Vi Vi không nhớ rằng ai đã nói một câu thế này – Tiêu Nại đứng ở nơi đâu, nơi đó lập tức biến thành phong cảnh, không chỉ do tướng mạo bên ngoài, mà còn do khí chất của chính anh.
Hiểu Linh thấy đúng là cuộc đời luôn tràn ngập những điều đáng kinh ngạc.
Ví như bây giờ, buổi tối trước hôm thi cấp sáu, cô bỗng dưng bị Vi Vi kéo đi mua quần áo.
Được thôi, tuy là do cô nói trước rằng, trước khi thi nên thả lỏng tinh thần không cần đọc sách, nhưng Vi Vi cũng đừng phản ánh nhanh đến thế, lập tức hai mắt sáng rực, lôi ngay cô ra những cửa hàng quần áo quanh trường chứ…
Nhị Hỷ và Ty Ty cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Ăn cơm tối xong về phòng, Hiểu Linh và Vi Vi đều không có ở đó, sách vở lại vẫn nằm trên bàn, rõ ràng là không phải đi tự học. Nhị Hỷ bỗng thấy buồn chán, gửi tin nhắn hỏi Hiểu Linh đang ở đâu.
Hiểu Linh nhanh chóng trả lời – đang theo Vi Vi mua quần áo.
Nhị Hỷ bị chấn động dữ dội, hỏi rõ là cửa hàng nào, kéo Ty Ty đến đó để tham quan. Chạy đến cửa hàng đó, mở cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Vi Vi bước ra từ phòng thay quần áo.
Nhị Hỷ và Ty Ty thoắt chốc đờ ra ở cửa.
Chưa từng nhìn thấy một Vi Vi rực rỡ nổi bật đến thế.
Mái tóc dài trước giờ vẫn được buộc lại nay đã xõa tung, dáng tóc uốn nhẹ tự nhiên, thả trên đôi vai trắng ngần. Mặc một bộ váy màu đỏ rượu chát dài đến đầu gối, cổ chữ V xinh đẹp để lộ hõm cổ nhỏ nhắn. Chất liệu vải của váy rất mỏng, ôm sát lấy thân người lượn theo những đường cong thân thể, vẽ ra một chiếc eo tho n rất bắt mắt. Khẽ cử động một chút là gấu váy dợn sóng, đôi chân dài dưới lớp váy quyến rũ đến nỗi người ta không thể rời mắt đi được, chân mang một đôi cao gót pha lê mảnh mai, khiến đôi bàn chân đáng yêu sinh động hẳn. Cả người toát lên một ánh hào quang sáng rực, dung nhan yêu kiều khó tả, khiến cửa hàng nhỏ xíu này chợt lung linh hẳn lên.