Lúc này trên chiến trường, quân Đại Vận phía bắc đã phát động tổng tiến công. 40, 50 ngàn binh sĩ tạo thành thế trận xung phong, khí thế bàng bạc gần như có thể xé rách thiên địa.
Quân Tây Kỳ trấn thủ phía bắc cũng không hoàn toàn chỉ phòng ngự. Vào lúc này, nếu bọn họ bị động phòng thủ, rất có khả năng sẽ bị một đợt tấn công khác đánh vào trong quân doanh. Một khi xuất hiện tình huống như thế, bên Tây Kỳ tất sẽ đại loạn. Làm không tốt đến lúc đó quân doanh cũng sẽ mất. Nói như vậy bọn họ chỉ có thể lui lại phía sau, trấn thủ Phì Thủy Thành.
- Đứng vững cho ta! Tiếu Minh Vận kia chỉ là một kẻ vô dụng. Hắn nhiều nhất chỉ công kích được một đợt! Đứng vững trước đợt công kích này, chúng ta có thể đánh thắng!
Thống soái quân Tây Kỳ phía bắc tự mình cầm lấy dùi trống, gõ trống trận vang trời. Nhưng vào lúc này, bên Tây Kỳ lại xuất hiện hoàn cảnh xấu không nhỏ. Tuy rằng trận hình không sụp đổ, nhưng trước đại quân Đại Vận anh dũng khí thế liều chết, giống như đã hít thuốc lắc, khiến khí thế của bọn họ giảm mạnh.
Phía xa, tại biên giới Đại Vận, Lăng Trung Thiên âm trầm nhìn chiến trường đang chiến đấu ác liệt. Quỳ bên cạnh hắn chính là quân sư Diêm Lương. Sau khi cuộc chiến đấu được khai hỏa chưa tới mười phút, Lăng Trung Thiên đã một mình chạy tới nơi này. Mà khi hắn nghe Diêm Lương nói cho biết, hai người ngu xuẩn này không ngờ chỉ vừa mới phát động tổng tiến công. Hắn đã một cước giẫm Diêm Lương gục xuống...
- Nguyên soái... Thực sự... Thật sự là thám báo vừa mới phát tin tức tới...
Diêm Lương vẫn có ý định giải thích cho mình và Tiếu Minh Vận.
- Thối lắm! Thám báo của các ngươi đều ăn cứt sao? Phải chờ người khác rút đi hai ngày ngươi mới nhận được tin tức! Nếu như toàn bộ thám báo Đại Vận đều giống như thám báo của các ngươi, vậy chúng ta trực tiếp đầu hàng được rồi!
Lăng Trung Thiên nói xong lại đạp Diêm Lương một cước. Cho tới bây giờ tên ngu xuẩn này còn dùng lý do thấp kém như vậy sao? Hai bên đại chiến, thám báo hẳn là bay đầy trời mới đúng. Cho dù không thể nhận được tin tức tình báo hoàn chỉnh, nhưng nhất định phải biết được một phần. Nhưng hai người ngu xuẩn này quá giỏi. Đợi người ta chạy đi mới phái người thăm dò. Sao bọn họ không đợi tới lúc đánh giặc xong mới đi điều tra luôn một thể?
- Nguyên soái...
Diêm Lương cũng biết lần này bọn họ phạm phải sai lầm rất lớn. Làm lỡ thời cơ chiến đấu như vậy là một trọng tội. Lăng Trung Thiên đã nhiều lần thông báo bọn họ có thể ra tay nhất định phải tổng tiến công ra tay không tiếc phải trả giá. Nhưng Tiếu Minh Vận lại kéo dài tới ngày hôm nay mới tấn công. Thật may lúc này Tiếu Minh Vận chỉ huy ở phía trước, bằng không dựa vào hiểu biết của Diêm Lương đối với Lăng Trung Thiên, chỉ sợ Lăng Trung Thiên có thể đánh sư đệ của hắn hộc máu ngay tại chỗ.
- Tình hình trận chiến hiện nay thế nào? Quân địch rút về tiếp viện đang ở đâu?
Lăng Trung Thiên cũng biết, chuyện đến nước này chỉ có thể lựa chọn cứu chữa.
- 5000 đại quân của quân địch tạm thời vẫn đang ở Phì Thủy Thành. Tuy nhiên đội kỵ binh thần bí kia lại không hề phát động tấn công. Nếu như tiền tuyến căng thẳng, có lẽ bọn họ sẽ trở về tiền tuyến!
Lần này Diêm Lương đã điều tra rất kỹ. Nếu vào lúc này còn trả lời không biết, hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng.
- Truyền lệnh cho Minh Vận, nhanh chóng công kích! Nhất định phải chiếm được nơi đóng quân trước khi viện binh của bọn họ đến!
Lăng Trung Thiên quay về Diêm Lương rống to một tiếng. Diêm Lương vội vàng bò dậy chạy về phía chiến trường...
Ngay khi Diêm Lương vừa chạy ra, thân thể Lăng Trung Thiên liền từ từ bay lên. Thân thể hắn từ từ bay lên rất cao trên không trung. Chỉ trong một thoáng, hắn đã bay lên tới trăm mét phía trên không trung quan sát toàn bộ chiến trường. Mà trong lúc hắn bay lên, trung đội số 7 cũng từ một nơi yếu kém phía sau lưng kẻ địch bắt đầu xung phong.
Ba mươi bảy tên kỵ sĩ trong chiến trường khổng lồ như vậy giống như một viên đá ném vào trong biển rộng. Cho dù bọn họ hung mãnh hơn nữa, căn bản không lật nổi sóng lớn.
Nguồn: http://truyenyy.comDĩ nhiên, trung đội số 7 không dự định lật sóng. Bởi vì bọn họ căn bản không có ý định hỗn chiến tại đây. Cục diện hỗn loạn như vậy, bọn họ chỉ có một cơ hội tấn công. Nếu đợt tấn công lần này kết thúc, cho dù bọn họ xông ra lần thứ hai cũng không có khả năng thành công. Trận đại chiến này là mười mấy vạn người hỗn chiến. Phạm vi trải dài tới mấy chục dặm. Cho dù là nơi yếu kém, ít nhất bọn họ cũng phải một đường xung phong tới hơn một dặm mới có thể tiến vào phạm vi của quân Đại Vận.
- Âu Dương, chú ý bắn chết Thần Xạ Thủ của đối phương!
Lăng Túc biết, vào thời điểm này, trên chiến trận điều gì đáng sợ nhất. Đối mặt với toàn bộ binh, hơn nữa bọn họ còn đột nhiên tập kích từ phía sau, sẽ không có mấy binh sĩ có thể phản ứng kịp. Nhưng binh sĩ không phản ứng kịp không có nghĩa là Thần Xạ Thủ ẩn nấp ở chỗ cao cũng không phản ứng kịp. Trong phạm vi bộ binh hỗn chiến lớn như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh xông ra. Đó chính là hạc giữa bầy gà. Hơn nữa mỗi người bọn họ còn mặc chế phục riêng của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Mặc kệ bắn chết người nào trong số bọn họ, đều có thể có được chiến công vượt xa so với bắn chết binh lính bình thường.
- Xông lên!
Lăng Túc vẫn dẫn đầu trận hình xung kích. Mà lần này Âu Dương không đi cuối cùng. Hắn được một đám kỵ sĩ vây ở giữa. Mỗi người đều dùng khiên tròn bảo vệ chặt chẽ cho Âu Dương, đề phòng Âu Dương bị Thần Xạ Thủ bắn chết.
- Mở vị trí bên trái cho ta!
Âu Dương bỗng nhiên kéo dài cung tiễn. Tam Lăng Tiễn nhanh chóng bắn về phía bên trái. Sau đó liền nhìn thấy Tam Lăng Tiễn của Âu Dương thành công bắn chết một Thần Xạ Thủ đang chuẩn bị giương cung ngắm bắn về phía bên này.
- Xông lên! Đừng dừng lại. Nhất định phải xông tới. Âu Dương chú ý Thần Xạ Thủ! Có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Không giết nổi thì bỏ chạy!
Lúc này Lăng Túc không mong giết người, chỉ mong vọt tới phạm vi của quân mình. Lúc này bọn họ đang trong khu vực rất nguy hiểm. Chỉ cần xông về phía trước một dặm, như vậy sẽ đến khu vực an toàn.
Một dặm đường này, nếu như là lúc bình thường, đối với trung đội số 7 có khả năng chỉ chớp mắt đã tới. Nhưng trên chiến trường hỗn loạn như vậy, cho dù kỵ binh điên cuồng giẫm đạp lên bộ binh nhưng muốn tiến lên nửa bước cũng khó.
- Cẩn thận bên phải!
Lúc này trên đùi Vương Mông đã bị bắn trúng một mũi tên. Mũi tên này vốn bắn vào cổ họng của hắn. Cũng may hắn phản ứng nhanh dùng cánh tay đưa khiên tới gạt ra, khiến mũi tên phóng tới bị chệch đi, bắn xuống đùi hắn.
- Ta đến đây!
Âu Dương từ trên ngựa quay người thay đổi tư thế. Tay hắn kéo dài dây cung Thứ Kiêu Cung. Một mũi Tam Lăng Tiễn từ trên dây cung bay ra, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp bắn tới vị trí Thần Xạ Thủ phía bên phải. Nhưng đáng tiếc hiện tại quá hỗn loạn. Hơn nữa Thần Xạ Thủ của đối phương vô cùng nhạy bén.