Hôm nay là ngày nhộn nhịp khác thường của Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, là ngày mà toàn thể giới giang hồ đều lũ lượt kéo đến mừng cho chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ mãi đến tuổi tứ tuần mới có một hậu nhân đích thực để nối dõi tông đường.
Bảo là hậu nhân đích thực vì Lưu Khánh Hà, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, nhân vật được xếp vào hàng thứ ba trên giang hồ về hai phương diện: võ công và đức độ, không phải là chưa từng có một hậu nhân nào. Và kỳ thực Lưu Khánh Hà đã có một ái nữ, Lưu gia đã có một thiên kim tiểu thư. Vị tiểu thư này, Lưu Ngọc Bội, hiện đã bước vào tuổi đôi chín một ít, là đóa hoa xuân sắc làm cho Lưu gia thêm được mọi người quan tâm ngưỡng mộ.
Nói như thế để hiểu rằng trong dòng người lũ lượt kéo đến Lưu gia Đệ Tam Phủ Trung Nguyên hôm nay, nếu những nhân vật cao niên trưởng bối của các bang phái đều vì mừng cho đứa bé trai bé bỏng của Lưu Khánh Hà vừa hạ sinh được tròn tháng thì những vị thiếu gia thuộc đủ mọi thành phần càng háo hức có mặt với hi vọng được vị thiên kim tiểu thư của Lưu gia là Lưu Ngọc Bội sẽ ghé mắt xanh đoái nhìn. Và nếu được như vậy thì chuyến đi này đối với những vị thiếu gia, cũng là đối với những nhân vật chưa hề tạo lập gia thất và đang có ý định rắp tâm bắn sẻ sẽ là một chuyến đi nhất cử lưỡng tiện. Và đó là lý do khiến dòng người kéo đến Lưu gia Đệ Tam Phủ càng lúc càng đông.
Gian đại sảnh to rộng của Trung Nguyên Đệ Tam Phủ càng lúc càng tỏ ra chật hẹp vì không đủ sức chứa cả trăm người cùng kéo đến.
Gian thiết lễ, nơi đón nhận quá mừng của từng nhân vật mang đến cũng đầy ắp dần. Và quà của họ đa phần là những vật lạ của báu. Vật phẩm càng quý báu bao nhiêu càng thể hiện lòng quan tâm ngưỡng mộ đến chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ bấy nhiêu.
Gian yến sảnh, nơi sắp thết đãi một yến tiệc thịnh soạn chưa từng có ở Lưu gia và là nơi được chủ nhân Lưu gia căn dặn gia nhân sắp bày thật chỉnh chu và cẩn trọng vào bật nhất cũng đã bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu rối loạn. Họ không thể sắp đặt kịp để sao cho những nhân vật có bối phận thấp kém hơn đừng ngồi lẫn vào bàn chỉ được dành riêng cho những nhân vật có bối phận cực cao trong võ lâm.
Lưu Khánh Hà với trường bào bằng gấm khoác ngoài cứ phải luôn miệng tạ lỗi hết nhân vật này đến nhân vật khác.
Nhìn vẻ lúng túng của chủ nhân, một đạo nhân lên tiếng cảm thông:
- Vô Lượng Thọ Phật! Lưu đại hiệp hà tất phải áy náy. Một ngày vui như thế này bần đạo tin chắc rằng sẽ không một ai nỡ trách đại hiệp.
Một đạo nhân trung niên khác đang ngồi đối diện với đạo nhân ở phía bên kia bàn cũng lên tiếng:
- Phương Thiện đạo trưởng nói rất đúng. Vì nếu có ai nỡ trách Thiên Thủ Đại Lượng Lưu Khánh Hà, Lưu đại hiệp, thì chỉ cần nhớ đến lần Lưu đại hiệp hiển lộ thần uy, cùng giang hồ các môn bang phái triệt thoái Đông Hải Môn mười hai năm trước là cũng đủ để kẻ đó phải nghĩ lại, đổi buồn thành vui, đổi giận thành mừng, mà cùng hòa chung niềm vui với Lưu đại hiệp, chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Như để minh chứng cho lời vừa nói, nhân vật trung niên này vội chuyển đôi mắt nhìn qua một mỹ phụ đang ngồi chếch bên mé tả:
- Du mỗ mạo muội nói như thế, không biết Gia Cát Tiên Tử có đồng tình hay không?
Câu nói của nhân vật họ Du làm cho bao nhân vật ngồi cạnh đó đều đổ dồn ánh mắt về phía mỹ phụ. Trong số này có một lão nhân với một bộ râu ba chòm vừa dài vừa bạc trắng chợt hắng giọng:
- Du chưởng môn hỏi chi câu quá thừa? Vì chưa từng nghe Gia Cát Tiên Tử lên tiếng, lão phu cũng đoán biết thế nào Tiên Tử cũng phần nào cảm thông cho Lưu Khánh Hà. Đúng thế không Gia Cát Tiên Tử, chủ nhân Bách Hoa Cung Đệ Nhị Phủ Trung Nguyên.
Truyen8.mobi
Mỹ phụ nọ đỏ mặt:
- Bàng tiền bối lại châm chọc bổn cung chủ nữa rồi. Có phải Bàng tiền bối muốn ám chỉ vì Lưu gia với Bách Hoa Cung đều được xếp vào Tam gia phái đệ nhất võ lâm nên thế nào Gia Cát Đại Mỹ này cũng lên tiếng bênh vực Lưu đại hiệp.
Lão nhân nọ lại hắng giọng, và lần này khi lên tiếng, lão nhân còn đưa tay vân vê và ve vuốt bộ râu ba chòm của lão:
- Tam gia phái đệ nhất võ lâm ngoài Lưu gia và đại thế gia Gia Cát thì ai cũng biết là còn có Đệ Nhất Thần Trang Minh Chủ Võ Lâm Tư Mã Vương. Nên chuyện Tam gia có bênh vực lẫn nhau là chuyện dễ hiểu. Tuy vậy ý của lão phu có phần khác.
Bên cạnh lão nhân là một vị sư thái. Ẩn ý của lão nhân làm cho vị sư thái động tâm:
- Ý khác của Bàng tiền bối là thế nào? Rõ ràng lời vừa rồi của tiền bối đã cho biết thế nào Gia Cát Cung Chủ Bách Hoa Cung cũng cảm thông cho Lưu đại hiệp. Nghĩa là dù vì lý do nào đi nữa Gia Cát Cung Chủ cũng bênh vực Đệ Tam Phủ Lưu gia. Trừ phi ý khác của Bàng tiền bối là muốn bác bỏ chính câu nói trước của Bàng tiền bối?
Lão nhân họ Bàng tủm tỉm cười:
- Tịnh Như sư thái muốn biết ý khác của lão phu thật sao? Chỉ sợ khi lão phu nói rõ ra, Sư thái vì là người xuất thân từ cửa không nên dù muốn hiểu cũng vị tất hiểu. Đại để lời của lão phu sắp nói chỉ là lời của kẻ trần tục, e sư thái chẳng muốn nghe.
Thần sắc của Gia Cát Đại Mỹ vụt đổi khác, Tương tự, diện mạo của Lưu Khánh Hà cũng thay đổi. Và để che dấu sự thay đổi chỉ trong thoáng chốc này, Lưu Khánh Hà vụt nói như reo:
- Đến rồi, đại thượng khách của chúng ta, nhất là của Lưu gia trong ngày hôm nay rốt cuộc cũng đến.
Đoạn Lưu Khánh Hà vừa cố lách người bước qua đám đông có đến trăm người, dù là một cố gắng bất thành, vừa vận lực vào âm thanh làm cho giọng nói vang lên rõ mồn một:
- Được Tư Mã Minh chủ đến viếng hàn xá. Lưu Khánh Hà tại hạ quả là tam sinh hữu hạnh, hữu hạnh bội phần!
Mọi người đưa mắt nhìn theo Lưu Khánh Hà và đương nhiên cũng phải mục kích cảnh bất lực của Lưu Khánh Hà vì không thể tự vạch lối giữa đám đông để tiến gần hơn nữa về phía đoàn người gồm năm nhân vật cũng đang cố bước vào gian yến sảnh.
Tuy vậy, từ một cửa ngách cạnh đó chợt có một âm thanh thánh thót vang lên. Đây là thanh âm không mấy lớn, so với câu nói dõng dạc vừa rồi của Lưu Khánh Hà, nhưng không hiểu sao thanh âm này lại có đủ uy lực để làm cho tình thế hoàn toàn chuyển đổi. Thanh âm đó nói:
- Tiểu nữ có nhìn lầm không vậy? Tư Mã bá bá, Minh chủ võ lâm vốn dĩ đang xử lý chuyện cấp bách xảy ra tại Đoạn Hồn Nhai, cách xa những năm sáu dặm đường vậy mà bá bá vẫn kịp đến mừng cho gia phụ. Và điều này ắt hẳn sẽ làm cho gia phụ đã mừng càng mừng hơn.
Tiếng huyên náo đối đáp lẫn nhau của hàng trăm người liền từ từ ngưng bặt. Đầu tiên là những vị thiếu gia, những nhân vật đang độ tuổi hoa niên có ý rắp tâm bắn sẻ. Những nhân vật này dù đang huyên thuyên như thế nào đi nữa thì vừa nghe chuỗi thanh âm này liền lấy mắt nhìn nhau. Sau đó đổi giọng thành những loạt âm thanh thì thào:
- Xem kìa, đại tiểu thư của Lưu gia vậy là cũng xuất hiện!
- Đúng rồi! Đúng là Lưu Ngọc Bội rồi. Quả là nhan sắc danh bất hư truyền.
- Nói gì nhan sắc, nghe đâu Lưu tiểu thư còn là ái đồ của Ngũ Chỉ Bà Bà, một nhân vật chỉ xuất hiện mỗi một lần đâu vào khoảng ba mươi năm trước, sau đó ẩn tích luôn cho đến nay. Võ học của Lưu tiểu thư cũng vào hạng danh bất hư truyền, so với nhan sắc chỉ có thể bằng chứ không hề kém.
- Ôi chao…! Lưu cô nương quả là bậc mỹ nhân tài hoa hiếm có. Nhìn kìa, nàng vận xiêm y tha thướt như thế nào có ai thoạt nhìn lại dám bảo nàng còn là cao thủ võ lâm.
Mà xiêm y của Lưu Ngọc Bội ngày hôm nay quả nhiên tha thướt thật, khiến nhan sắc nàng đã diễm lệ càng thêm mỹ lệ.
Trong năm nhân vật vừa đi vào có một nhân vật mà phong thái rất dễ tạo ấn tượng ngưỡng mộ và kính phục cho bất kỳ ai thoạt nhìn vào. Đó chính là Tư Mã Minh Chủ, vị bá bá vừa được mỹ nhân Lưu Ngọc Bội gọi bằng giọng thân mật và trìu mến.
Đôi mắt lấp lánh thần quang của Tư Mã Minh Chủ sau khi đảo nhìn mọi người liền dừng lại ở Lưu Ngọc Bội và thán phục:
- Điệt nữ của ta hôm nay trông thật bất phàm, đến nỗi mọi người đều phải nhìn ngắm khiến ta phần nào cảm thấy đố kỵ vì hai chữ Minh Chủ so ra vẫn không thể sánh với nhan sắc diễm lệ của mỹ nhân.
Lưu Ngọc Bội thẹn đỏ mặt:
- Bá bá đã quá khen. Phần tiểu nữ thí lại ngấm ngầm bội phục vì không thể nào có được một chút phong thái đỉnh đạc như bá bá.
Và như để chữa thẹn, Lưu Ngọc Bội bỗng nhìn mọi người và cất cao giọng:
- Tiểu nữ vì mãi chuyện mà có phần khiếm lễ. Mời bá bá tiến vào cho, kẻo gia phụ áy náy chẳng yên.
Chỉ cần một lời như thế thôi là Lưu Ngọc Bội đã làm được một việc mà từ nãy đến giờ phụ thân nàng Lưu Khánh Hà vẫn chưa làm được. Vòng người đông đúc liền giãn ra, tạo một lối đi cho Lưu Khánh Hà từ trong tiến ra nghênh tiếp Minh chủ võ lâm.
Nhưng chân chưa đi được mấy bước Lưu Khánh Hà bỗng chựng lại. Mục quang của Lưu Khánh Hà xạ nhìn vào nhân vật thứ ba ở phía sau Tư Mã Minh Chủ. Thanh âm của Lưu Khánh Hà cũng chùng lại:
- Tuy Lưu mỗ không dám chắc là bản thân nhớ đúng nhưng dường như các hạ đây là Tân Cốc Chủ Ngọa Long Cốc?
Tư Mã Vương nghe thế liền tự dịch bước về một bên, nhân vật đi ngay phía sau Tư Mã Minh chủ cũng có động thái tương tự, vô tình tạo cơ hội cho Lưu Khánh Hà diện đối diện với nhân vật vừa được chính Lưu Khánh Hà đề cập.
Với giọng nói ngân vang như tiếng chuông đồng, nhân vật nọ tuy có niên kỷ chưa đến tam tuần nhưng vẫn tỏ lộ hào khí uy lẫm khi phải đối mặt với Lưu Khánh Hà là nhân vật đứng hàng thứ ba võ lâm mà không một chút nào e dè sợ sệt. Y gật đầu:
- Lưu đại hiệp nhớ không sai. Thế mới biết tâm cơ mẫn tiệp và thông tuệ của Lưu đại hiệp chỉ có tăng theo thời gian chứ không hề suy giảm.
Sau lời nói hàm ý tán tụng và tang bốc, y chợt khom người hướng vào Tư Mã Minh Chủ:
- Như vãn bối từng bẩm báo minh bạch với Minh chủ, lần này vãn bối theo chân Minh chủ là mong Minh chủ chủ trì công đạo, làm sang tỏ cái chết oan uổng của gia phụ.
Lưu Ngọc Bội tỏ ra sững sờ, vội lên tiếng xen vào:
- Đoàn Cốc Chủ có lầm lẫn không vậy? Hôm nay là ngày vui mừng của Lưu gia, nỡ nào Đoàn Cốc Chủ làm hỏng ngày vui nhất của gia phụ. Hơn nữa, cái chết của lệnh tôn chẳng phải đã được gia phụ làm sang tỏ, rằng cái chết đó…
Vị Cốc Chủ họ Đoàn chợt đưa tay ngăn lại:
- Lời của Lưu tiểu thư, Đoàn Mẫn Chung này đã hiểu cả rồi. Do đó, mong Lưu tiểu thư cho phép tại hạ có đôi lời giãy bày. Thứ nhất, cái chết của tiên phụ không thể nào là đã sang tỏ, vì còn nhiều uẩn khúc mà ngay lúc này nếu tại hạ nói ra e sẽ làm chính tiểu thư bực mình và cho tại hạ cố ý phá hỏng hỷ sự của lệnh tôn. Thứ hai…
Đến lượt Lưu Ngọc Bội xua tay ngắt lời Đoàn Mẫn Chung:
- Đoàn Cốc Chủ biết như thế là tốt, mọi việc xin cứ hãy để đến lúc khác hãy đề cập. Còn bây giờ…
Đoàn Mẫn Chung đúng là hạng người không biết thế nào là e dè hoặc kiêng nể. Và lần này y đã dung tiếng cười sang sảng để ngắt lời Lưu Ngọc Bội:
- Việc gì Lưu tiểu thư phải tỏ ra quá vội vàng! Vì cũng để mừng cho Lưu gia, lần này đến đây tại hạ quả thật có mang theo chút quà mọn và đó chính là ý thứ hai tại hạ định đề cập đến.
Lưu Ngọc Bội tròn mắt, sau đó vừa liếc nhìn phụ thân Lưu Khánh Hà vừa hỏi Đoàn Mẫn Chung một cách nghi ngờ:
- Đoàn Cốc Chủ bảo là có quà mứng cho gia phụ, vậy quà đó đâu? Như Đoàn Cốc Chủ không mang theo bên người?
Kể từ lúc Đoàn Mẫn Chung bắt đầu lên tiếng và những lời nói của y khiến bầu không khí tràn đầy vui mừng ở Lưu gia phải chùng lại và đổi khác đi, Lưu Khánh Hà thủy chung vẫn im lặng, một hành vi hàm ý ngấm ngầm là trao trọn quyền đối đáp cho ái nữ Lưu Ngọc Bội và cũng là hành vi báo cho toàn thể giang hồ biết Lưu Ngọc Bội do đã đủ tuổi thành nhân nên nàng ta kể như đủ tư cách để thay thế thân phụ xử lý mọi việc có liên qua đến Lưu gia, liên quan đến Trung Nguyên Đệ Tam Phủ.
Và mãi đến tận lúc này Lưu Khánh Hà mới lên tiếng, Lưu Khánh Hà nhìn Lưu Ngọc Bội bằng ánh mắt độ lượng:
- Bội nhi quả đã không phụ lòng kỳ vọng của phụ thân và Bội nhi thật sự đã nên người hữu dụng! Tuy nhiên, phàm việc gì cũng vậy, Bội nhi đừng vì tâm trạng quá lo lắng mà quên điểu lễ nghĩa. Hôm nay Đoàn Cốc Chủ đến đây kể như là tân khách của Lưu gia. Bất luận Đoàn Cốc Chủ có hay không có mang theo lễ vật, Lưu gia cũng không dựa vào đó mà phân biệt đối xử. Nào, Bội nhi hãy mau mời tất cả cùng vào trong, sao cứ để mọi người đứng mãi ngoài này?
Đoàn Mẫn Chung chợt vỗ hai tay vào nhau và tán dương:
- Lưu đại hiệp quả nhiên không hổ danh chủ nhân Trung Nguyên Đệ Tam Phủ, giận hoặc mừng vẫn không để lộ ra mặt. Đó là điều làm cho Đoàn Mẫn Chung tại hạ trước tiên phải ngỏ lời bội phục, bội phục. Và đây là chút quà mừng của tệ Cốc Ngọa Long, mong Lưu đại hiệp nhận cho!
Sau ba tiếng vỗ tay của Đoàn Mẫn Chung, mọi người đương diện hầu hết đều nghe tiếng quát tháo nạt nộ vang đến từ phía ngoài. Và nói cho đúng hơn thì những thanh âm đó thật sự vang đến từ gian thiết lễ, nơi nhận lễ vật của bao tân khách đến mừng ngày hỉ sự của Lưu gia. Và lời đầu tiên là câu quát hỏi của gia nhân Lưu gia:
- Chư vị bằng hữu sao quá xem thường Lưu gia? Dùng thủ cấp thay cho lễ vật, Ngọa Long Cốc thật to gan!
Tiếng đáp lại dĩ nhiên là của môn nhân Ngọa Long Cốc:
- Muốn biết rõ đây có phải lễ vật hay không, sao các hạ không nhẫn nại chờ xem chủ nhân Lưu gia các hạ có nhận hay không? Vì nếu có nhận, tất nhiên đây chính là lễ vật mà chủ nhân Lưu gia các hạ đang cần!
Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm vụt cau mày nhìn Đoàn Mẫn Chung:
- Đoàn Cốc Chủ thế điệt xử sự như có phần quá đáng? Sao lại giấu, không cho ta biết quà của thế điệt là quà khác thường?
Lưu Khánh Hà chợt nở một nụ cười lạt, lên tiếng đáp thay cho Đoàn Mẫn Chung vốn là kẻ đã cố ý xuất hiện gây khó khăn phiền não cho Lưu gia:
- Minh chủ đừng vội trách Đoàn Cốc Chủ. Môn nhân của Đoàn Cốc Chủ lập luận rất đúng khi nói rằng lễ vật gì Lưu mỗ nhận thì đó chính là lễ vật! Tuy vậy…
Đảo mắt nhìn qua Đoàn Mẫn Chung, Lưu Khánh Hà bật cười hào sảng:
- Nếu quà của Đào Cốc Chủ chính là thủ cấp của một người, ha… ha…, một lễ vật khác thường như thế này sao chúng ta không cùng bước ra ngoài để cùng thưởng lãm, xem đó là thủ cấp của ai mà người của Ngọa Long Cốc dám đề quyết đó là vật Lưu mỗ đang cần ! Đi nào !
Tiên chủ hậu khách, Lưu Khánh Hà vẫn tỏ rõ khí độ uy nghi của bậc tôn sư một phái, dù chỉ là gia phái nhưng nào ai dám phủ nhận thế lực của Lưu gia không thể sánh ngang bất kỳ phái nào trên giang hồ? Lưu Khánh Hà đi trước dẫn đường, Tư Mã Minh Chủ và nhiều tân khách khác nối bước theo sau.
Đứng đối diện với năm bảy gia nhân của Lưu gia là hai nhân vật Ngọa Long Cốc. Thái độ của song phương là đang ở thế đối đầu ngay trước lối dẫn vào gian thiết lễ đã chứa đầy đủ mọi loại lễ vật của tất cả tân khách.
Trên tay hai nhân vật nọ là hai hộp gỗ và một trong hai hộp đã được mở sẵn ra, mà lễ vật chứa trong hộp đó chắc chắn phải là vật đang làm cho mọi người quan tâm và cũng là nguyên do khiến người của Lưu gia cho đến giờ vẫn để lộ nét phẫn nộ trên mặt.
Lưu Khánh Hà chợt xua tay khi phát hiện bọn gia nhân định mở miệng bẩm báo, phân minh về diễn tiến khác thường này. Lưu Khánh Hà bảo:
- Tất cả hãy lui ra. Việc này đã có ta xử lý.
Và cũng với tư thái đĩnh đạc như thế, Lưu Khánh Hà hất hàm bảo nhân vật đang mang trên tay chiếc hộp gỗ được mở sẵn:
- Lưu mỗ và mọi người đây đang muốn nhìn qua lễ vật được các hạ nhọc công mang đến. Phiền các hạ mở rộng các thành gỗ ra cho !
Nhân vật nọ liền điểm một nụ cười lạnh lùng và y cứ giữ nụ cười như thế khi bắt đầu lấy tay gỡ bỏ từng thanh gỗ một…
Trong những tân khách đứng phía sau Lưu Khánh Hà chợt có tiếng một người xì xầm:
- Nếu đây là thủ đoạn trá nguỵ của Ngọa Long Cốc, mọi người cần phải đề phòng trong hộp gỗ có chứa hỏa dược.
Lưu Khánh Hà cũng điểm một nụ cười lạnh:
- Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Vị Đoàn Cốc Chủ thừa biết đây là nơi nào, đồng thời cũng thừa hiểu vào thời điểm này có bao nhiêu cao thủ võ lâm ở đây. Đúng thế không, Đoàn Cốc Chủ?
Đoàn Mẫn Chung không đáp. Do y, cũng như nhiều nhân vật khác, vẫn đang chú mục nhìn vào cử chỉ của nhân vật nọ. Nhân vật đó cứ như người đang phải phô diễn một chiêu thức thượng thừa, y gỡ bỏ từng thành gỗ với một thái độ tự tin vừa rất thận trọng. Và như ý cố ý chừa thành gỗ đang quay về phía mọi người lại sau cùng. Y đã gỡ bỏ được ba thành gỗ, một ở phía hậu và hai ở hai bên thành tả hữu y.
Và sau khi y chạm vào thành gỗ sau cùng, Tư Mã Vương chợt lên tiếng:
- Chậm đã! Tất cả những chuyện này là thế nào? Sao Đoàn thế điệt không mau nói rõ cho mọi người nghe trước khi cho mọi người nhìn thấy món lễ vật bí hiểm đó? Và nhớ, nếu Đoàn thế điệt hoặc có hành phi mạo phạm hoặc cố ý hí lộng quần hùng thì đừng trách ta trong cương vị Minh chủ buộc phải có thái độ thích đáng với Ngọa Long Cốc.
Đoàn Mẫn Chung chợt thở ra một hơi dài nặng nhọc:
- Đa tạ Minh chủ đã có lời chỉ giáo, Đoàn Mẫn Chung này nào dám hí lộng hoặc có thủ đoạn mạo phạm đến quần hùng. Thế nhưng, vì đây là việc có liên quan đến cái chết thưở nào của tiên phụ, cũng là liên quan đến ngày vui mừng trọng đại của Đệ Tam Phủ Trung Nguyên nên Đoàn Mẫn Chung này buộc phải nhọc lòng chư vị đồng đạo giang hồ.
Lưu Ngọc Bội sau khi mục kích từng ấy việc đã bắt đầu tỏ ra phẫn nộ ! Nàng quắc mắt nhìn Đoàn Mẫn Chung:
- Các hạ cứ luôn miệng bảo hành vi kỳ quái của các hạ có liên quan đến ngày hỉ sự hôm nay của Lưu gia. Dường như các hạ cố ý ám chỉ cái chết của lệnh tôn cũng liên quan đến ngày vui mừng này. Tại sao chứ?
Đoàn Mẫn Chung cười nhẹ:
- Đa tạ Lưu tiểu thư nhắc nhở. Không sai, và đó chính là điều tại hạ định nói, định tỏ bày. Hai sự việc này quả là có liên quan và nếu Lưu tiểu thư và mọi người đều mong muốn tại hạ nêu ra bằng chứng thì tại sao chúng ta không thử nhìn qua phần lễ vật đặt trong hộp gỗ thứ hai đang do Tả hộ pháp của kẻ hèn này mang trên tay.
Và không chờ nhìn xem phản ứng của mọi người, Đoàn Mẫn Chung ra lệnh cho nhân vật vẫn cầm hộp gỗ thứ hai trên tay:
- Mở ra!
Không như nhân vật thứ nhất đã cố tình trùng trình việc mở hộp gỗ thứ nhất, nhân vật thứ hai vừa nghe Đoàn Mẫn Chung ra lệnh liền áp lòng bàn tay còn lại lên phần đỉnh của hộp gỗ. Tay trên đè xuống, tay dưới vận lực đẩy lên, cử chỉ của nhân vật này lập tức làm cho bản thân hộp gỗ phải kêu chuyển thành một tiếng khô khan.
Rắc…
Tiếng động này làm cho một vài người vì có tâm trạng quá khẩn trương phải hốt hoảng kêu lên:
- Đề phòng độc dược! Còn như không phải thì có lẽ chính là hỏa dược!
Đúng lúc đó hộp gỗ trên tay nhân vật nọ đã mở toang về tứ phía, những mảnh gỗ vỡ vụn liền rơi lả tả xuống ngay chân nhân vật nọ, chỉ chừa lại phần gỗ ở mặt dưới chiếc hộp là vẫn được nhân vật nọ nâng trên tay và trên mảnh gỗ đó chính là một viên minh châu sang long lánh ánh đỏ, hắt hỏa quang ra tứ phía và làm cho phần y phục phía trước thân nhân vật nọ như bị nhuộm đỏ, một màu đỏ bất thường và cũng là bất tường.
Có tiếng người trầm trồ:
- Xích Long Châu? Đúng là Xích Long Châu, báu vật hãn thế đã thất tung khỏi võ lâm Trung Nguyên từ trăm năm nay.
Trong khi đó Lưu Khánh Hà tuy cũng chép miệng khen nhưng là khen ngợi thủ pháp mở chiếc hộp của nhân vật nọ vừa phô diễn:
- Trong cương có nhu, trong nhu có cương. Bản lĩnh của các hạ nếu Lưu mỗ nhận định không lầm thì chính là công phu Lưỡng Nghi từng được xem là thất truyền của Ngọa Long Cốc?
Lần đầu tiên nhân vật nọ lên tiếng kèm theo cái gật đầu tỏ ý khiêm tốn:
- Nhãn lực của Lưu đại hiệp quả tinh tường ! Vì để báo thù rửa hận cho Lão Cốc Chủ, bọn hạ nhân như tại hạ dù biết đó là hành vi dục tốc bất đạt sẽ đưa đến hậu quả khó lường nhưng vẫn phải miễn cưỡng khổ luyện. Cũng may, nhờ hồng phúc lưu lại của Lão Cốc Chủ, bọn tại hạ cũng không đến nỗi nhục mạng. Đã luyện xong công phu Lưỡng Nghi, loại công phu chẳng bỏ làm trò cười cho Lưu đại hiệp và chư vị đây.
Tư Mã Vương thì không tỏ ra quan tâm đến công phu Lưỡng Nghi. Trái lại, vị Minh chủ võ lâm cứ nhìn mãi vào viên minh châu Xích Long Châu đang toát ra hào quang làm nhuộm đỏ khắp một vùng.
Tư Mã Vương chợt hắng giọng:
- Xích Long Châu là vật đã thất tung hàng trăm năm nay của võ lâm nhưng kỳ thực đã rơi vào tay Ngọa Long Cốc từ lúc nào không ai biết. Lấy Xích Long Châu làm lễ vật mừng cho Lưu đại hiệp, Ngọa Long Cốc của Đoàn thế điệt đã tỏ ra quá hào phóng thật đấy !
Đoàn Mẫn Chung bật cười:
- Mong Minh chủ và chư vị đừng vội ngộ nhận, Xích Long Châu nào phải vật do Ngọa Long Cốc sở hữu? Tương tự, Xích Long Châu nào phải vật do Ngọa Long Cốc mang đến mừng cho Lưu đại hiệp?
- Vậy thì ai? Nếu không phải vật do Ngọa Long Cốc mang đến tiến lễ thì chủ nhân là ai? Sao không những không thấy nhân vật đó mà trái lại Xích Long Châu còn do người của Ngọa Long Cốc cầm trên tay?
Câu bật hỏi của Tư Mã Vương, Minh chủ võ lâm cũng là câu nghi vấn mà bao nhiêu người đương diện đều muốn hỏi.
Hiểu rõ như thế và biết chắc hiệu quả sẽ như thế nào, Đoàn Mẫn Chung đột ngột chỉ tay vào hộp gỗ thứ nhất, cho đến giờ vẫn còn bị che chắn bởi thành gỗ duy nhất ngay phía trước. Và Đoàn Mẫn Chung cất cao giọng nói dõng dạc:
- Người mang Xích Long Châu đến mừng Lưu đại hiệp cũng chính là người đã bị Ngọa Long Cốc hạ thủ. Còn y là hoặc chủ nhân của Xích Long Châu thật sự là ai, mời tất cả cùng ngắm nhìn thì rõ. Nào!
Sau cử chỉ và động thái của Đoàn Mẫn Chung, nhân vật đang cầm hộp gỗ bí hiểm liền vận lực vào đầu một ngón tay, sau đó khẽ búng một chỉ cách không vào mảnh thành gỗ sau cùng.
Cạch !
Thành gỗ nọ vỡ đôi theo chiều dọc, rã làm hai mảnh và nhẹ nhàng rơi về hai phía, để lộ một thủ cấp với hai mắt vẫn mở trừng trừng như còn phẫn nộ vì gặp cái chết bất ngờ.
Nhiều tiếng hô hoán cùng vang lên, hoặc có chênh nhau tiếng trước tiếng sau thì khoảng cách là không đáng kể. Và như thế là đủ cho mọi người nghe, cho mọi người hiểu đó là những lời hô hoán có ý nghĩa gì:
- Là Đông Hải Môn môn hạ, lão tam trong Bát Tiên Đông Hải !
- Đông Hải Môn vốn là tử đối đầu với võ lâm Trung Nguyên cớ gì phải sai phái người mang lễ vật đến mừng cho Trung Nguyên Đệ Tam Phủ?
- Mà lễ vật đâu phải thứ tầm thường, là bảo vật chi bảo Xích Long Châu mới lạ?
- Hừ ! Xem ra đây là chuyện đáng ngờ, biết đâu mười hai năm trước Đông Hải Môn không phải triệt thoái vì thất trận mà là do nguyên nhân uẩn khúc nào đó?
Lưu Ngọc Bội tái mặt dần…
------Hết chương------