Yêu Đi Để Còn Chia Tay Chương 1

Chương 1
Ánh nến chập chờn nhảy múa in lên tường bóng người con gái ngồi bó gối như một bức tượng bất động.

Bên ngoài, cơn mưa ăn mòn trời đất ào ào trút xuống giam cầm vạn vật trong dòng nước tuôn xối xả.

Sấm rền trời kéo theo những tia chớp nháy liên hồi làm mọi thứ trở nên ma quái âm u.

Trong thứ ánh sáng mập mờ, hiện rõ lên đôi mắt trống rỗng không cảm xúc, nét mặt hoàn toàn phẳng lặng như được tạc trên đá. Mái tóc ướt sũng dẫn nước chảy xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi thụng màu trắng Quân đang mặc làm cô trông có phần xác xơ.

Dù cô đã thôi nhốt mình trong phòng nhưng Quân hay nói hay cười ngày nào đã không còn nữa, cô thậm chí cũng không còn sức lực để chìm trong nước mắt. Giờ đây, cô chỉ là một cái xác héo hon từng ngày với đôi mắt vô hồn trống rỗng.

Nếu sự đau khổ có thể được đem bộc lộ ra ngoài thì có lẽ sẽ tốt hơn. Đằng này cô lại mang một nét mặt bình thản đến bất thường.

Quân nghĩ gì đó rồi cười méo mó, rít một hơi dài thuốc lá trước khi vùi cái đầu lọc vào chiếc gạt tàn trật cứng. Cô tự hỏi trông mình bây giờ thê thảm đến mức nào nhỉ? Tại sao “đội nhà” của cô lại có thái độ như thế?

Ban đầu chỉ là những cái lắc đầu chán nản của Bảo, rồi đến tiếng thở dài của Hiếu, cái nhìn dè dặt của Diệu. Mọi người ai cũng cảm thấy bức bối khi Quân không vui nhưng lại chẳng thể làm được gì. Ai cũng hiểu rằng nếu cô không tự mình vượt qua được thì sẽ chẳng ai giúp cô được.

Nhưng đến hôm qua, khi khả năng kìm nén đạt đến đỉnh điểm, Huy đã khẩn khoản nói với Quân “để quên đi một người thì yêu một người khác, để bớt yêu một người thì yêu thêm nhiều người khác. Cháu không cần biết dì làm tổn thương ai nhưng đừng để ai làm tổn thương mình”.

Đối xử tốt với cô không có nghĩa là người tốt, Quân hiểu điều đó. Và thời gian qua đi, con người đều sẽ học cách bảo vệ bản thân mà trở nên ích kỷ. Chính bản thân cô cũng đã phần nào trở nên như thế. Vì vậy, cô biết Huy chỉ muốn tốt cho mình. Thế nhưng từ sâu thẳm trong đáy lòng, cô không muốn yêu thêm một lần nào nữa. Trước đây cô đã thử hình dung ra nếu một ngày mất Thiên, cô sẽ buồn đến mức nào, thế nhưng nỗi đau bây giờ vượt quá tưởng tượng của cô rất xa.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cửa phòng Quân đột ngột có tiếng gõ. Cũng biết là vô lí nhưng lòng cô bất giác trở nên nao nao hồi hộp. Khả năng Thiên đến tìm cô còn mong manh hơn việc ma cà rồng tồn tại. Thế nhưng cô không cách nào làm trái tim trong lồng ngực thôi đập loạn lên.

Còn đang không biết phải làm thì cửa phòng bật mở một cách mạnh tay, xuất hiện trước mặt Quân là Linh đang đứng khoanh tay, ánh nến chiếu lên làm vẻ mặt tức giận của cô sáng bừng. Phía sau Linh, người giúp việc lúng túng khi để khách bất ngờ xông vào phòng.

Quân quay mặt đi không nhìn Linh, thờ ơ mồi một điếu thuốc. Cô thấy mình thật quá nực cười. Thiên và Yến đã ra ngoài từ chiều, trong nhà chỉ có cô và người giúp việc. Sao cô lại có cái ý nghĩ ngu ngốc rằng Thiên đến tìm mình chứ?

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những tiếng rào rào liên tục vang lên trên mái nhà đi kèm với những ánh chớp nháy sáng rực bầu trời.

Trong âm thanh ồn ào đó, Quân ngồi im dưới sàn nhà, nhàn hạ nhả từng đợt khói u ám.

Trong khi đó, Linh xách theo một số túi to túi nhỏ đến ngồi trước mặt Quân.

Vòng tay búi lại mớ tóc đang để xõa, Linh vỗ vỗ tay vào nhau rồi lần lượt lấy từng thứ trong các túi ra:

“Nhậu thôi!”

Quân nhướn mày nhìn Linh, lòng cũng đoán ra Linh ở trường đã nghe tin về chuyện của cô, có điều cô hơi bất ngờ khi sau một tháng hè, mọi người vẫn còn bàn tán về điều đó.

Trước ngày nghỉ hè hai tuần, Linh cùng gia đình sang Mỹ mừng thọ ông nội, đến đầu năm học mới trở về. Suốt thời gian ở bên đó, cô mấy lần muốn mua vé máy bay về trước nhưng ba mẹ không cho phép. Điện thoại Quân không liên tạc được, yahoo, facebook đều không thấy xuất hiện, c lo đến phát sốt.

Vừa về đến trường ngày đầu tiên đã thấy Thiên cùng Yến dính nhau như bị trói lại, học sinh trong trường kháo nhau tin Quân bị đá, lại thêm sự vắng mặt của Quân. Cô hoang mang tưởng Quân đã xảy ra chuyện, giờ thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù Quân đã xảy ra chuyện thật nhưng ít nhất thì vẫn còn sống.

Linh lần lượt bày ra trước mặt Quân một thùng henniken nhỏ, bò khô, snack và cả đậu phông nữa. Khui một lon bia cho Quân, cô tiếp tục khui một lon cho mình rồi đưa lên môi uống liền một hơi.

Trong kí ức của Quân, Linh không biết uống rượu bia, hơn nữa còn rất ghét những thứ có vị cay đắng.

“Tao tập uống sau khi Trang mất và mày bỏ đi đấy.”

Như biết đọc suy nghĩ, Linh giải thích trước khi Quân lên tiếng hỏi.

Quân mím môi, không nói thêm lời nào. Sau khi Trang mất, cô cũng bắt đầu hút thuốc.

“Tao nghe cả trường nói rồi.”

Chậm rãi nhấm nháp mồi, Linh nói với bình thản. Có vẻ như cô đã bị lây cái kiểu tỉnh bơ trước những sự việc ghê gớm của Quân.

“Vậy thì tao khỏi phải nói lại.”

Quân cũng tỉnh bơ nhún vai, nâng lon bia lên môi uống như chưa bao giờ được uống rồi bóp lon ném vô một góc phòng.

“Ngon không?”

Linh hỏi vu vơ.

“Uống mà nói không ngon mày không cho uống nữa chứ gì.”

Quân bông đùa.

“Mày bắt đầu hiểu tao rồi đấy.”

Linh cười vang.

Bia ngấm dần, Linh bắt đầu huyên thuyên kể về bữa tiệc mừng thọ, kể về những đứa cháu ngộ nghĩnh, về rất nhiều, rất nhiều thứ nữa.

Trong khi đó, Quân cũng bận rộn nhỏ dòng nến nóng hổi lên tay, đợi nó khô rồi lại bóc ra sau đó lại đốt chảy những mảnh vụn.

Ánh nến bập bùng tô đen bóng hình hai người con gái.

Cơn mưa ai oán vẫy vùng đất trời.

……..

Cùng với tiếng quát chói tai và những cái dậm chân bướng bỉnh, Linh đã thành công trong việc lôi được Quân đến trường. Xem ra việc cô xuất hiện rất đúng với mong đợi của đám sinh viên. Mọi người nhìn thấy cô đều kín đáo bịt miệng xì xào chỉ chỏ.

Trước thái độ trầm trọng hóa vấn đề của các sinh viên trong trường, Linh hào hứng gợi ý Quân đeo một tấm bảng có lời giải thích rằng không phải cô bị đá mà là cô và Thiên đồng loạt bỏ nhau cho mọi người đọc và ngừng thắc mắc.

Quân nhìn Linh cười nhăn nhở mặc dù trong lòng có chút lạ lẫm. Giờ cô mới phát hiện ra Linh đã thay đổi rất nhiều. Đã trở nên bản lĩnh và mặc kệ đời, giống như một người đã trải qua mọi sóng gió và giờ chỉ dửng dưng với mọi biến cố.

Giờ ăn trưa, mọi người trong canteen dù không ai bảo ai nhưng đều mong chờ sự xuất hiện của Quân. Họ rất muốn chứng kiến cảnh Quân – Thiên – Yến đụng nhau sẽ như thế nào. Trong một ngôi trường nằm ở một thành phố nhỏ ít thị phi thì những “vở kịch” luôn có sức hút nóng bỏng.

Thế nhưng mọi người đã hoài công vô ích. Quân không hề ló dạng trong canteen mà ngồi ở hố cát sau trường nghịch đất bằng cái bay và cái xô mượn được của bác bảo vệ.

“Mày nghĩ đây là biển hay sao mà ngồi xây lâu đài cát”

Giọng nói lanh lảnh của Linh truyền đến mỗi lúc một gần.

“Mày nhìn thế nào mà ra lâu đài cát vậy?”

Quân không ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỳ hục xúc cát bỏ vào xô.

“Này! Mày có biết bằng cái cách trời đánh nào mà con Yến với thằng Thiên thành một cặp không?”

Linh ngồi xuống bên cạnh Quân, cố tình hỏi với vẻ bông đùa.

“Đâu có phải chuyện của tao.”

Quân bình thản nói đồng thời ụp cái xô cát xuống đất sau đó cẩn thận nhấc lên.

“Thiên có nói gì với mày không?”

“Không!”

“Mày không hỏi à?”

Linh hỏi cho có, thực chất trong lòng không mấy ngạc nhiên. Cô hiểu Quân là đứa bất cần, sẽ chẳng có chuyện cô gặn hỏi hay làm rõ mọi chuyện với Thiên.

“Hỏi để làm gì? Có đi đến đâu không?”

Quân đã bắt đầu miệt mài làm đầy cái xô bằng cát.

“Hỏi đi! Về kể tao nghe với!”

Linh cười nhăn nhở.

“Đâu có quan trọng đâu Linh. Biết ít thì tốt cho bản thân thôi.”

Đột nhiên Quân ngừng tay, thả hẳn cái bay vào cái xô rồi đứng bật dậy.

“Đi đâu đấy?”

Linh hơi lo khi thấy thấy Quân đột nhiên bỏ đi.

“Đi trả đồ. Tao nói là mượn để trồng cây, người ta biết tao đem nghịch đất chắc ăn chửi chết luôn.”

Quân không quay người lại mà chỉ đưa cái xô vòng ra phía sau như để cho Linh xem.

Không đợi Linh nói thêm điều gì, Quân nhanh chóng rời đi, biết chắc cái nhìn của nhỏ bạn đang dán vào lưng mình. Cũng chẳng quan trọng! Dù Linh có phát tiết lên với cái vẻ bất cần cố hữu hay ngạc nhiên trước sự bình thản đến quá đáng này thì Quân cũng chẳng quan tâm.

Trên đường đi trả đồ, Quân bắt gặp một chàng trai đang ngơ ngáo đi trong sân trường.

“Đi đâu lạc vào đây?”

Đứng chắn ngang đường Đăng, Quân nhướn mày hỏi giọng đều đều.

“Anh đi tìm em đấy.”

Đăng cười tươi để lộ răng khểnh rất duyên, gương mặt sáng bừng khi gặp Quân. Anh còn nghĩ sẽ phải mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, trong đầu cũng đã vạch sẵn lời văn để tả về cô nếu có cần phải hỏi thăm. Không ngờ lại có thế gặp cô dễ dàng như v ậy.

“Này! Đừng có nhìn anh nghi hoặc như thế!”

Đăng gõ đầu Quân một cái đủ đau để cô nhăn mặt, anh đang cố tỏ ra như hai người rất thân nhau.

“Anh cứ đợi mãi mà em không đến tìm anh. Gọi điện thoại thì em khóa máy. Thế nên anh phải đi tìm em.”

Đăng nói một cách trôi chảy rồi lại cười tươi khoe răng khểnh. Thực chất trong lòng anh đang phát run lên khi nghĩ đến khoảng thời gian mất liên lạc với Quân.

Điện thoại không thể liên lạc, anh đến tìm cô ở cái nơi anh gặp cô lần cuối cùng nhưng người ta nói cô không muốn gặp bất cứ ai. Ngày ngày anh đều mong ngóng cho mùa hè qua đi, cô đi học lại. Có như vậy anh mới có thể đến trường tìm cô. Thật may vì không phải đợi thêm nữa, cô đang ở ngay trước mặt anh rồi.

Trong đầu Quân lúc này đang lờ mờ nhớ lại hình ảnh cuối cùng của chiếc điện thoại. Chính vào cái hôm cô nhắn tin chia tay với Thiên, cô đã ném nó đi.

“Thế tìm em làm gì?”

Nhận ra mình đã im lặng quá lâu, Ân bừng tỉnh.

“Rủ em đi chơi. Đi trượt ván khứ hồi.”

Đăng cười tươi như đứa trẻ được cho đồ chơi.

“Giờ sao?”

Quân chau mày nghi hoặc nhưng trong lòng cũng nghĩ là sẽ đi. Dù sao cô cũng không muốn học.

2.

Những ngày thường trong năm khu du lịch thác Đambri không đông lắm, khách đến thăm chủ yếu là các nhiếp ảnh gia hoặc đoàn chụp hình đám cưới đến lấy cảnh.

Vắng khách, Đăng và Quân đang còn vui mừng vì sẽ ít người đi ván khứ hồi, họ có thể trượt tự do mà không cần hãm tốc độ để cách ván trước 20m thì nghe nhân viên bán vé nói một câu như sét đánh ngang tai:

“Ván trượt đang được nâng cấp, hết tuần này mới hoạt động lại, anh chị thông cảm.”

Cả hai tiu ngỉu nhìn nhau, lững thững đi qua khu trò chơi khác.

“Trò khác cũng vui lắm, bữa sau mình chơi ván trượt vậy.”

Đăng là người đầu tiên lỗ lực giúp cả hai thôi thất vọng.

“Anh dạy em trượt patin đi!”

Vừa lúc hai người đi ngang qua sân patin, Quân đem ánh mắt xa xăm không điểm dừng nhìn vào bên trong, giọng nói mơ màng như bị thôi miên.

“Ngã đau lắm đấy!”

Đăng nhăn mặt cảnh báo.

“Anh sẽ giữ để em không té mà đúng không?”

Chuyển cái nhìn từ sân patin qua Đăng, đôi mắt đen sâu của Quân không chút cảm xúc.

“Không! Anh sẽ đứng nhìn em ngã.”

Đăng cũng nhìn Quân, hai ánh mắt chạm nhau vừa khớp, giọng nói anh nghiêm túc đầy cương quyết.

“Nhất định không đỡ em?”

Quân nhướn mày nghi hoặc nhìn Đăng. Anh kh ông giống như Thiên, luôn đỡ cô không để cô ngã. Nhưng… Thiên đã buông tay cô rồi, và cô đã ngã rất đau.

“Không ai có thể ở bên ai cả đời. Em phải học cách đi bằng chính chân của mình.”

Trong đôi mắt Đăng, cái cách anh nhìn Quân đong đầy tình cảm, da diết yêu thương nhưng giọng nói vẫn đều đều pha chút lạnh lùng.

“Vậy em sẽ đi một mình.”

Quân nhún vai bình thản, mang theo vẻ bất cần lướt qua Đăng đi vào bên trong. Chỉ là một trò chơi, việc gì anh phải nghĩ xa xôi như thế? Tốt thôi! Cô dư sức tập một mình. Chỉ là đứng trên đôi giày có gắn bánh xe và điều khiển nó theo ý mình muốn.

Trên thực tế thì từ suy nghĩ đến hành động cách nhau một khoảng rất xa. Bạn có thể thỏa sức nghĩ những gì mình sẽ làm nhưng đến khi thực hiện thì mới nhận ra những khó khăn sẽ gặp phải. Quân đã không tính toán đến khả năng những cái bánh xe khó bảo sẽ không đi theo suy nghĩ của cô. Hơn nữa việc đứng trên đôi giày patin khiến cô luôn vô thức ghì chặt chân, vì thế việc di chuyển càng khó hơn. Và hiển nhiên là cô đã ngã, ngã rất nhiều lần.

Hai lòng bàn tay lấm lem bẩn bắt đầu đau rát vì va đập xuống sàn. Cô không nhìn thấy nhưng cô dám chắc hai đầu gối trong lớp quần jean đã tím bầm. Toàn thân cô bắt đầu lên tiếng phản đối hành động của khổ chủ bằng việc đau ê ẩm.

Vì ngã đau, hay vì một lí do nào khác mà Quân càng lúc càng muốn òa khóc. Trong lòng cô, một nỗi buồn vô hạn như đám mây đen ùn ùn kéo về che phủ tất cả. Cảm giác nặng nề không lối thoát ngấu nghiến tâm tư, dày vò từng tế bào.

Cái tôi cao ngất đã giúp Quân giữ lại nước mắt không để chảy ra ngoài, nhưng cổ họng cô vẫn cứ nghẹn ứ và sẵn sàng nức nở bất cứ lúc nào. Tất cả sức lực đều dùng để kiềm chế bản thân khiến người cô mệt nhoài.

Quân ngã lần thứ n, cú ngã không mạnh nhưng cũng chẳng phải nhẹ. Giống như một giọt nước tràn li, cô không muốn đứng lên nữa, cứ thế ngồi đó để nỗi buồn chiến thắng lòng kiêu hãnh, để nước mắt tự do tràn qua mí mắt mà nhỏ giọt trên nền xi măng. Điều duy nhất có thể làm là cắn chặt môi để những thổn thức không thành tiếng.

Sân partin không đông, mọi người ban đầu chỉ nghĩ đơn gian là cô tập chơi và bị ngã, cảnh này ở sân partin thì luôn có thể bắt gặp. Nhưng cô ngồi tại chỗ, cúi đầu đã rất lâu mà không đứng lên. Điều này khiến mọi người bắt đầu chú ý.

“Ngã đau lắm hả em?”

Tiếng Đăng dịu dàng vang lên rất gần.

Quân ngẩng đầu nhìn Đăng, tự nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng. Anh trượt giỏi như vậy, tập cho cô thì có khó gì, sao lại để cô đi một mình? Cô té đến mức không còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, nhưng trong lòng thì bơ vơ lắm. Cảm giác như cả thế giới đều quay lưng lại, không một ai ở bên. Cảm giác như mình rõ ràng đang tồn tại, nhưng lại vô hình trong mắt mọi người.

Và hiển nhiên cảm xúc của Quân lại được chuyển hóa thành nước mắt.

Đăng cười hiền, bàn tay ấm nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt của Quân. Trông anh bình thản như thể ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ ngã, anh biết cô sẽ khóc.

Quân giận dỗi tránh tay Đăng, giọng run run:

“Em đi một mình được rồi, khỏi quan tâm đi!”

Đăng mỉm cười qua hơi thở, đôi mắt nhìn Quân đầy yêu thương:

“Anh nói anh để em tự đi chứ anh nói để em đi một mình hồi nào? Anh vẫn dõi theo em đấy chứ. Em bảo em một mình thì anh ở đây thành không khí à?”

“Có gì khác nhau?”

Lời nói của Quân giống như sự phán xét hơn là câu hỏi.

“Sao không! Anh để em tự đi vì không có người nắm thì sẽ chẳng có người buông. Anh dõi theo em để em biết em không một mình. Có hiểu được không hả ngốc?”

Nước mắt Quân từ lúc nào đã ngừng rơi, đôi mắt đen láy còn ướt long lanh nhìn Đăng ngỡ ngàng. Cái cách anh nói cứ như thể anh biết toàn bộ chuyện của cô, biết rằng tại sân partin này, Thiên đã buông tay cô, trên con đường tình yêu, anh đã thả tay cô.

Đăng đọc được câu hỏi trong mắt Quân. Cô có khả năng giấu suy nghĩ rất kĩ, nhưng khi cần dùng đến mắt để nói chuyện thì cũng vô cùng khéo léo.

“Em sẽ trượt tiếp hay nghỉ?”

Cố tình lảng tránh, Đăng quay nhìn quanh sân như đang xem xét gì đó.

Trước giờ Quân vẫn làm theo phương châm “khi người ta muốn giấu thì đừng ép người ta phải nói dối”, thái độ của Đăng như thế nên cô cũng không gặng hỏi thêm. Anh biết cũng được, không biết cũng chẳng sao. Dù sao cũng chẳng có gì quá quan trọng.

Không nói thêm tiếng nào, Quân lặng lẽ tháo giày ra rồi lững thững đi vào bên trong phòng để giày.

Đăng ở phía sau im lặng nhìn theo, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa xót xa. Anh biết Quân đang buồn lắm nhưng chẳng thể làm được gì.

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/t34711-yeu-di-de-con-chia-tay-chuong-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận