thiếp vốn chuyên nghiệp.Liễu Nhược Tùng nhìn kỹ lại nàng, chợt lộ vẻ khiếp hãi vô cùng, ấp úng hỏi:- Nàng… Rút cục nàng là ai ?Lam Lam nói:- Các hạ bỏ ra sán vạn lạng bạc, chuộc thiếp từ "Mãn thúy viện" ra, kêuthiếp đợi tại Hội Tiên Lâu, để cùng đi với các hạ đến đây làm khách, mà còndùng một chiếc kiệu lớn đến đón thiếp nữa. Nàng cười ngặt nghẽo, hỏi tiếp:- Tại sao cả thiếp mà các hạ cũng không biết là ai nữa sao ?oMãn thúy viện là một kỷ viện rất nổi tiếng. Một kỷ nữ nổi bật nhất trongMãn thúy viện tên là Thúy Tiên.Nàng dùng một ngón tay búp măng chỉ vào mũi mình, nói:- Thiếp là Thúy Tiên, tại đây, ít ra cũng có cả trăm người quen biết thiếp!Liễu Nhược Tùng biến sắc, da thịt trên mặt bỗng co dúm, vết thương hìnhchữ "Thập" lại bị nức ra, máu tươi lại chảy ròng ròng, từng giọt, từng giọt nhuộmkhắp mặt lão ta.Lão ta chẳng phải ngu. Hiện tại, lão ta đã rõ, rõ hết mọi chuyện.Lúc người khác nhìn lão với ánh mắt kỳ quái, chẳng phải hâm mộ, cũngchẳng phải ganh tỵ. Trong đây, ít ra cũng có cả trăm người nhận biết nàng, biếtnàng là Thúy Tiên của Mãn thúy viện, một kỷ nữ rất sáng giá. Không chừngquần của một trăm người này, đều đã được nàng cởi qua !Vậy mà lão đã dùng một chiếc kiệu lớn tám người khiêng đến đón nàng, coinàng như một tiên nữ, đón đến đây với hy vọng nàng có thể đem lại cho lão tàiphú, vinh diệu trong mộng tưởng của lão.Đây quả thực là một trò cười, một trò cười có thể khiến mọi người tức cườiđến mửa tận mật đắng.Trò chơi này thực chẳng khác trò cười lão đã chế tạo cho Đinh Bằng bốnnăm trước kia. Bây giờ, rút cục, lão đã rõ, cảm giác của Đinh Bằng lúc đó nhưthế nào!oĐây là một cuộc "trả thù".Đinh Bằng đã trả thù một cách xảo diệu, tàn khốc, mà triệt để.Giống như kế hoạch Liễu Nhược Tùng đối phó chàng trước kia, kế hoạchnày cũng qua sự chuyên tâm thiết kế, mọi chi tiết nhỏ đều được thiết kế hoànmỹ, không sơ hở. Điểm quan trọng nhất cuả kế hoạch này, trưóc hết làm choLiễu Nhược Tùng cảm thấy bị áp lực nặng nề.Trang viện xây cất trên sườn núi đối diện, ngày đêm thi công không ngừnggây tiếng động làm thần kinh Liễu Nhược Tùng khẩn trương.Một người thần kinh khẩn trương, khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ.Bắt đi một cô gái chân dài, lưng thon, thay vào bằng một con chó cái.Mua chuộc tên quản sự giữ kho rượu, suốt đêm dùng nước dơ thay vào cáchũ rượu.Trong thức ăn cuả gà, vịt, heo, bò, trộn thêm một số độc dược trí mạng.Tất cả những chuyện này đều không khó. Nhưng đối với một người đã thầnkinh khẩn trương, nghi quỷ nghi thần, thì những chuyện này đều biến thành kỳquái không thể giải thích. Cho nên, những chuyện đó đều biến thành một loại áplực, đè ép Liễu Nhược Tùng gần như ngộp thở.Sau đó, Lam Lam bỗng xuất hiện, giống như một miếng gỗ nổi, chợt xuấthiện trước mặt một người sắp chết đuối.Căn bản không có Lam Lam. Lam Lam là Thanh Thanh.Thanh Thanh mặc quần áo màu lam hồ thủy, dùng sa mỏng che mặt, nói vớiLiễu Nhược Tùng:- Bổn nhân là Lam Lam, bổn nhân là người duy nhất có thể cứu các hạ, bổnnhân là người có thể đối kháng với Thanh Thanh …Liễu Nhược Tùng đương nhiên chẳng thể không tin.Huống chi, nàng còn để cho Liễu Nhược Tùng tận mắt nhìn thấy pháp lựckinh người, lúc nàng đối phó với "Thanh Thanh"."Thanh Thanh", Liễu Nhược Tùng nhìn thấy lúc đó, đương nhiên chỉ là mộtnữ nhân khác.Lão đã không rõ Thanh Thanh hình dáng xinh đẹp ra sao, cũng không rõLam Lam hình dáng xinh đẹp ra sao để phân biệt. Sau đó "kỳ tích" xuất hiệnliên tục, khiến lão càng kiên tâm tin tưởng Lam Lam. Cho nên, lão nằm mơcũng không ngờ tới, Lam Lam đã kêu lão dùng chiếc kiệu lớn tám người khiêngđến đón nữ nhân này, nữ nhân làm kỷ nữ trong Mãn thúy viện.Bây giờ tuy lão đã rõ, lão đã rõ hết những đầu mối quan trọng trong kếhoạch cuả Đinh Bằng, nhưng lão lại chẳng thể nói ra được. Vì lão biết, dù lão cónói chuyện này ra, cũng tuyệt chẳng có người nào tin.oHiện tại, thê tử lão đã chết, chết trong lòng một nam nhân khác.Gia nghiệp lão đã thuộc về người khác.Đích tay lão giết sư huynh trưởng môn, bội phản sư môn, phạm giang hồ đạikỵ.Chuyện lão làm, chẳng những không ai có thể tha thứ, chính cả lão cũngchẳng thể tự tha thứ cho mình.Dù Đinh Bằng không giết lão, trong giang hồ lão cũng đã không có chỗđứng chân.Một người đã bị hủy diệt triệt để đến lúc sơn cùng thủy tận hết đường để đi,nên làm sao bây giờ ?Liễu Nhược Tùng chợt làm một chuyện mà không ai có thể nghĩ tới.oĐêm, mười lăm tháng mười hai.Đêm trăng tròn.Trăng tròn chưa lên, mặt trời đã lặn, trong nhà dần dần sụp tối.Hiện đã đến lúc lên đèn, nhưng Thanh Thanh vẫn chưa đốt đèn.Nàng thích một mình ngồi yên lặng trong bóng tối, hưởng thụ cái thú độchữu lúc hoàng hôn của ngày mùa đông.Từ nhỏ nàng đã tập quen cô độc, vì nàng vốn không có chọn lựa khác.Trên tiểu lầu u nhã cao quý, mọi vật trang trí đều qua sự chuyên tâm chọnlựa.Từ nhỏ, nàng không thích hưởng thụ bất cứ cái sự vật gì thô tục, không tinhkhiết.Vì từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong hoàn cảnh này, vốn chưa từng tiếp xúcqua phiền nào và bất hạnh cuả người thế gian.Nhưng hiện giờ, nàng chợt phát hiện hình như tự mình đã có phiền não,phiền não cuả loài người.Bất cứ một thiếu phụ nào đang độ thanh xuân, đều khó tránh khỏi có phiềnnão. Nàng chợt thấy mình quá tịch mịch.oNgoài song văng vẳng có tiếng người vọng lại.Tiểu lầu này cách đình viện nơi Đinh Bằng tiếp đãi tân khách tuy rất xa,nhưng âm thanh từ phía đó, nơi đây vẫn nghe rất rõ ràng.Nàng biết khách đến hôm nay rất nhiều, trong số có rất nhiều anh hùng hàokiệt, danh chấn giang hồ, hào tình khí khái của họ nàng đã có dịp nghe qua rấtlâu.Nàng rất muốn đi tham gia, cùng họ hưởng thụ hoan lạc cuả thế gian loàingười, cùng họ dùng chén lớn uống rượu, nghe họ kể những khoái sự phấn chấnlòng người trong giang hồ.Đối với một cô gái chưa từng trải qua những chuyện này, đây thực là mộthấp dẫn rất khó kháng cự. Nhưng nàng không thể đi, vì nàng là "Hồ", là dị loại,trong cuộc sống này của nàng đã là chủ định chẳng thể có hoan lạc của loàingười.Nàng cùng Đinh Bằng kết hợp đã bốn năm.Trong bốn năm nay, hai người hầu như đã đêm đêm này ngày tương tư, thiếuĐinh Bằng bên cạnh, hầu như nàng không ngủ được.Đinh Bằng xuất thân bần khổ, chẳng phải một nam nhân phong lưu ôn nhu,khó nưng niu chiều chuộng.Từ nhỏ, hắn đã vùng vẫy phấn đấu, muốn nổi danh hơn người, đối với mộtsố sinh hoạt tình thú, hắn không hiểu rõ bao nhiêu. Tuy hắn trẻ tuổi khang kiện,nhưng trong vài năm nay, nhiệt tình hắn đối với nàng hình như đã suy giảm dần,những lần thân mật giữa vợ chồng cũng đã kém trước. Nhưng nàng vẫn yêu hắnkhông giảm.Hắn là một nam nhân duy nhất trong sinh mệnh nàng, vì hắn, chuyện gì nàngcũng nguyện ý đi làm.Nàng lấy chuyện được làm thê tử Đinh Bằng là vinh dự, lúc nào cũng hyvọng hắn có thể kéo tay nàng giới thiệu với bạn bè hắn, với tân khách hắn, chomọi người biết nàng là thê tử hắn, là Đinh phu nhân."Đinh phu nhân" là một xưng hô mỹ lệ, vinh diệu biết bao, chỉ tiếc trongcuộc sống cuả nàng, e rằng không bao giờ được nghe người khác dùnh danhxưng này để xưng hô nàng.Vì nàng là "Hồ", là dị loại, tuyệt chẳng thể cùng Đinh Bằng lộ diện trướcngười ta.--- Phải chăng ta là "Hồ" thực ?--- Tại sao ta nhất định phải là "Hồ" ?Mắt Thanh Thanh đã có ngấn lệ, lòng nàng đau đớn.Vì trong lòng nàng chứa đựng một bí mật, một bí mật tuyệt chẳng thể tiết lộvới ai, kể cả Đinh Bằng. Bí mật này giống như một cây kim, giờ khắc ngày đêmđều đâm nhói tim nàng.oNgoại trừ chuyện này ra, nàng vẫn luôn vui vẻ.Chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, Đinh Bằng luôn tìm cách quấn quýtbên cạnh nàng.Hiện thời hình như hắn đã tới, thang lầu đã có tiếng bước chân hắn.Thanh Thanh vội lau khô lệ, đứng lên. Đinh Bằng đã khẻ đẩy cữa bước vào.- Sao nương tử không đốt đèn?Thanh Thanh không trả lời, bỗng nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn, làm nhưđã lâu ngày không gặp nhau, dù chỉ xa nhau có vài giờ.Nàng rất sợ mất hắn. Mỗi lần chia tay, nàng đều sợ hãi, sợ hắn đi không trởvề.Vì nàng cho rằng mình là một "Hồ Nữ", đây là thế giới loài người, tronglòng nàng luôn có cảm giác tự ty.Đinh Bằng tuy không hiểu rõ tâm lý này của nàng, nhưng hắn có thể cảmgiác được nhu tình của nàng. "Hiện giờ mọi người đều đã bắt đầu uống rượu,nên ta thưà cơ hội bớt bận rộn, lén về đây gặp nương tử"Trong lòng Thanh Thanh đầy cảm kích, đằm thắm. Nàng hy vọng hắn tiếptục nói, nói cho nàng hay, bất cứ tại đâu, lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng.Nhưng lời Đinh Bằng nói, chẳng phải lời nàng thích nghe.Hắn nói:- Ta về đây cho nương tử hay, kế hoạch chúng ta đã thành công, ta đã hủydiệt Liễu Nhược Tùng triệt để!Đinh Bằng trở về, chẳng qua chỉ để cho nàng hay chuyện này, chuyện mànàng như đã quên hẳn. Tuy nàng cũng đã tham dự kế hoạch, mà còn không ngạitất cả, giúp hắn hoàn thành kế hoạch. Nhưng đó chẳng qua chỉ vì hắn mà thôi.Vì hắn, nàng đã không ngần ngại lưà người, nói dối, không ngại bất cứchuyện gì nàng chưa hề làm, nhưng đối với chuyện ân cừu, oán hận của ngườithế gian, nàng coi rất nhẹ.Đinh Bằng lại tỏ ra rất hứng khởi, kể hết những chuyện xảy ra vừa qua.Oán khí nhiều năm một sớm được phát tiết, đích xác là chuyện khiến ngườita hứng khởi.Vì để hắn vui lòng, nàng làm ra vẻ nghe rất hứng thú, tuy trong lòng nàngchỉ nghĩ muốn được ôm ấp trong vòng tay hắn, lẳng lặng hưởng thụ giây phúcyên lặng trong một ngày.Đinh Bằng vẫn nói:- Nếu nương tử có thể nhìn thấy biểu tình lộ trên nét mặt cuả Liễu NhượcTùng, khi lão phát hiện tiên nữ cứu khổ, cứu nạn, trong tâm mục lão lại là mộtkỷ nữ, nương tử nhất định cũng vui thích.Thanh Thanh hiểu rõ tâm tình hắn, vì hắn cũng từng chịu qua đả kích thốngkhổ như vậy.- Rồi sau đó ra sao ? Nàng không nín được hỏi.- Nếu nương tử là lão tới tình trạng này, nương tử tính sao?- Thiếp không rõ. Quả thực nàng không rõ, những chuyện ác độc xảo trá cuảthế gian loài người, nàng vốn chưa hề nghĩ qua.- Nương tử thử đoán coi! Đinh Bằng hứng trí rất cao:- Nương tử đoán xem lão đã làm chuyện gì ?- Lão chạy trốn ?- Lão tự biết chạy trốn không thoát.Đinh Bằng nói:- Dù có thể trốn được, cũng không đường để đi, không đường để trốn.- Lão ngất đi ?- Không.- Bạn bè cuả Lăng Hư giết lão ?- Cũng không.- Lão giết chết nữ nhân kỷ nữ đó, rồi hoành kiếm tự vẫn ?Lối suy đoán nầy rất hợp lý. Một người đến tình trạng này, sống chẳng bằngchết đi tốt hơn.Đinh Bằng lắc đầu nói:- Lão không chết, lão vẫn chưa muốn chết. Đinh Bằng cười cười nói tiếp:- Lão đã làm một chuyện, bất luận ai đều không nghĩ rằng trên đời này cóngười làm được như thế.Thanh Thanh hỏi:- Lão làm thế nào ?Đinh Bằng:- Người khác đều cho rằng lão sẽ liều mạng với ta, nhưng lão bỗng nhiênquỳ xuống cầu xin, năn nỉ ta, cố nài nỉ ta thu lão làm đồ đệ.