Xóa Hết Dấu Vết Trước Khi Về Nhà Chương 18


Chương 18
TO BUY OR NOT TOBE

Nếu tôi là một nhà kinh doanh, các nàng chết với tôi!

Chính xác thì không phải các nàng, mà là ví tiền của các nàng, thẻ tín dụng của các nàng.

Ngay cả khi chúng ta đang bước vào giai đoạn "cô hồn" của dân kinh doanh, thời điểm tháng Bảy, tháng Tám chết dâ'p mà các nhà bán buôn, bán lẻ đều lắc đầu ngao ngán. Cũng không riêng ở ta, bên Thái Lan cũng đang rùm beng chiến dịch "Grand Sale upto 85%" từ nay đến 15/8 để hi vọng vượt qua ải suy giảm. Nói chung, râ't nhiều doanh nhân đều phải thừa nhận tình hình hết sức "Lí Mạc sầu" này rồi.

Hẳn nhiên, lúc này chính là lúc cần áp dụng các lí thuyết kinh doanh vào thực tế. Bạn cần khoanh vùng đối tượng tập trung để làm chiến dịch marketing thay vì phủ sóng toàn diện. Bạn cần biết rõ đối tượng khách hàng nào sẽ là chiếc phao cứu sinh của mình trong thời điểm này. Bạn cần nâng cao dịch vụ chăm sóc để biến khách hàng quen thuộc trò thành khách hàng trung thành, thay vì phát triển lượng khách hàng mới toanh sẵn sàng bỏ bạn bất cứ lúc nào. Bạn cần…

Thú thật đấy không phải việc của tôi, cũng không phải chuyên môn của tôi luôn. Tôi có được mớ kiến thức này dễ ẹc. Tôi chỉ cần hỏi bác gúc, thế là xong.

Nhưng tôi biết chính xác ai là chiếc phao cứu sinh của thời buổi làm ăn khó khăn. Nếu có người hỏi, tôi sẽ nói: Còn ai vào đây nữa, chính là bạn, nhũng người phụ nữ chân chính, thích mua sắm, nghiện cái việc mà bình thường đàn ông vẫn lên án (sau lưng) là phù phiếm, tốn tiền vô ích khi bạn rước vê' trăm thứ bà rằn nghìn năm sau chưa chắc đã dùng đến.

Phụ nữ ấy mà. Một khi đã thích thì nghĩ rất ít, làm râ't nhanh, chẳng bao giờ quan tâm đến cái gọi là chỉ số giá tiêu dùng đang tăng hay giảm. Thuật ngữ kinh tế CPI (consumer price index) chỉ để dành cho hiệp hội đàn ông thích ra vẻ hiểu biết, chém gió trong các cuộc đàm đạo vĩ mô (như làm thế nào đê’cải thiện tình hình kinh tê' hiện nay, phương án làm ăn trong thời buổi khó khăn, v.v...). Với phụ nữ, đấy không phai là chỉ sô' có ý nghĩa lắm.

Phụ nữ tuy cũng luôn miệng kêu ca tình hình lương không đuổi kịp giá, thịt đáng mua một cân phải giảm xuống tám lạng, nhưng sáng nay mà nghe được cô bạn rỉ tai có shop chuyên bán hàng xách tay đang sale off túi Hermes từ 8 triệu xuống còn có 4 triệu thì máu lập tức dồn lên não, tim đập thình thịch, không mua được món hời nửa giá này thà chết đi cho xong.

Mà ai thèm quan tâm đến chuyện túi Hermes thật giả xuất xưởng bét nhâ't cũng phải khoảng 3 ngàn đô la chứ! Nếu có người nhỡ miệng đưa cho các nàng thông tin này khi các nàng đang sung sướng với món hời, câu cửa miệng sẽ là: "Nó có nhiều loại, đây là loại phổ thông". Đúng là Hermes có vài loại thật, loại giảm nửa giá còn 4 triệu người ta gọi là loại "fake 2". Nôm na là... mất tiền thật mua hàng dởm.

Nhưng đừng dại dồn các nàng vào đường cùng như thế. Đa sô' phụ nữ sẽ cảm thấy rất bực mình với những ai làm giảm lượng adrenaline mới được sinh ra trong quá trình "tiết kiệm" họ vừa thực hiện.

Và lúc đó, họ sẽ trở thành chuyên gia marketing miễn phí giỏi nhất cho sản phẩm họ vừa mua, sử dụng mọi biện pháp có thể để biến nơi cung cấp sản phẩm đó thành địa chỉ bán hàng uy tín hàng đầu, nơi ta có thê’ tin cậy mọi thông tin được tung ra... như thật.

Chính vì thế, bạn đừng ngạc nhiên khi thấy rất nhiều shop vẫn sống tốt trong thời gian này, mặc dù sản phẩm của họ cực kì đắt đỏ. Đây là những nơi mà triết lí marketing nêu rõ quan điểm: chỉ tập trung vào việc quyến rũ khách hàng có yếu tố quyê't định trong việc mua hàng, bỏ qua người còn lại, cho dù họ đang khoác tay đi cùng nhau, và cái "người còn lại" kia đang ra sức chứng minh rằng anh ta biết thừa những người bán hàng đang ba hoa nhảm nhí về sán phẩm của mình với "người quyết định".

Tôi đang nghĩ về lần tôi và "người quyết định" đi đến thống nhất: sắm một cái bê'p từ thay cho cái bếp gas tượng trưng cho hình ảnh một quả bom nổ chậm mà báo chí dồn dập đưa tin trong thời gian qua.

Chúng tôi đến một trung tâm thương mại. Vừa lấp ló lại gần khu vực bếp núc, một dàn các em xinh tươi chẳng hiểu ở đâu ùa ra như ong, luôn miệng mời chị vào xem bê'p từ.

Bếp của chúng em là bếp Đức với mặt kính Scott số 1 thế giới, không bao giờ vỡ (cô em bán hàng tiện tay thả cái nồi dày cộp từ trên xuống "choang" một tiếng. Không hề hấn gì thật! Nàng của tôi mắt tròn xoe có vẻ thần tượng lắm rồi). Nấu canh có bị trào nước ra cũng không ảnh hưởng gì, lau một cái là sạch trơn (em bán hàng thong thả đổ ít nước ra mặt bê'p rồi lấy khăn lau nhẹ một đường đầy tính biểu diễn). Blah... blah... Giá bếp là 25 triệu đồng, không mắc tí nào nếu chị hiểu đây là cái giá cho sự an toàn và đầu tư một lần, tiền điện hằng tháng chỉ bằng nửa tiền gas...

Quan sát thấy gia đình liếc trộm nhau bằng ánh mắt biê't nói, một em bán hàng nữa từ trong bước ra. Bếp bọn em mắc hơn các loại khác một chút vì là thương hiệu Đức (nhân manh). Tiếc quá, nếu chị đến trước 12 giờ trưa thì đã được hưởng chương trình khuyến mại đặc biệt tặng bộ nổi bếp từ 6 chiếc trị giá 18 triệu đồng. Chương trình này khép lại mất rồi...

18 triệu đồng! Vợ tôi bắt đầu không thể đứng yên nổi nữa. Tức là cái bếp còn có 7 triệu đồng thôi. Hết chương trình rồi ư?

"... Nhưng nếu chị thật sự muốn mua bếp, em có thê’ xin ý kiến sếp em và vẫn tặng chị, nếu trong kho vẫn còn bộ nồi." Em bán hàng vẫn giữ nguyên giọng bình thản như sự kiên nhẫn của những người đi câu cá. Vợ tôi đương nhiên gật một cái rất dứt khoát.

"OK rồi đấy ạ. sếp em bảo có thể lách luật để tặng chị vì chị có thiện ý", em bán hàng cười râ't tươi sau khi gọi điện xong. Lúc này, dường như thấy vẻ mặt tôi vẫn còn phân vân, thêm một em nữa ra nhìn thẳng vào mắt vợ tôi, tung cú quyết định. "Riêng trong hôm nay chị mua bếp, bọn em tặng chị thêm cái quạt tạo ion của Toshiba trị giá 14 triệu nữa. Đây là quà của một chương trình khác nhưng bọn em có thể tặng chị."

Bạn có hiểu tổng giá trị quà tặng 32 triệu cho một sản phẩm 25 triệu là thế nào không? Tức là bạn vừa nhặt được 7 triệu đồng đây. ít ra là trong đầu vợ tôi đang nhảy múa những con số hời đó. Nàng quyết định phải mua ngay, bỏ qua vẻ mặt các-em-này-bán-hàng-hay-đi-làm-từ- thiện của tôi. Mà đằng nào tôi cũng đã bị bỏ qua từ đầu rồi. Rõ ràng các em bán hàng chỉ một câu "chị", hai câu "chị", dường như cái anh lù lù bên cạnh này là một bóng ma hoặc dạng-người- không-có-giá-trị-sử-dụng vậy.

Vì nàng của tôi rất tâm đắc với món hời không-mất tiền-mua-lại-được-thêm-bảy-triệu này, nên kết quả mà bác gúc trả lời tôi vào tối hôm đó rằng đây là bếp Malaysia công nghệ Đức chứ không phải bếp Đức, bếp này ở bến có giá chỉ hơn 5 triệu, cái quạt đúng series có giá hơn 2 triệu ở Nguyễn Kim, bộ nồi tổng kết khoảng 6 triệu... tôi đành cho nó vào dĩ vãng. Có nói ra nàng cũng sẽ bảo vệ thành quả tiết-kiệm- cho-nhà-mình-cả-chục-triệu đến cùng. Trong trường hợp khiến nàng lên cơn tiếc của, e là hậu quả thật khó nói.

Tôi dám chắc rằng phụ nữ chính là cứu tinh cho sự đóng băng của thị trường. Nếu các nhà làm chiến lược kinh tế nhắm đến phụ nữ làm trọng tâm khai thác, chẳng lo gì không bán được hàng, lo gì dòng vốn chỉ được bo bo tích trữ khiến tiền tệ không lưu thông như các ngài đang than thở.

Mua được món hời cũng là một cách tiết kiệm độc đáo, phụ nữ thường xuyên nghĩ vậy mặc dù món hời ấy đa phần không khác việc đàn ông "đem tiền cho gái" là bao nhiêu.

Vào những lúc bình thường, phụ nữ quách tỉnh" lắm, nhưng khi đã vào cơn "tiết kiệm độc đáo", đừng anh nào dại lên tiếng ngăn can nếu không muốn nhận lại cái nhìn mang theo ẩn ý "Anh có phải đàn ông không?"

Cho nên hôm qua, khi thông báo với nàng Về chuyến du lịch Thái Lan cùng cơ quan tôi sắp tới, tôi chẳng vội mừng khi thấy nàng tính toán, hơi đắt nhỉ. Nhưng thôi, đi nghỉ thôi, cũng chẳng có nhu cầu mua sắm gì đâu."

Tôi có nên tin không? Đang có Grand Sale Thái đây! Mà tiêu bằng thẻ Visa còn có thê được giảm tới 85% đây! Đã không phải trả tiền ngay, lại còn tiết kiệm được râ't nhiều món hời, mà nhiều đồ ở Việt Nam lại không có cơ! Đừng đến lúc về mới tiếc tại sao không tranh thủ mua nó, những thứ đằng nào chả phải mua, dù ở Thái hay ở Việt.

Hơn nữa, với các nàng, "to buy or not to be"   ' mua sắm chứng minh sự tồn tại.

Cũng xứng đáng thôi, vì các nàng là người phá băng cho cả nền kinh tế. Nếu chỉ có đàn ông, lạm phát thể nào cũng phi mã do để thừa lượng tiền trong két, quyết không tiêu vào bất cứ "món hời" nào.

Tôi cho rằng đã đến lúc đàn ông nên nhận lỗi vì tội chỉ trích thú mua sắm của phụ nữ. Rõ làng phụ nữ hay mua sắm là có lí do. Lí do vĩ mô hợp lí và thật sự tuyệt vời. Cho tất cả.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/58848


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận