Yêu??? (Love) Chương 34

Chương 34
Cuối cùng vẫn là thịt ngon

Ra khỏi văn phòng, cô khi thế hùng hùng hổ hổ đánh một văn bản xin nghỉ việc đưa cho trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi.

Trình tự xin nghỉ việc phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ.

Nhưng lúc này, cô đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi cô lại hay vờ như không thấy.

Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của việc nịnh nọt sếp mà nhất lại là Lục tổng, lúc này cô Lâm Y Y kia thân phận chưa rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss, trước khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nghĩ thế trưởng phòng Nhân sự ngúng nga ngúng ngẩy cái mông chạy lên phòng Lục tổng xin ý kiến.

Trên xe buýt, Tiểu Y vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn có người nào đó làm đệm thịt cho mình trút giận một trận, mà cái đệm thịt ấy tốt nhất là họ Lục tên Băng.

Hải Băng chết tiệt, Hải Băng ngốc nghếch!

Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người phòng phóng viên đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ càng, đã giúp cái con mụ điêu ngoa kia???

Tiểu Y nhảy ra khỏi xe buýt chạy thẳng vào nhà thu dọn hành lí và bế Bạch Bạch đi. Trước khi đi còn không quên ưu ái cánh cửa một cú đá thật mạnh. Nhưng than ôi cánh cửa vẫn đứng đó như trêu ngươi, còn cô thì chân tập tễnh vừa ôm Bạch Bạch vừa kéo một đống hành lí bước ra cửa nhà.

Đến bến xe buýt cô chợt nghĩ lại, bây giờ cô có thể đi đâu đây, chẳng phải trước khi đến nhà Hải Băng, Đỗ bố đã nói cô không thể thuê được bất cứ căn nhà nào trong thành phố này sao? Chẳng lẽ lại chịu ngủ ở ngoài đường? Tính sao giờ đây , không ngờ Lâm Y Y cô lại có ngày này, đến nhà cũng không có mà về, tất cả đều do tên yêu nghiệt thối tha kia gây ra. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô vừa ngồi trên ghế đợi xe buýt vừa bóp cổ Bạch Bạch như thể đang bóp cổ chính Hải Băng vậy. Con vật đáng thương không thở nổi kêu ăng ẳng, mắt trân trối nhìn cô. Cũng may cơn điên của cô đột nhiên dừng lại, Bạch Bạch liền nhảy xuống nấp nấp sau ghế tỏ vẻ sợ hãi, miệng còn không ngừng tru tréo lên.

Cô bế nó lên vuốt ve [=.=] rồi nói

- Bạch Bạch ngoan à! Chúng ta có nhà để về rồi.

Cô nói rồi nhanh chóng trèo lên tuyến xe buýt cần đi

***

Đứng trước cửa căn hộ chung cư của Vy Vy cô với tay lên hộp đưa thư. Theo như cô biết thì Vy Vy vẫn chưa bỏ được thói quen để chìa khóa nhà trên nóc hộp đưa thư.

Nó đâu rồi nhỉ?

- A đây rồi! Ha ha, thì ra con nhỏ này tính tình vẫn vậy.

Tiểu Y mỉm cười rạng rỡ mở cửa rồi bế Bạch Bạch và kéo hành lí vào căn hộ. Sau khi cho Bạch Bạch ăn xong, cô thản nhiên đi tắm rồi nằm lên giường Vy Vy ngủ tới chiều.

***

5h30p chiều

Vy Vy mệt mỏi trở về nhà sau một buổi làm việc chẳng tốt lành gì.

- Tất cả là tại mi. Lâm Y Y à, nhờ ngươi mà một ngày đẹp trời như này cả phòng được nghe cải lương, nhờ ngươi mà cả ngày Lục tổng mặt đen như đít nồi, khiến chúng ta là m gì cũng không vừa ý, nhất định, nếu bây giờ ta gặp ngươi, ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết thì thôi. Grừ!!!

Vy Vy vừa tra thìa khóa vào ổ để mở cửa vừa lầm bầm. Mặt cô còn đỏ hơn cả cục than bị nung chín. Nhưng sắc mặt ấy chợt biến đổi khi cô vặn khóa

- Ủa, lúc đi mình có quên khóa cửa sao? Hay là … hay là … nhà mình bị cô hồn vất vưởng nào ám rồi? Oimeoi *chân đánh nhau cầm cập* Xin chúa hãy phù hộ cho con, người xinh đẹp lại chưa chồng con như con phải được sống lâu mới đúng, híc híc . . . [==] ( Rõ rang nhát thí mồ mà còn tự dọa mình)

Vy Vy vừa rón rén vào nhà vừa lẩm bẩm.

Cô chạy vào bếp lấy 1 cái thìa lớn rồi đi khắp căn phòng kiểm tra

Phòng khách rồi nhà vệ sinh . . . căn phòng cuối cùng chưa kiểm tra chính là phòng ngủ.

- A men! A di đà phật! Cầu Phật tổ như lai, cầu chúa Jesu, cầu thượng đế nói chung cầu tùm lum phù hộ độ trì cho con. Con tuổi trẻ ngời ngời chắc các ngài cũng không muốn rước con đi sớm đâu ạ. . .

Vy Vy lẩm bẩm như bà già đọc kinh một hồi rồi nhắm mắt mở cửa nhảy vào, cô hét lớn

- Yêu nữ nào dám xuống trần gian tác oai tác quái? Hãy xem ta trừng trị mi đây!!!!!

Vy Vy hét lên những từ sặc mùi “kiếm hiệp” . Chắc lại bị nhiễm bởi mấy bộ phim giã sử Trung Quốc trên TV rồi. Sau khoảng 1 phút yên tĩnh, Vy Vy khẽ mở mắt

Cùng lúc đó Bạch Bạch từ trong phòng bếp chạy ra, đứng dưới chân cô liếm liếm rồi vẫy đuôi

- Ma nữ mà cũng nuôi chó cơ à, ơ mà cả nhà làm gì có ai đâu, chắc chó hàng xóm thấy cửa không khóa đi lạc rồi!

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ôm Bạch Bạch nhẹ nhàng tiến tới giường, ngồi phịch xuống

- Hú hồn! Đúng là thần hồn nát …

Lời nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị cô nuốt vào bụng. Cô đang ngồi lên cái gì nhỉ? Vy Vy nhẹ nhàng ngồi sang bên cạnh rồi lấy tay sờ lên chỗ chăn cô vừa ngồi lên.

- Là một cái chân sao? – cô vô thức thốt lên

Khoảng 2 phút sau, khi não bộ đã lưu thông trở lại cô hét kinh thiên động địa, dự đoán là đến họ hàng nhà chuột với gián cũng bị cô gọi lên hết

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Lúc này con sâu ngủ trong chăn kia mới dần tỉnh dậy (chị Tiểu Y đắp chăn kín đầu ngủ nhé) , cô khẽ mở ti hí 1 mắt rồi lại nhắm nghiền lại

- Vy Vy đấy à? Có chuyện gì mà *oáp* cậu hét ghê vậy?

- …là…là… là cậu hả Tiểu Y?

- Không tớ thì ai?

- Ra là ngươi, vậy mà làm ta hú hồn, tí nữa ** ra quần rồi

Nói rồi Vy Vy xông tới bóp cổ Tiểu Y.

- Bớ người ta! Ở đây có người muốn giết người! Éc Éc!

- Hôm nay ta phải thay trời hành đạo. Ta sẽ giết mi.

- Éc Éc . . . Cậu. . . bỏ . . .tay. . . ra . . .không. . . tớ . . .ngạt. . . thở. . . chết . . .thật . . .giờ!

- Hứ!!!

Vy Vy bỏ tay ra Tiểu Y lấy tay xoa xoa cổ. Vy Vy chẳng thèm liếc xéo cô bạn một cái mà đã nói

- Nhà ngươi có chết cũng đáng. Hại cả phòng phóng viên thảm hại rồi điềm nhiên ngủ ngon lành. TỐT QUÁ HEN!

- Sao cơ? Phòng phóng viên có chuyện gì à?

- Còn có chuyện gì? Cả ngày bị Lục tổng bắt bẻ? Đến hít không khí cũng không dám hít nhiều nữa là

- Ghê vậy cơ à? Lục tổng gây khó dễ cho mọi người sao? Tên thối tha

Tiểu Y nói rồi tức tối ném gối xuống đất

Vy Vy đứng dậy toan đi tắm. Trước khi đi cô còn ném trả cái gối cho Tiểu Y rồi nói

- Chuyện đó dù sao cũng đã qua rồi. Nhưng chuyện của cậu mới đáng lo đó. Cậu đã dám lớn tiếng với Lục tổng trước mặt mọi người như vậy. Để xem sau này cậu sẽ sống thế nào?

Vy Vy nói rồi thản nhiên bước vào nhà tắm. Tiểu Y ngồi thừ ra một lúc rồi với túi xách lấy điện thoại gọi cho Tiểu Lam. Trong lúc này có lẽ chỉ có Tiểu Lam mới cho cô lời khuyên hữu ích nhất

Tiếng nhạc chờ gần kết thúc. Tiểu Y đang ngán ngẩm nghĩ rằng có lẽ Tiểu Lam lại tất bật với dự án nào đó nên không thể nghe điện thoại thì đầu dây bên kia lên tiếng

- Alo! Con mụ kia! Gọi bổn cô nương có chuyện gì hả?

Nghe giọng Tiểu Lam cô vừa mừng vừa buồn cười, vội lấy lại vẻ thảm thương cô nói

- Lam Lam tốt bụng à! Tớ biết cậu là người bạn tốt nhất của tớ, do đó lần này cậu cứu tớ với

- Có chuyện gì, nói bổn cô nương nghe coi!

Vậy là Tiểu Y ngồi kể hết cho Tiểu Lam nghe.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Tiểu Y lại đơ lần nữa. Lời của Tiểu Lam nói quả thực không khác so với lời của Vy Vy là mấy.

Khi đã bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc xem tương lai phải làm sao, trước mặt bao nhiêu người nói những lời quá quắt như thế, không chỉ làm mất mặt Đại boss, mà còn chỉ trích tòa soạn. Rõ rang việc lần này cô cũng có cái sai, thế mà còn dám to mồm lớn tiếng, lần này thì tiêu thật rồi!

A a a a!!!

Nghĩ đến đó. Tiểu Y thấy đau đầu, chắc không còn cách nào ở lại tòa soạn Quan Thoại được nữa rồi. Thời buổi kinh tế khủng hoảng, thất nghiệp tràn lan thế này thì cô biết lấy gì mà sống đây, không khí chăng? . . .

Tiểu Y càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng đã bò lên giường đắp chăn ngủ thiếp tới sáng, cơm tối cũng không buồn ăn. -_-||| (Chị Tiểu Y tốt ở chỗ đó, vô tâm vô tính.)

***

Ngày hôm sau

Đến khi Tiểu Y tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng cười nói.

- Vy Vy à! Mồm cậu còn hơn đít vịt đấy!

Tiểu Y xỏ vội đôi dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Tiểu Y nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Lục Đại boss lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình, à nhầm ghế salon nhà Vy Vy ung dung uống trà ăn trái cây, còn Vy Vy thì ngồi bên cạnh cười không ra cười, mếu không ra mếu?

Có phải cô… vẫn chưa tỉnh ngủ?

Tiểu Y bất giác dụi dụi mắt, ồ, không phải cô đang mơ, Lục Hải Băng đang ngồi tại nhà cô thật, chắc Vy Vy lại bô bô kể cho hắn nghe rồi. Tức tối cô nhìn Vy Vy lườm 1 cái

Vy Vy tỏ vẻ đáng thương nhìn lại rồi nói nhỏ

- Bị ép đấy! Hì hì

- E hèm! Tiểu Y. Anh có chuyện muốn nói với em.

Tiểu Y chưa kịp phản đối thì đã bị Lục Tổng lôi đi.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t61784-yeu-love-chuong-34.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận