Việc Máu Chương 32


Chương 32
Em biết những gì anh kể cho em và em biết câu chuyện về Aubrey-Lynn. Lại càng thêm lý do để em tin.

Thang máy đi xuống chật ních người và im phăng phắc ngoại trừ tiếng nhạc len lỏi vào, McCaleb nhận ra là một bản thu âm cũ, Louis Jordan chơi bài “Knock Me a Kiss.”

Khi bước ra, McCaleb trỏ cho Graciela hướng những cánh cửa mở về phía đường xe điện dẫn tới ga ra đỗ xe.

“Em đi đường đó.”

“Tại sao? Còn anh đi đâu?”

“Anh sẽ bắt taxi về lại thuyền.”

“Nào, anh định sẽ làm gì? Em muốn đi với anh.”

Ông kéo nàng sang một phía sảnh thang máy nhộn nhịp người.

“Em phải về nhà, về với Raymond và công việc của em. Raymond, nó là việc của em. Còn đây là việc của anh. Đây là việc em yêu cầu anh làm.”

“Em biết, nhưng em muốn giúp.”

“Em đã giúp rồi. Em vẫn đang giúp. Nhưng em phải về với Raymond. Anh sẽ đi ra qua phòng cấp cứu. Dưới đó bao giờ cũng có taxi.”

Nàng cau mày. Qua vẻ mặt nàng ông nhận thấy nàng biết ông nói đúng nhưng vẫn không thấy thoải mái. Ông đút tay vào túi, rút ra tờ photo bản danh sách mà ông ghi được ở phòng của Fox.

“Đây, cầm cái này. Nếu lỡ có chuyện gì với anh thì em có một bản. Đưa cho Jaye Winston ở văn phòng cảnh sát trưởng.”

“Nếu lỡ có chuyện gì, anh nói vậy là sao?”

Giọng nàng gần như la lên thất thanh và McCaleb lập tức hối tiếc vì đã chọn những từ đó. Ông kéo nàng vào một hốc thụt vào trong tường nơi có vài máy điện thoại trả tiền. Chẳng ai đang dùng điện thoại nên họ có được chút riêng tư. Ông đặt túi xách xuống sàn giữa hai chân rồi cúi tới trước để mắt mình sát vào mắt nàng.

“Đừng lo, sẽ chẳng có chuyện gì đâu,” ông nói. “Chỉ là tất cả những gì anh đã làm, từ khi em đến chỗ thuyền anh hôm nọ, tất cả đều dẫn đến cái này đây. Những cái tên trên tờ giấy này. Anh chỉ nghĩ nếu hai ta mỗi người giữ một bản thì tốt hơn, có thế thôi.”

“Anh có thật tình cho rằng tên của kẻ giết người có ở đó không?”

“Anh không biết. Đó là điều anh sẽ nghĩ và tìm cho ra khi anh về đến thuyền.”

“Em có thể giúp anh.”

“Anh biết là em giúp được, Graciela. Em đã giúp rồi. Nhưng ngay bây giờ em phải rút lui một chút mà về với Raymond. Em không phải lo. Anh sẽ gọi điện cho em biết nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhớ, anh đang làm việc cho em đấy.”

Nàng cố cười gượng.

“Không, không phải. Em chỉ làm có mỗi một điều là nói cho anh biết về Glory, còn sau đó anh làm những gì trái tim anh bảo anh.”

“Có lẽ thế.”

“Hay là em đưa anh về rồi thả anh xuống chỗ thuyền?”

“Không đời nào. Đi vậy thì em sẽ gặp giờ cao điểm và sẽ phải lái xe suốt hai tiếng đồng hồ. Đi ngay giờ đi, chừng nào còn đi được. Đi, về với Raymond.”

Cuối cùng nàng gật đầu. Vẫn đang cúi xuống mặt nàng, McCaleb đặt tay lên vai nàng và nhẹ nhàng kéo nàng lại gần để hôn nàng.

“Graciela này.”

“Gì?”

“Còn một điều nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Anh muốn em nghĩ về điều này, nghĩ xem liệu anh nói có đúng không. Anh phải nghĩ về điều này.”

“Anh nói thế là ý gì?”

“Nếu anh đúng, nếu ai đó giết Glory vì cái gì đó cô ấy mang bên trong mình, thì theo cách nào đó chúng giết cô ấy cũng là vì anh. Anh cũng nhận một phần của cô ấy. Nếu đúng vậy thì liệu chúng ta có thể...”

Ông không thốt hết câu hỏi đó và nàng không nói gì một hồi lâu. Mắt nàng hạ xuống tập trung vào ngực ông.

“Điều đó em biết,” cuối cùng nàng nói. “Nhưng anh đã chẳng làm gì cả. Anh không gây ra chuyện này.”

“Được rồi, anh muốn em nghĩ về chuyện đó và tin thật chắc.”

Nàng gật đầu.

“Làm nên điều thiện từ một điều ác đến thế kia là cung cách của Thượng đế.”

McCaleb áp trán mình vào trán nàng. Ông không nói gì.

“Em biết những gì anh kể cho em và em biết câu chuyện về Aubrey-Lynn. Lại càng thêm lý do để em tin. Em ước gì anh sẽ cố.”

Ông ôm lấy nàng và thì thầm vào tai nàng.

“Được rồi, anh sẽ cố.”

Một người xách cái cặp dày cộp bước vào chỗ hốc tường, đi lại chỗ một trong các điện thoại. Ông ta liếc họ rồi tỏ vẻ quá là kinh ngạc khi thấy bộ đồng phục y tá của Graciela. Rõ ràng ông ta đinh ninh ấy là một y tá của bệnh viện Cedars dính vào kiểu hành vi nào đó không xứng với nghề. Điều đó khiến khoảnh khắc này chấm dứt đối với McCaleb. Ông buông Graciela ra rồi nhìn vào mặt nàng.

“Em cẩn thận nhé, chuyển lời chào đến Raymond hộ anh. Bảo nó là anh muốn đi câu nữa.”

Nàng mỉm cười gật đầu.

“Anh cũng cẩn thận nhé. Và nhớ gọi em.”

“Anh sẽ gọi.”

Nàng cúi về phía trước hôn vội ông rồi quày quả đi về phía ga ra đỗ xe. McCaleb liếc người đàn ông đang gọi điện rồi bỏ đi theo hướng ngược lại. 

Hết chương 32. Mời các bạn đón đọc chương 33 .

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/30993


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận