Người ta nhìn thấy chính là anh chàng Phương Thận Triết tiều tụy, hốc hác.
Vì đang còn bất ngờ, nên trong một khoảnh khắc ta không biết nên phản ứng thế nào, nếu như ta thật sự có món nợ nào chưa giải quyết dứt điểm, thì người đến đây thanh toán với ta cũng không thể nào là anh chàng trước mắt này.
“Anh tới đây làm gì?” Ta bước xuống xe, nhìn thẳng hắn.
“Anh chờ em.” Hắn nói giọng trầm trầm, trong giọng nói không có chút oán hận nào.
“Tốt, đợi được rồi, sau đó thì sao?”
Đến cuối thế kỷ hai mươi này rồi, ta không tin đàn ông lại có thể mê đắm vì tình. Mặc dù con cháu Trung Hoa được xưng có năm ngàn năm lịch sử, nhưng vẫn không thể làm thay đổi tính cách đàn ông Trung Hoa được, bọn họ vẫn mang trong mình tính độc chiếm rất mạnh, coi mình là chúa tể, sự bá đạo và ngang ngược đã ăn sâu vào trong máu.
Cho nên, dù là hoa tâm thiếu gia như Lâu công tử đây, cũng sẽ không cho phép ta đồng thời vừa có quan hệ với hắn lại vừa vui vẻ với đàn ông khác.
Rất buồn cười, đây là vấn đề thể diện, cũng là ý muốn chiếm hữu của công tử phong lưu. Nếu một người đàn ông muốn cưới một cô gái về làm vợ, sẽ luôn nghiêm khắc yêu cầu đối phương phải là trinh nữ, thậm chí tốt nhất là ngay cả đến tay cũng chưa từng cho đàn ông nào chạm vào.
Thế nhưng, một người đàn ông nếu không muốn cưới một cô gái nào đó làm vợ, trái lại sẽ hy vọng cô gái kia không còn là trinh nữ. Căn cứ vào phức cảm tự tôn về vấn đề trinh tiết, trở thành người đàn ông đầu tiên của một cô gái có nghĩa là sẽ vướng vào trách nhiệm, cho nên tốt nhất không phải là trinh nữ; nhưng hắn sẽ đòi hỏi đối phương chỉ được dâng hiến cho một mình hắn, trong lúc hắn vẫn còn mê luyến nàng. Cho đến khi chán ngấy rồi, thẳng tay đẩy ra, hy vọng nàng kia lập tức ‘thủy tính dương hoa’[1] đi tìm người khác mà bám víu, đừng dính líu gì tới hắn nữa thì càng tốt.
Ta khẳng định, đàn ông phàm những việc đụng đến vấn đề giới tính sẽ luôn ưu tiên cho sự ích kỷ của bản thân mình, đồng thời cũng không từ một thủ đoạn nào.
Lâu công tử đối ta vẫn chưa chán ngấy, nhưng lại vô cùng căm ghét; ta nghĩ hắn tự ghét mình nhiều hơn là ghét ta. Điểm này rất mâu thuẫn, ta không rõ hắn đang khăng khăng giữ ta làm gì. Nhưng hắn muốn làm gì đi nữa, cũng không có quyền can thiệp tự do của ta.
Tại lối vào sân bay quốc tế, ta bị chặn lại. Lúc này ta mới biết thì ra mình vẫn luôn bị theo dõi.
Lâu Phùng Đường phái hai gã nhân viên bảo vệ của công ty giám sát ta chặt chẽ những lúc không có hắn, mà ta rõ ràng là chẳng biết tí gì về chuyện này.
Hắn kéo ta ra bãi đỗ xe, không nói gì, như thể ta phải giải thích mọi chuyện là điều đương nhiên.
Ta đặt vali trên đất, hai cánh tay để trần của ta bị bỏng rát vì ánh nắng; cách lớp kính râm, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt kính của hắn.
“Anh cũng bay sao? Trùng hợp vậy.” Ta mỉm cười hỏi.
Lâu Phùng Đường cười nhạt lên tiếng:
“Muốn bỏ đi sao?”
Hắn đang tức giận, đồng thời cũng đang cố gắng kềm chế. Ta kinh ngạc hỏi:
“Từ khi nào quyền tự do thân thể của em do anh kiểm soát chứ? Hành động của anh giống như giữa chúng ta thật sự có gì vậy. Em muốn đi, đó là chuyện của em, không phải là “bỏ đi”, em không nợ anh gì cả.”
Hắn quay phắt mặt đi, như thể muốn gạt phăng thứ gì đó ra, lại tựa như muốn làm rõ điều gì đó. Sau đó, một lần nữa quay mặt lại đối diện ta:
“Em làm tôi quay mòng mòng.”
“Là anh tự làm mình mâu thuẫn, đừng liên lụy đến em.” Mấy ngày gần đây, ta có thể cảm nhận được sự yêu thích lẫn chán ghét mà hắn dành cho ta, cảm giác mâu thuẫn cứ giằng xé trong lòng khiến hắn không được yên. Hắn thích ta, nhưng cũng ghét bản thân đã thích một cô gái “dùng để chơi” như ta. Đối xử thờ ơ lạnh nhạt, thực ra là chuyện của bản thân hắn, thế nhưng hắn lại cho rằng ta cũng có trách nhiệm, thực sự là oan ức cho ta.
Ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến lúc vào đăng ký, nhưng ta nghĩ chắc ta không thể bước chân lên chuyến bay này được rồi; Lâu công tử ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến Đào Viên, đương nhiên sẽ không thả ta đi một cách phí công vô ích. Ta nói rồi, hắn không phải là người sẽ làm những việc không công, lãng phí thời gian.
“Tìm một chỗ nói chuyện vậy! Hai vai em sắp bỏng vì nắng rồi.”
Hắn đưa tay đón lấy vali của ta, kéo ta lên xe hắn. Không thèm hỏi han, lái thẳng xe ra hướng đường cao tốc, xem tình hình chắc chắn là đi về Đài Bắc, ta thở dài một hơi, không nhịn được nói luôn trên xe.
“Anh muốn gì? Cưới em sao?” Ta cố ý nũng nịu hỏi hắn, khiêu khích cơn tức giận của hắn. Nếu như “thích ta” đã bị xem là tội lớn, vì lý trí của hắn không cho phép, như vậy cái ý nghĩ “cưới ta” e rằng càng kinh thiên động địa hơn! ? Ta không muốn nghiệm thu kết quả khiêu chiến của mình, gác tay lên cạnh cửa kính, chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe ngắm cảnh núi non đang trôi vèo vèo qua trước mắt.
Giọng nói căng thẳng của hắn truyền vào tai ta:
“Cho tôi thêm một ít thời gian nữa, để tôi làm rõ một chuyện.”
Những lời này e rằng là những lời nói nhũn nhặn đến cực hạn trong ‘vốn từ ngữ’ của Lâu công tử.
Ta cười khẽ, đưa tay trái lên vẽ những đường viền quanh hình dạng khuôn mặt hắn phản chiếu trên cửa kính.
“Cười cái gì?” Hắn hỏi.
“Anh từng yêu một cô gái nào chưa?”
“Đương nhiên, nhưng chắc chắn không phải loại người như em.”
Ta nghĩ cũng đúng. Thông thường, đối tượng phối ngẫu của công tử ăn chơi đều là những cô gái xinh đẹp thanh thuần, nếu như lỡ “sa chân” mà yêu phải một cô yêu mị, vậy thật đúng là ‘hỏng’ cả đời! Đàn ông càng phong lưu, sẽ càng tìm những thiếu nữ giống như thiên thần để mà cưới. Kết cục như vậy mới có giá trị cảnh tỉnh con người, để cho tất cả mọi cô gái trên đời này nhất thiết phải đơn thuần ngây thơ như trẻ con, mới có may mắn để được làm vợ chính thất hoặc làm người yêu cuối cùng của bọn đàn ông. Nếu không đơn thuần, không ngây thơ, không bảo vệ được cái tấm màng mỏng dính kia của mình, vậy thì nguy rồi, chỉ có thể đóng vai phụ trong mọi vở kịch, đóng vai hư hỏng, không có số được làm chính thất, giỏi lắm là được làm ‘kiều’ cho người ta ‘tàng’[2] là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng, được làm chính thất không có nghĩa sẽ là người đàn bà cuối cùng của chồng; làm người yêu cuối cùng cũng không có nghĩa sẽ là người đàn bà trên giường cuối cùng của đàn ông. Thế gian không có cái gì tuyệt đối, phụ nữ hà tất phải vì cái danh hiệu chẳng có giá trị gì và lũ đàn ông không đáng tin đó mà giả vờ ngây thơ làm chi? Nếu như hôn nhân giống như mua một thiết bị điện gia dụng, cũng có giấy bảo hành, thời hạn bảo hành, có thể đảm bảo bọn đàn ông sẽ chung thủy biết kềm chế, ta sẽ hoàn toàn thần phục cái chế độ kia, cho dù không kết hôn cũng sẽ không đem nó ra mà đùa bỡn. (Maroon: hix, mặc dù không làm được như nàng, nhưng ta yêu cái triết lý của nàng. Thật là cảm thán!)
Thế nhưng mà, thời đại đang thay đổi, hôn nhân cũng dần thay đổi, thứ duy nhất có thể nói công bằng chính là sự tan vỡ của hôn nhân đã không còn là vấn đề đàn ông ngoại tình nữa. Về điểm này, phụ nữ thời nay ‘hậu sinh khả úy’, không để cho đàn ông giành hết ‘tiếng thơm’ như trước. Thật tốt, ai cũng có quyền tự tìm lạc thú, công bằng chứ! Thế thì, thời đại đã biến đổi thành như vậy, con người còn muốn hôn nhân để làm gì? Ta không biết. Thế nhưng, khoảnh khắc tuyệt vời của tình yêu chính là lúc đeo chiếc nhẫn nhỏ xinh kia vào ngón tay, một công thức cũ rích đã được loài người tiếp tục sử dụng cho đến ngày nay, lại không nhất thiết phải thay đổi.
Nếu như hôn nhân đã không phải là điều kiện tiên quyết, như vậy Lâu công tử “phải lòng” ta, sẽ chẳng đáng để hắn phải đứng ngồi không yên. Ai có thể ép buộc hắn bước tiếp theo phải làm những gì?
Ta nghĩ, dựa vào thân phận con nhà giàu, tính cách ăn chơi, cùng với ý thức kỷ luật nghiêm khắc, lỡ thích loại con gái như ta sẽ khiến hắn tự oán trách khinh bỉ bản thân nhiều lắm. Dòng máu “cao quý” buộc hắn chỉ có thể yêu một cô gái cao quý cùng đẳng cấp, cho dù không đòi hỏi phải là xử nữ, cũng phải là một thánh nữ chỉ biết dâng hiến cho tình yêu, không thể là loại con gái hám của như ta. Mặc kệ ta có nhiều diện mạo như thế nào, có cá tính khó đoán như thế nào, dưới những điều kiện tiên quyết đó, trong mắt hắn ta vẫn chỉ là một cô gái tham tiền. Đàn ông càng giàu càng sợ những cô gái vì tiền mà tiếp cận hắn, để chơi thì được thôi, nhưng lỡ mà thật sự dây vào, sẽ không còn vui vẻ gì nữa.
Ngẫm lại bản thân, kỳ thực ta cũng không hiểu nổi mình đã làm gì để khiến hắn ‘hợp ý’ như thế này, tự dưng sau khi đã nói rõ chuyện chia tay rồi lại làm hắn đổi ý? Cùng lắm chỉ có một việc là để hắn nhìn thấy được gương mặt không son phấn của ta mà thôi! Chuyện đó thì có gì mà hiếm lạ chứ. Trong tập đoàn Lâu thị, thanh tú giai nhân đầy rẫy, trang điểm đậm nhạt đủ kiểu tha hồ cho ‘quân vương’ lựa chọn, thanh thuần hay diêm dúa, cần gì có nấy. Chỉ cần cậu ấm hắn ‘khâm điểm’, dùng tiền để ‘mua’ hoặc dùng hoa tươi để ‘hái hoa xinh’, còn sợ không đến được tay sao? Vậy hắn còn mong ta không buông tay để làm gì?
“Sao lại thích em?” Ta hỏi.
“Em cho rằng tôi có thể thích em sao?” Hắn giở giọng chế giễu.
Được rồi, vậy hỏi kiểu khác:
“Ban đầu vì sao lại chọn em?” Đủ “tôn trọng” hắn rồi chứ? Đủ nể mặt hắn rồi chứ!
Hắn phóng xe điệu nghệ lao vút ra khỏi đường cao tốc. Tại trạm dừng đèn đỏ đầu tiên, dừng lại, đối diện với cảnh kẹt xe cứng ngắc của thành phố Đài Bắc, và cũng để cho hắn có thể trả lời ta; thời gian có dư mà.
“Em có một vài ‘bộ mặt’ rất đặc biệt.” Hắn hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, nghiêng mặt nhìn ta.”Ngoại trừ vẻ kiều mị ra, những lúc không ai chú ý, em giống như đang trào lộng tất cả mọi người chung quanh, như một ‘khán giả’ ngoài cuộc đang xem người khác biểu diễn; chính vì điều này, khiến cho em có một khí chất khác hẳn với những cô gái khác, làm ‘bình hoa’ cũng tốt, làm cô gái thanh thuần cũng được, em quả thực rất khác biệt. Kỳ thực dung mạo của em cũng không quá xuất sắc, nhưng em rất thu hút người khác.”
“Như vậy, nếu đã nói chia tay rồi, sao lại đổi ý?”
Có thể ta đã nói trúng chỗ mẫn cảm mà hắn không muốn đề cập, hắn dụi tắt điếu thuốc, xe bắt đầu rục rịch tiến vào giữa ‘xa trận’. (xa là xe, trận là trận pháp)
“Tôi nói rồi, tôi cần làm rõ một chuyện. Có lẽ tôi thật sự vẫn chưa chán em. Nếu em đúng thật là một cô nhân tình tốt, thì đừng trang điểm đậm lè trước mặt tôi nữa, cũng đừng xịt keo khiến tóc cứng như sắt nữa.” Nói xong, hắn đưa tay lên vuốt tóc ta.
“Vì sao em phải làm theo ý anh, cho anh thời gian để mà ghét em chứ?”
“Em không có lựa chọn nào khác.” (hắc hắc, bá đạo) Hắn mỉm cười: “Em đủ thông minh để hiểu rõ trọng lượng của bản thân mình, trước mặt ‘ân khách’ em không có tự tôn lẫn tự ngã (tức là cái tôi, nhưng vì 2 chữ này đi song song rất hay nên Maroon không dịch ra chữ thuần việt). Nếu tự xưng mình thanh cao, thì em sẽ không để tôi dùng tiền mua em.”
Đây chính là điều hiện thực nhất. Ta đành thở dài mà cười, ông Trời của ta ơi, người đàn ông này chẳng những không dỗ ngon dỗ ngọt phụ nữ mà còn không cho phép loại con gái như ta tỏ vẻ thanh cao tự phụ. Trong cuộc chơi mà hai bên chỉ nói đến một chữ ‘tiền’, thì chẳng cần thiết phải nói thêm điều gì nữa.
Cho nên hắn đã chiếm hết ưu thế. Ai biểu ta đi chọc ghẹo hắn làm chi?
Nghĩ kỹ lại, hắn chẳng hàm hồ tí nào; gã này vừa vô tình lại sắc sảo.
Có khả năng ta lại một lần nữa bị kéo vào, giờ là một trận quyết đấu ở cấp độ cao hơn; nếu xuất ngoại không thành, vậy thì quyết chiến một trận đến cùng vậy!
Nhưng mà kết cục sẽ như thế nào, ta vẫn chưa biết được.
[1] Mê trai, lẳng lơ
[2] Rút từ câu “kim ốc tàng kiều”.
Ta không phản đối việc hắn cưỡng chế ta đến ở chỗ của hắn, và kiên quyết không cho ta quay về căn phòng nhỏ của ta; hắn vẫn nghĩ rằng căn hộ của ta là quà tặng của vị ‘ân khách tiền nhiệm’, nên luôn dùng ánh mắt căm hận nhìn ta. Hắn đưa ta về căn hộ của hắn, đồng thời còn chuyển quyền sở hữu sang tên ta.
Có lẽ người khác nhìn vào sẽ cực kỳ hâm mộ, xem kìa, mới chỉ hầu hạ người ta có mấy tháng, không ngờ đã kiếm được một căn hộ cao cấp hoa lệ gần 50m2. Nhưng ta thấy sâu trong đó còn có điều ấn giấu—— hắn là một người thích sạch sẽ, chuộng riêng tư; căn hộ này một khi đã để cho ta hoặc một cô gái nào đó bước chân vào, hắn sẽ không cần nữa. Ngại bẩn mà.
Chính thức ở chung, đối với hắn hay nói chung là ‘tầng lớp xã hội’ của hắn mà nói, thật đúng là một việc trọng đại. Lâu đại thiếu gia xưa nay có bao giờ chung sống cùng cô gái nào trong một nhà đâu, vả lại hắn cùng lúc qua lại với rất nhiều phụ nữ, bây giờ lại cùng với cô “bạn-gái-cũ”-nghe-đồn-đã-bị-ra-rìa “khơi lại đống tro tàn”, hơn nữa còn sống chung, đây đúng là một tin tức động trời a!
Chưa đầy ba ngày, ta đã trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, thật không biết ta có nên tự mình đi ‘diễu hành’ một vòng quanh thành phố Đài Bắc để thỏa cơn hiếu kỳ của mấy kẻ ăn no rửng mỡ hay không, tránh việc có người trăm phương nghìn kế muốn tới ‘thăm viếng’ ta.
Đương nhiên ta sẽ không ngốc đến mức trở lại làm việc ở Lâu thị. Ta bắt đầu làm những việc mà một cô nhân tình bình thường nên làm: tiêu tiền và rong chơi.
Nhưng, những ngày tháng tốt đẹp cũng chẳng được bao lâu, mấy người anh khác mẹ của ta bỗng nhiên lần lượt từng người tới tìm ta, ta mới biết được một sự việc vô cùng trọng đại; sự kiện hệ trọng này khiến ta có khả năng trước khi trở thành tỉ phú đã bị người ta ám sát.
Ta từng nói, mấy người vợ của cha ta đều rất lợi hại, ủy thân cho ông nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Như vậy, nếu như ý nguyện của ông già là để lại cho ta 50% tổng số tài sản, phần còn lại mới chia đều cho những người khác, thì ai có thể chấp nhận đây? Đương nhiên, ta phải chết thôi.
Ta cũng chẳng vội vàng chạy về miền nam tìm cha già tranh luận làm chi, ta nghĩ lão nhân gia ông đang ăn ngủ phủ phê nhàn hạ chờ ta về, nên tạm thời không đếm xỉa tới ông. Dù gì cũng nhiều năm không gặp mấy người-thân-không-hẳn-là-thân này rồi, cứ kệ bọn họ từng người 356e từng người đến thăm ta, thật ra cũng không tệ.
Sau khi ông anh cả Chung Hiểu Vân, và thằng em kế Chung Tuấn Đình lần lượt đến tìm ta, người thứ ba tìm tới không ngờ lại là cô vợ bé út nhất của ba. Phùng Thi Như mới ba mươi tuổi, dẫn theo đứa con trai mới năm tuổi Chung Hiện Nhụ đến gặp ta.
Buồn cười nhất chính là chị ta nói ta đê tiện, đường đường là một đại tiểu thư mà lại đi làm nhân tình của người ta, cho người ta đùa bỡn.
Sau nửa tiếng đồng hồ thờ ơ, nhờ mấy câu cạnh khóe này, mà ta mới lên tinh thần đối phó với chị ta. Ta có một ông bố giàu có thì sao? Chuyện đó thì liên quan gì đến việc ta làm nhân tình của người khác. Hơn nữa, ở địa vị cũng là nhân tình như chị ta, chị ta nghĩ mình có quyền đứng trên cao mà mắng mỏ ta sao?
Con người, ai cũng vậy, luôn luôn dễ dãi với bản thân, và nghiêm khắc với người khác.
Phùng Thi Như thấy ta rốt cục cũng nhìn đến mình, liền nở nụ cười tươi rói, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, phong thái cao nhã. Thứ lạc điệu với chị ta chính là đứa con trai năm tuổi đang bám dính bên người kia, muốn cao cao tại thượng cũng không có khả năng. Ta thấy bên hông chiếc váy hiệu Versace đắt tiền chị ta đang mặc bị thằng con nghịch ngợm in đầy dấu tay đen thùi, nhìn vô cùng nhếch nhác. Sau khi trở thành mẹ rồi, hình như con người ta bị mất đi quyền lợi được mặc những bộ quần áo màu trắng.
“Cũng khó trách Thiệu Chính muốn để lại 50% tài sản cho cô, ở miền nam chúng ta, loại con gái không biết xấu hổ như cô, vốn chẳng ma nào thèm, có được món hồi môn lớn như vậy, có lẽ người ta sẽ miễn cưỡng nhìn vào tiền bạc mà cưới cô về. Cũng không biết cô đang nghĩ gì nữa, để cho người ta chơi không, so với mẹ cô thì quá ngốc.” Phùng Thi Như lại dùng giọng điệu chua ngoa công kích ta.
Ta chống cằm, không bình luận, cũng không thèm nhắc nhở chị ta, những lời chị ta mắng chửi chẳng khác nào tự chửi chính mình. Thật đáng thương, một phụ nữ xinh đẹp mỹ lệ như thế này, mà lại có chỉ số thông minh có lẽ là thấp nhất trong số các bà vợ của ba. Tự dưng không có việc gì lên Đài Bắc chửi mắng ta mà cũng lấy làm khoái trá. Mắng ta cũng chẳng thay đổi số tài sản mà ta được hưởng, chị ta nhầm mục tiêu rồi, chỉ nghĩ đến việc tỏ chút uy phong trước mắt, nhưng lại chẳng suy nghĩ sâu xa hơn. Nuôi loại tình nhân như chị ta mới thú vị! Ta hầu như có thể hiểu được suy nghĩ của ba, những người đàn bà trước của ông đều quá lợi hại, quá thông minh, muốn chơi đàn bà tốt nhất không nên chọn những nàng có đầu óc quá, như thế mới không rước phiền não vào người. Ông già rốt cục cũng hiểu rõ quy tắc này rồi, có tiến bộ. Đàn bà đối với ông mà nói nếu chỉ dùng để thỏa mãn nhu cầu sinh lý và hư vinh trong lòng, thì không nên yêu cầu quá nhiều, có thể xác là đủ rồi.
Kỳ thực ta cũng quá nhàn rỗi, nên mới đến đây gặp chị ta, nhân tiện so sánh tìm hiểu nguyên nhân vì sao ta lại thất bại trong vai trò tình nhân. Phùng Thi Như chính là hình mẫu của một cô nhân tình tiêu chuẩn, dương dương tự đắc, lộng lẫy xa hoa, kiêu căng tự phụ, coi tiền như mạng, chua ngoa xấc xược, cuối cùng là không biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.
Thực là tức chết, còn bao nhiêu phẩm chất đặc trưng thế này mà không chịu học hỏi, vậy nên mới để cho Lâu Phùng Đường nhìn ra sơ hở, quyết tóm chặt chết cũng không buông! Ta nghĩ chắc tại mình hơi bị lười, nên mới không làm tròn phận sự của một tình nhân.
“Mở miệng đi chứ!” Chị ta độc thoại nãy giờ, ta cũng nên thỉnh thoảng đáp lại phối hợp một chút.
Ta miễn cưỡng hỏi:
“Nói cái gì?”
“Cô đúng thật không biết thẹn là gì, loại phụ nữ dâm đãng như cô, căn bản không xứng đáng được hưởng nhiều tài sản như vậy! Chưa kể cô còn là con gái, lại không mang họ Chung! Nếu biết xấu hổ, hãy tự động từ bỏ quyền thừa kế đi, nhường lại cho Hiện Nhụ; nó mới lên năm, cần rất nhiều ngân sách cho học tập!”
Thấy không, ta chỉ cần giả vờ đáp một câu, chị ta liền có thể tuôn ra một bài diễn thuyết khác nhanh đến mức không cần suy nghĩ, phối hợp nhiều hơn mới được. Nhưng nghe lâu quá cũng thấy chán, ta chống cằm đảo mắt ngắm cảnh trí nột thất trong nhà hàng, tiện thể ngắm nhìn khách khứa —— Ếh? Hai mắt ta đột nhiên trợn tròn nhìn về phía một nhóm khách quý đang đi lên tầng hai, trong đó vừa hay có một người mà ta quen biết, cũng chính là tên gian phu hiện tại của ta —— Lâu Phùng Đường,
Chuyện này là sao? Một đám người lớn tuổi ăn mặc lịch sự đi chung quanh, ở giữa là một đôi nam nữ trẻ tuổi cũng ăn mặc hết sức lịch lãm —— là xem mắt sao?
Đột nhiên, môi ta cong lên một nụ cười tà ác! Thật đúng lúc, muốn chơi, ta sẽ chơi một trận long trời lở đất vậy! Đây là cái giá mà Lâu Phùng Đường phải trả để tiếp tục giữ ta lại.
Ta đứng lên, khiến Phùng Thi Như vốn còn đang thao thao bất tuyệt suýt nhảy dựng lên, chị ta gào lên: “Này! Cô…”
“Xin lỗi nhé, đợi lần sau lúc rảnh rỗi tôi lại đến nghe chị tụng kinh tiếp.” Ta vẫy vẫy tay, để lại tiền tách cà phê của mình. Việc đầu tiên cần phải làm là đi tìm một cửa hàng chuyên bán các loại phục sức hở hang diêm dúa.
Nửa tiếng đồng hồ sau, ta nhanh chóng quay lại nhà hàng đó, đã hóa trang mình thành một cô tình nhân điển hình. Nghe thấy quý khách trên lầu vẫn chưa đi, ta vui sướng đi thẳng lên đó. Ta biết Lâu Phùng Đường đã ba mươi tuổi rồi, nhưng song thân lại chưa từng buộc hắn kết hôn, chỉ vì thỉnh thoảng trưởng bối bên nhà gái quá mức ngưỡng mộ, nên sẽ chủ động năn nỉ mời cơm, tức là một kiểu xem mắt biến tướng. Có lúc để công việc làm ăn thuận lợi, sẽ đến gặp xem như xã giao. Ta nghĩ ngày hôm nay cũng chính là tình huống này.
Vừa lên đến tầng hai, nhìn thấy bóng người đó thấp thoáng sau tấm bình phong ở lô ghế A1, ta hít một hơi thật sâu, sẵn sàng để bước đến, đang đắc ý định chơi trò tạt nước tung tóe một phen. Ai ngờ, một bàn tay đưa ra kéo giật ngược ngăn chặn bước tiến của ta, ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, không hay rồi ——ta thấy ánh mắt không hài lòng của quý ngài Chung Thiệu Chính – ba ta – đang nhìn chằm chằm vào bộ dạng diêm dúa lẳng lơ của ta.
Chết thật, sao ba lại ở đây? Lẽ nào là vì bám theo Phùng Thi Như mà đến? Cũng có thể.
“Con định làm gì? Đi theo ba, ba tìm con hai ngày nay rồi.”
“Cũng phải, toàn bộ người trên thế giới đều đến tìm con.” Ta đương nhiên biết tần suất reo chuông của cái máy điện thoại nhà mình nhiều đến mức độ nào, có điều ta không trả lời cuộc gọi nào hết, có lẽ là biết ta đang ở chung với trai, nên ông không thể không lên Đài Bắc quở trách ta đó mà! Aizz, đáng tiếc cho một trò hay.
Ta mới vừa định đại náo một phen tanh bành, để Lâu công tử tức khí không chịu nổi mà đá ta!
“Ba, ba về biệt thự Thiên Mẫu trước đi, tối con đến gặp ba___” Trò này nếu bỏ ngang thì tiếc lắm thay.
“Đi theo ba, chúng ta phải nói chuyện ngay lập tức.” Sắc mặt ba hơi xanh, nắm chặt tay ta một mực lôi xuống lầu.
Được rồi, ta đầu hàng. Ai bảo ông chính là ba của ta làm chi!
Không ngờ, lúc vừa sắp sửa chạm vào tay vịn cầu thang thì phía sau có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay trái của ta. Chính là Lâu Phùng Đường!
Ta kinh ngạc nhìn sắc mặt tái xanh của hắn, và đám người phía sau lưng hắn cũng vì hành động đột ngột của hắn mà đi ra theo; bộ mặt người nào người nấy đều ngỡ ngàng xấu hổ.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ta nhìn hắn, kinh ngạc không ngờ hắn lại nắm tay ta ở trước mặt mọi người. Không ai lên tiếng, không biết nên mở miệng thế nào mới tốt đây.
“Ah! Anh Chung? Anh có phải là anh Chung không? Sao lên Đài Bắc mà cũng không báo cho tôi biết một tiếng, để em út làm chủ một phen.” (ý là mời khách)
Người lên tiếng đầu tiên chính là một người đàn ông đi đầu khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt có ba phần rất giống Lâu Phùng Đường, cười hờ hờ phá vỡ tình hình đang bế tắc, chìa tay ra bắt tay ba ta.
“Lâu chủ tịch? Đã lâu không gặp.” Trên khuôn mặt ngăm đem của ba thoáng ửng đỏ bối rối, vội vã buông ta ra, bắt tay Lâu chủ tịch.
Thì ra ông này là ba của Lâu công tử, cơn đau trên tay trái do bị siết quá chặt cũng không cho phép ta lơ là người đàn ông đang bốc hỏa trước mặt. Ta nhìn về phía hắn, tựa cười mà không cười, qua vai hắn nhìn vào một cô gái dung mạo xinh đẹp đang đứng sau lưng hắn.
“Xem mắt vui vẻ chứ? Làm gì mà vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy? Chẳng lẽ cô nàng khuê tú kia không có hầu hạ cho anh sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần sao?”
“Im miệng!” Hắn nghiến răng nói.
“Phùng Đường, đây——” một phụ nữ trung niên đậm người, gương mặt phúc hậu cũng bước đến gọi Lâu công tử, ngơ ngác không hiểu có chuyện gì, nhìn phục trang của ta với vẻ không thể chấp nhận được, chỉ xấu hổ nhìn đầu cổ của ta, chẳng biết chào hỏi thế nào để khỏi thất lễ.
Ta nghĩ người này chính là mẹ của hắn, xem ra chắc là hồi trẻ rất xinh đẹp, cho nên mới có thể đẻ ra một thằng con tuấn tú như hắn, có đầy đủ năng lực phong lưu.
Ta thì ngược lại càng khoái chí làm cho tình hình càng thêm hỗn loạn, nũng nịu lên tiếng:
“Dạ chào bác gái! Con là Nhậm Dĩnh, Phùng Đường với con cùng___”
“Dĩnh nhi!” Đầu tiên là ba ta quát lên, sau đó vẻ mặt của Lâu công tử cũng rất đáng sợ, khiến ta chưa kịp thốt ra những câu còn kinh thiên động địa hơn nữa. Giữ lại cái mạng này quan trọng hơn.
“Anh Chung à, vị này chính là?” Lâu chủ tịch hỏi rất lịch sự, ý đồ giảm bớt sức căng thẳng của tình hình.
Không đợi ta mở miệng chen vào, phụ thân ‘tiên hạ thủ vi cường’ nói:
“Khiến anh chê cười, đây là con gái tôi, tên là Nhậm Dĩnh. Một đứa trẻ rất bốc đồng, tôi đang muốn dẫn về nhà dạy dỗ lại đây.”
Ta cảm thấy bàn tay trái của mình sắp nát vụn thành từng mảnh, thực sự là một cảnh tượng rối nùi!
Chết thật.
Trước mắt, ta chỉ thấy Lâu Phùng Đường mang một đôi ‘hoả nhãn kim tinh’ nhắm vào ta phóng ra một mũi tên tẩm độc. Kể cũng lạ, ta là con gái của một ông chủ bự ở miền nam thì đã làm sao? Mắc gì hắn làm như muốn phun hỏa vậy? Hắn có quyền gì mà tức giận?
Chết thiệt, nhưng ta lại cảm thấy hơi lo lắng, nói không chừng chắc ta không thấy nổi ánh mặt trời sáng mai quá, ta thực sự có linh cảm đáng sợ này.
Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!