Yêu Nữa Được Không Chương 23

Chương 23
Duy trở về nhà, thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Đi ngang phòng bà Quế, thấy bà đang chải tóc và trang điểm, anh bước vào :

- Chào mẹ !

- Con đi cả đêm qua đó hả?

- Vâng.

Nhận ra một vài tiếng ho nhẹ, Duy nói :

- Mẹ bệnh à?

- Chỉ cảm một chút thôi. Mà mẹ nghe nói con vừa cho xây cất căn biệt thự với số tiền không nhỏ ở ngoại ô. Có đúng như vậy không ?

- Dạ có.

- Nhà mình đâu có thiếu chỗ. Cũng đâu còn ai mà con phải muốn dọn ra riêng hả con.

Duy nhìn bà Quế, bà không vui ra mặt. Anh chỉ bình thản đáp :

- Con không có ý nghĩ đó. Nhưng ý định ra riêng đã được con dự định từ lâu rồi ạ.

- Rồi con sẽ bỏ mẹ đơn độc ở đây à?

- Có những mối quan hệ của mẹ mà nếu có con thì sẽ làm mẹ thêm vướng bận. Bởi mẹ vẫn còn trách nhiệm với gia đình họ Lý. Con có thể không thích nhưng điều đó không phải là tốt cho con nên con nghĩ con không có quyền. Nhưng giờ thì ba cũng đã mất, ngày bà nội đi cũng không còn xa. Căn nhà này coi như là món quà con tặng lại mẹ, để mẹ có thể tự do với những mối quan hệ mà mẹ cảm thấy vui vẻ trong khoảng thời gian sau này.

- Con không cần bận tâm điều đó. Mẹ đâu có ý định sẽ …

- Xem như lần này là lần con nghĩ cho mẹ đi.

- Vậy … lúc nào con sẽ dọn ra?

- Còn lâu mà mẹ. Căn nhà đó con không ở một mình đâu, con sẽ dọn ra khi nào con kết hôn. Sau đó con sẽ dời linh vị của ba về đó.

- Vậy là con đã có những bước chuẩn bị sẵn rồi đó hả?

- Chỉ mới là dự định ban đầu. Đâu có gì là chắc chắn. Vợ con còn chưa cưới, mẹ lo gì.

- Vào toilet lấy hộ mẹ hộp kem dưỡng da.

- Được ạ !

Duy vào toilet, hộp kem để ngay thành bồn tắm. Lấy cái hộp xong, anh để ý thấy vài cọng tóc còn rơi dính lại trong áo khoác bà treo trên móc. Duy nhếch mép cười :

- Vận may giúp mình, không cần phải lén lút lấy những thứ này. Sao hên thế nhỉ?

Đưa cho bà hộp kem dưỡng da, Duy lễ phép :

- Chào mẹ con đi làm !

- Ừ. Chào con !

Bỏ mẫu tóc thứ hai vào một túi nylon khác. Duy cẩn thận cất nó đi rồi lái xe đến công ty, trông thấy Trần Kiên vừa bước ra khỏi xe với gương mặt rất yêu đời đang huýt sáo bước đi. Duy cười đắc chí :

- Chờ đi Trần Kiên ! Nhất định tôi sẽ tìm ra lời giải của những câu đố từ ông. Giờ chỉ còn mẫu tóc của ông nữa thôi !

Duy bước ra khỏi xe, Tiến Mạnh trông thấy Đoàn Duy rồi kéo áo lại :

- Nè !

- Chuyện gì vậy?

- Dạo này cậu thoắt ẩn thoắt hiện, kỳ vậy !

- Không có gì đâu. Tối nay rủ cậu đi uống rượu đền lại, được chưa?

- Nói năng gì lạ thế. Xưa nay điểm hẹn đi chơi của chúng ta có phải là mấy chỗ đó đâu.

- Thì cứ đi.

Duy sửa lại cravat cho bạn thân rồi vào phòng làm việc. Tuệ Lâm vào trường thì Huy Hoàng đã chờ cô sẵn, Lâm mỉm cười :

- Chờ tôi lâu chưa?

- Cô có vẻ thích được người khác chờ đợi.

- Ý anh là sao?

- Hôm qua bạn trai của cô cũng đợi cô mà.

- Sao anh biết anh ấy là bạn trai của tôi?

- Đâu phải tôi gặp anh ấy lần đầu.

Huy Hoàng nhìn Lâm, cô chỉ mỉm cười với tách trà sữa và một ít bánh quy. Anh chàng nhìn cô có vẻ khác hơn lúc mới quen, Hoàng hỏi :

- Cô và người yêu của cô quen nhau lâu chưa?

- Khoảng 5 tháng.

- Vậy là cũng chưa lâu.

- Còn anh?

- À… Tôi không có người yêu.

- Chưa từng có mảnh tình vắt vai nào à?

- Thực sự là vậy. Một là không thích tôi. Hai là tôi không thích.

- Cũng éo le nhỉ?

- Cô có bạn trai của cô không?

Tuệ Lâm nhìn Huy Hoàng khá lâu rồi bật cười. Huy Hoàng tròn mắt :

- Sao không trả lời? Có gì khó nói hả?

- Anh hỏi lạ quá ! Không yêu thì quen nhau làm gì?

- Nhiều khi chỉ là vui chơi qua đường. Trông anh ta có vẻ là con nhà giàu, mà những thiếu gia con nhà giàu ít xem trọng tình yêu.

- Anh ấu trĩ quá rồi đấy. Đừng gom những anh chàng con nhà giàu vào một nhóm hư hỏng như vậy.

- Cô đang bênh vực tật xấu người yêu của cô đó hả? Làm sao cô biết được sau lưng cô anh ta không ôm ấp người con gái khác?

- Anh nghĩ sao thì tùy. Anh ấy không phải là một thiếu gia chỉ biết đốt tiền của gia đình mà là đang kiếm tiền cho gia đình. Với lại, nếu không nhờ lời động viên và khuyến khích của anh ấy thì tôi sẽ không có mặt ở RMIT, sẽ không có cơ hội được biết một anh bạn đặc biệt như anh. Điều kiện vật chất là điều không tồn tại giữa hai chúng tôi. Đừng cố dồn vào tâm trí tôi những suy nghĩ không đúng về anh ấy.

Trò chuyện với Huy Hoàng mà mắt Lâm cứ dán chặt vào những tin nhắn với Duy. Huy Hoàng chỉ cười gượng vì nếu bỏ đi Lâm sẽ nghĩ rằng anh là một thằng ngố đang cố làm chuyện không đâu vào đâu. Cả hai vẫn đi cùng nhau như một đôi bạn tri kỉ, lúc tan trường, vẫn có người ngoắc Tuệ Lâm và cô phải dừng cuộc nói chuyện với Huy Hoàng. Huy Hoàng chau mày :

- Bạn cô toàn đi xe hơi ư?

- Anh đố kỵ vì điều đó hả?

- Không. Tôi chỉ hỏi.

- Thôi. Mai gặp !

Khiết Nhã tươi cười mở cửa xe cho Tuệ Lâm rồi cả hai cùng đi về. Cùng nhau đi siêu thị rồi Khiết Nhã đưa Tuệ Lâm về tham quan tổ ấm mới của cô và Tiến Mạnh, căn nhà đã được bố trí tiện nghi đầy đủ. Ảnh cưới được đặt ngay trong phòng khách, cả hai trông thật tuyệt vời khi đứng bên nhau. Khiết Nhã hỏi :

- Căn nhà trông thế nào?

- Chị đã nghe ai khen là rất đẹp chưa?

- Anh Mạnh chứ ai. Vì đó là do anh ấy chọn mà.

Nhã và Lâm bật cười nhìn nhau. Rồi Khiết Nhã lại hỏi :

- Anh chàng Martin đó là ai?

- Bạn thôi. Chị nghĩ đi đâu vậy?

- Chị gặp em đi cùng cậu ta không phải lần đầu tiên đâu nhé. Đạo lộ quá không sợ ông bạn thân của chị ghen à?

- Trông anh ấy cũng không có vẻ gì là vui khi thấy em đi chung với Hoàng. Nhưng quan trọng là anh ấy tin em.

- Sao? Chuẩn bị quần áo chưa?

- Vẫn chưa.

- Lo gì, có một người yêu chu đáo nhất sẵn sàng lo cho em mọi thứ kia mà.

- Không như trước đâu chị. Giờ anh ấy bận lắm. Khác hẳn lúc mới về nước.

- Tính cách của Duy trong nóng ngoài lạnh, không nên để sự lạnh lùng của cậu ấy đánh lừa. Đừng bắt cậu ấy phải biểu cảm, trước hết hãy đặt tâm trạng của cậu ấy vào trái tim em, rồi em sẽ hiểu cậu ấy hơn.

Lâm chỉ cười mỉm, cô tiến lại gần, chỗ Khiết Nhã đang nêm nếm chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Tuệ Lâm nói thấp giọng :

- Mới hôm qua, anh Duy cũng đã dắt em đến một nơi.

- Ở đâu vậy?

- Một căn biệt thự màu xanh xinh đẹp ở ngoại ô. Chỗ mà anh ấy nói sau khi kết hôn sẽ về đó ở ! Chị nghĩ… người đó có phải là em không?

Nhã ngạc nhiên quay lại nhìn Lâm :

- Em đùa hả? Sao lại hỏi vậy?

- Em cũng không biết nữa. Em thấy lo lo làm sao ấy !

- Không phải là lạ. Nhất là, Duy chưa bao giờ đặt tình yêu lên làm những hi sinh hàng đầu.. Chị biết rằng, nói điều này với em là hoàn toàn không nên. Nhưng, để thay đổi được Duy, em chỉ có thể dùng tình yêu của em mà thôi. Và, em là người tình thứ 2, chị nghĩ cũng có lẽ là người Duy yêu nhất.

- Chỉ là chị nghĩ thôi. Em đâu có bất ngờ gì khi chị nói như vậy. Vì chính em cũng cảm nhận được điều đó mà.

- Thôi mà em. Đừng suy nghĩ nhiều. Ít ra Duy đã có định hướng tương lai với em rồi đó.

- Ý chị nói là căn nhà đó hả?

- Không ai tự dưng lại muốn mua căn nhà sống riêng với ba mẹ đâu em.

Nhận được tin nhắn của vợ chưa cưới, Mạnh tủm tỉm cười rồi chạy theo khi thấy Duy đã bước vào thang máy…

- Này, sao gấp thế?

- Trần Kiên chờ ở bar. Có tham gia không?

- Nhã vừa nhắn tin, người tình của cậu cũng đang ở đấy.

- Thế hả?

- Trông có vẻ không quan tâm nhiều nhỉ?

- Đang làm việc. Yêu ra yêu, làm ra làm.

Duy lạnh lùng tắt máy rồi cả hai lái xe thẳng đến quán bar. Đúng là Trần Kiên đã chờ sẵn với rất nhiều những cô nàng bốc lửa ngồi trong một phòng kín. Tiến Mạnh lùi bước :

- Có bẫy đấy !

- Sợ hả?

- Tớ sắp cưới. Khiến chết hay sao?

- Coi như là tiệc độc thân cuối cùng đi. Muốn tớ đơn độc chiến đấu sao?

Duy và Mạnh bước vào, Trần Kiên hào hứng:

- Có cả cậu Mạnh đấy à? Vào đây, càng đông càng vui chứ sao !

- Sao gọi lắm thế chú Kiên?

- Cậu Mạnh đâu cần lo, hôm nay là chủ tịch của chúng ta khao mà.

Duy chỉ nhếch mép cười và nói :

- Cho anh vài chai wishky đi em !

Duy gọi rượu và uống với Trần Kiên vài ly. Duy nói :

- Chú Kiên, để con nói trước, mấy tháng nay giữa chúng ta có những hiềm khích không đáng có. Dù sao một ngày không xa chúng ta cũng thành người một nhà, chú nghĩ con và chú có nên cùng nhau làm một ly không?

- Nếu con muốn.

Cả hai uống, Trần Kiên uống rất nhiệt tình trong khi Duy cứ khéo đổ ra ngoài. Tiến Mạnh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi giữa hai người mà rót rượu. Duy có vẻ hơi khó chịu với những cô nàng đeo sát bên cạnh, đến nỗi muốn ngồi vào lòng anh. Trần Kiên cũng bận rộn với một vài cô phía đối diện, Mạnh thì cứ liên tục tháo tay mấy cô xuống :

- Thôi nào, tôi là gay ! Không ích lợi gì với tôi đâu.

- Cái gì ? Gay à ?

Trần Kiên nhoẻn cười :

- Cậu yên tâm, đây là cuộc vui chơi của những người đàn ông. Cậu xem, tôi và chủ tịch của chúng ta vẫn đang vui vẻ nè.

Duy chỉ cười mỉm và tiếp tục rót rượu, Duy nói :

- Con đang có ý định trong tương lai với cháu gái chú. Chú có chịu chấp nhận đứa cháu rể như con không?

- À, tất nhiên là có chứ.

- Chú say rồi à?

- Có lẽ.

Thực sự Trần Kiên không say mà là trúng thuốc ngủ do Duy bí mật bỏ vào ly rượu, chưa gì hết ông đã nằm say lăn lóc, Duy nói :

- Dắt tất cả ra ngoài và thanh toán đi. Tớ có việc !

- Đừng nói gài ổng ghi điểm với mẹ cậu nhé !

- Không. Chuyện khác.

Cả thảy là 8 cô nhân viên phục vụ, Tiến Mạnh nghiến môi thanh toán mấy chai rượu và tiền boa cho các cô nàng đó. Đoàn Duy ngồi trong phòng, thấy Trần Kiên đã ngủ say, anh lại tiếp tục lấy ra một túi nylon và khéo léo lấy một sợi tóc từ đầu Trần Kiên và bỏ vào đó. Duy nhếch mép cười và bỏ ra ngoài :

- Trần Kiên, tôi đang trên đường tìm kiếm lời giải của ông đây !

Duy và Mạnh về chung xe, Tiến Mạnh hỏi :

- Cậu làm gì lúc tớ thanh toán.

- Không phải việc của cậu.

- Làm việc gì thì cũng nên nghĩ tới hậu quả của nó. Chắc cậu chưa quên lý do mất Phương Thy chứ?

- Cậu nói với tớ lần thứ bao nhiêu rồi?

- Và vấn đề là tớ không biết phải nói đến bao nhiêu lần vì cậu chưa bao giờ hiểu.

- Trả thù là điều duy nhất tớ muốn làm trong lúc này. Cho dù phải mất đi tất cả !

- Kể cả Tuệ Lâm sao?

Duy im lặng, anh nhấn ga và chạy tăng tốc. Mạnh một mực đòi dừng xe. Xuống trước cửa nhà, trước khi vào, Mạnh vẫn ôn tồn :

- Nên quý trọng những người ở bên cạnh cậu, trước khi cậu phải gục xuống trách mình không giữ được ai dù chỉ là một người.

Lời nói của Tiến Mạnh không làm Duy đổi thay được suy nghĩ trong đầu lúc này. Duy bí mật lái xe đến bệnh viện và đi vào bằng cửa sau, gặp trực tiếp bác sĩ điều trị của bà Quế. Duy đặt trên bàn 4 bao nylon và nói :

- Đây là 4 mẫu tóc tôi đã làm dấu A, B, C, D. Hãy lần lượt kiểm tra hết và tìm ra mối quan hệ huyết thống trùng khớp giữa những mẫu này. Cho tôi kết quả trong thời gian tốt nhất !

- Được.

Lái xe đến trước cửa nhà Trần Kiên, thấy Tuệ Lâm vẫn ngồi học bài. Duy rất muốn ôm lấy cô vì nhớ, Duy nắm chặt vô lăng :

- Hãy chờ anh. Kiên nhẫn chờ anh. Anh không thể yên tâm sống trong niềm hạnh phúc vô bờ với em chừng nào mối uẩn khúc quanh cái chết của ba mẹ anh vẫn chưa có lời giải thích đáng.

Trần Kiên thức dậy, giật mình khi thấy ông đang nằm trong một khách sạn và bên cạnh là cô tiếp viên ngày hôm qua. Trần Kiên giật mình :

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Anh say như chết. Đồng nghiệp của anh cho tôi một ít tiền boa và bảo dẫn ông đến đây nghỉ ngơi.

- Rồi chúng ta?

- Tôi làm nghề gì chắc ông cũng biết rồi mà. Nhưng không sao. Tiền bạc mua được sự im lặng của tôi.

- Hôm qua tôi uống đâu có nhiều…

- Vậy thì phải hỏi hai tên kia mời ông uống thứ gì. Cũng trễ rồi đấy ! Về nhanh nếu không muốn vợ con phát hiện tận ổ.

Trần Kiên bối rối cùng cô nàng bước lên Taxi, ông đang nghĩ tới việc Đoàn Duy hay Tiến Mạnh có kế hoạch gì. Trên suốt quãng đường về từ khách sạn, ông không nói lời nào. Cho xe về tới đầu hẻm, ông Kiên bước xuống, cô nàng mở cửa sổ xe ra và nói :

- Anh có mái tóc rất đẹp. Hôm qua có một trong hai cố tình bứt tóc anh đấy.

- Cái gì? Bứt tóc?

- Tôi thấy anh là gã trai quyến rũ nên cho anh một thông tin mật vậy thôi. Đây là số ảnh vô tình chụp lại được đấy ! Nhớ tôi nhé !

Một nụ hôn chủ động từ có nàngTrần Kiên bước vào nhà, thấy Tuệ Lâm chuẩn bị dắt xe ra đi học. Cô nàng lễ phép :

- Bác, bác đi cả đêm qua đó sao?

- Ừ. Hôm nay tự đi học hả?

- Con cũng có xe mà bác. Anh ấy đâu rãnh rỗi để đưa đón con suốt.

Tuệ Lâm và Duy vẫn có những ngày tháng êm đẹp bên nhau, vừa cùng nhau đi sắm đồ chuẩn bị dự lễ cưới của Mạnh và Nhã. Tuệ Lâm hỏi :

- Sao anh làm phù rể mà anh lại không muốn em làm phù dâu?

- Không thể để người yêu của anh làm vai phụ cho người khác.

- Họ là bạn của hai chúng ta.

- Thế em có biết, làm phù dâu quá 3 lần thì sẽ ế không?

- Hả? Có chuyện đó hả?

- Vậy em đã làm phù dâu bao nhiêu lần rồi?

- 2 lần. Bạn bên Mỹ …

- 1 lần nữa là sẽ ế đấy !

- Thật hả?

Mặt Tuệ Lâm biến sắc, Duy vẫn lái xe với gương mặt lạnh. Tuy nhiên, anh nắm lấy tay Tuệ Lâm đặt vào lòng mình. Lâm chỉ mỉm cười nhìn Duy rồi đột ngột hôn lên má anh. Cả hai lái xe đến biệt thự Duy Lâm, vẫn cùng nhau vui vẻ trao nhau những nụ hôn, những tiếng cười. Ngồi cạnh nhau xem TV, Tuệ Lâm hỏi :

- Anh à, bây giờ chúng ta chơi trò hỏi thật lòng nhé !

- Là sao?

- Có đồng xu, mặt hình và mặt số. Em tung lên, ai chọn đúng sẽ phải bị hỏi trước. Chọn đi ! Hình hay số?

- Số

Mặt hình là mặt nằm trên, và Tuệ Lâm nhìn Duy. Anh vẫn điềm đạm ngồi bắt chéo chân uống cà phê. Tuệ Lâm hỏi :

- Vì sao anh lại yêu em?

- Vì em là người anh yêu. Ngốc thật !

- Tới lượt anh hỏi em. Hỏi đi !

- Vì sao em lại yêu anh?

Tuệ Lâm xoay mặt Duy đối diện với mình và nói:

- Anh cho em cảm giác tuyệt vời nhất của tình yêu. Và vì em cũng yêu anh nữa !

Đoàn Duy chỉ mỉm cười nhìn Tuệ Lâm, tách cà phê nóng có lẽ gây hứng thú với anh chàng nhiều hơn trò chơi này. Tuệ Lâm lại tiếp tục hỏi :

- Khi chúng ta đang yêu nhau. Điều anh lo lắng nhất là gì?

- Điều gì đó khủng khiếp đối với tình yêu 2 chúng ta.

- Anh à, nếu sau này chúng ta buộc phải chia tay nhau. Theo anh nguyên nhân lớn nhất là gì?

- Không còn tin tưởng nhau nữa.

- Chỉ một lí do đó thôi sao anh?

- Có rất nhiều. Nhưng anh ghét sự lừa dối.

- Vậy anh có tin rằng em đang lừa dối anh không?

Duy lắc đầu âu yếm nựng má Tuệ Lâm. Nhẹ nhàng kéo cô vào sát người anh, Duy thở dài, hơi thở mang âm vị của một chút lo âu…

- Điều anh lo âu nhất trong cuộc sống này chính là đột ngột một ngày anh buộc phải mất em. Nếu mà điều đó có thật xảy ra thì anh cũng không biết phải làm thế nào nữa…”

Trần Kiên ngồi ở nhà một mình, ông đang cố vặn óc nghĩ đến việc Duy làm gì vào đêm qua. Hay chỉ là một hành động ngẫu nhiên. Tiến Mạnh ngủ đến gần trưa mới dậy, anh gọi điện thoại cho Khiết Nhã :

- Chào em !

- Anh đi đâu cả đêm qua thế? Hứa đi ăn tối với em mà.

- Sorry… Anh đi với sếp.

- Đi vũ trường lăng nhăng à?

- Không. Anh thậm chí không say cơ mà.

- Thế sao giờ này mới điện thoại lại cho em?

- Ơ … thì máy anh hết pin…

- Khôn hồn thì đừng có gạt em. Vẫn còn vài ngày để em đổi ý đấy !

- Thôi mà em yêu …

Trần Kiên không tìm được lời giải thích bèn tìm cách theo dõi nhất cử nhất động của Mạnh và Duy. Đang trong lúc đi vào bế tắc thì tình cờ đi ngang phòng Đoàn Duy, cửa khép không kín, cú điện thoại đã làm lộ tất cả :

- Sao? Đã có bản kết quả xét nghiệm rồi sao? Được rồi. Đừng mang tới. Tôi sẽ cho người tới đó !

Trần Kiên trong một phút bối rối đã cố gắng giữ lại bình tĩnh và quay về phòng mình. Sau đó ông không rời mắt khỏi căn phòng của Đoàn Duy, chỉ có duy nhất Tiến Mạnh là người vào đó. Trần Kiên bí mật quay vào và gọi điện thoại :

- Theo dõi thằng chạy chiếc Ducati sắp xuống tới. Cố tóm lấy thứ mà nó sẽ đi nhận trong chốc lát. Không hoàn thành thì đi luôn đi đừng về nữa.

Trần Kiên giận sôi ruột lái xe về và kéo bà Quế vào phòng rồi nói :

- Không xong rồi !

- Chuyện gì thế?

- Có vẻ như nó đang tìm cách …

- Anh nói gì em không hiểu

- Dạo này thằng Duy có gì lạ không?

- Em thấy cũng bình thường. Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?

- Anh nghĩ nó bắt đầu nghi ngờ nó huyết thống của anh, em và nó… Có lẽ là cả con bé Tuệ Lâm cũng bị nó kéo đi làm xét nghiệm hết rồi.

- Cái gì? Xét nghiệm gì nữa?

- ADN.

- Trời ơi… Sao nó lại có thể cả gan như vậy? Không thể như thế được … Nếu thực sự như vậy thì nó sẽ đẩy em ra đường mất.

- Em sợ đẩy ra đường còn anh thì sợ chúng ta sẽ phải đối mặt với tù tội nếu thằng nhãi đó tìm ra mọi thứ mà chúng ta hết sức che đậy.

- Giờ chúng ta phải chặn nó lại.

- Chúng ta chỉ còn một cách làm nó chùn bước.

- Nó rất giống ba nó, làm gì cũng phải làm cho được mới dừng. Nó rất liều !

- Cha con nhà họ Lý đều có máu liều như nhau. Nhưng cả hai đều có những điểm yếu cực kỳ lộ liễu.

Bà Quế vẫn không hiểu lắm lời Trần Kiên nói, ông cười đắc chí :

- Ngày xưa anh đã dùng em để đạp đổ Lý Gia Đoàn. Thì bây giờ anh có Huỳnh Tuệ Lâm để đánh thắng Lý Đoàn Duy.

- Tuệ Lâm? Anh điên hả? Nó là con gái của chúng ta.

- Lý Đoàn Duy không manh động đâu. Em phải làm theo ý anh nếu không muốn hai chúng ta cùng chết.

- Tại sao anh không thể bỏ cái tư thù đó vậy? Lý Gia Đoàn đâu còn nữa …

- Nhưng mầm mống của hắn vẫn còn đây tức là họ Trần của anh chưa ngày nào có thể ngẩng cao đầu.

- Anh à, chúng ta dừng lại đi. Em không muốn chúng ta sống trong tội lỗi nữa đâu.

- Chúng ta không có tội. Đó là họ tự chuốc lấy mà thôi !

- Giờ chúng ta phải làm gì?

- Yên tâm, anh đã có những kế hoạch ban đầu rồi.

Tiến Mạnh đi lấy kết quả theo như lời Đoàn Duy. Anh chàng hí hửng bước ra khỏi bệnh viện thì bất ngờ bị đánh rất mạnh từ phía sau. Mạnh đến nỗi anh chàng không kịp trở tay mà ngã gục xuống sàn, Mạnh thoi thóp mở mắt nhìn và chỉ kịp thấy bản kết quả xét nghiệm đã bị giật khỏi tay anh. Khiết Nhã đang ngồi làm việc trong công ty, cô thư ký bước vào :

- Giám đốc, có bưu phẩm ạ !

- Cứ để đó cho tôi.

Khiết Nhã mở ra thì trông thấy toàn những ảnh Mạnh đi uống rượu hôm nọ. Một tay hai ba cô gái, lại còn cười rất tươi. Cô giận đến tím mặt, đang gọi điện thoại cho Tiến Mạnh nhưng không có ai trả lời. Vừa lúc đó, điện thoại từ bệnh viện đã gọi tới :

- Chào. Cô có phải là Khiết Nhã.

- Phải. Là tôi đây !

- Cô có quen người nào là anh Phạm Nguyễn Tiến Mạnh không?

- Gây ra lỗi sợ tôi không nhận điện thoại hả? Nói anh ấy đừng có gọi cho tôi nữa.

- Xin lỗi nhưng tôi e là những uẩn khúc giữa hai người chưa thể giải quyết ngay.

- Tại sao chứ? Anh ta hèn nhát tới nỗi không bắt điện thoại hả?

- Không phải. Anh ấy đang trong phòng cấp cứu. Anh ấy bị tấn công trọng thương. Và anh ấy chỉ gọi tên cô nên tôi tìm trong danh bạ điện thoại mà điện cho cô đấy.

- Cái gì? Bị tấn công? Có nặng không?

- Tôi chỉ là tài xế Taxi, tôi không biết. Cô tới nhanh đi !

Nhã dù đang giận đến run rẩy vẫn cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến tìm anh. Vừa đi cô vừa gọi điện thoại cho Đoàn Duy. Duy nghe thế cũng hớt hải chạy tới, Duy vừa tới nơi thì đèn đã phòng cấp cứu đã tắt. Tiến Mạnh với cái đầu băng kín được đẩy ra, Duy hỏi :

- Mạnh, ai đã làm cậu như thế?

- Không biết nữa… Ôi trời ơi … Đầu tớ nhức quá !

- Thế … thứ đó đâu rồi?

- Nguyên nhân tớ bị đánh thế này đấy.

- Cái gì? Bị cướp à?

Duy tức tối đấm thật mạnh vào tường, tay anh ứa máu. Khiết Nhã đẩy Tiến Mạnh vào phòng, thấy mặt cô lạnh tanh, Mạnh hỏi :

- Em à, không có gì chứ?

- Không.

- Anh suýt chết đấy.

- Anh giật bồ người ta bị đánh thế đó hả?

- Em nói gì kỳ vậy. Anh giật bồ ai?

- Đây nè, anh xem kỹ đi !

Nhã vừa nói vừa quăng xấp ảnh mà cô vừa nhận được ra. Tiến Mạnh lấy thử một tấm xem rồi nói :

- Vì thứ này mà em cáu với anh đó hả?

- Anh thừa biết em đại kỵ những chỗ ô uế như thế mà.

- Anh chỉ đi với Duy. Vì công việc mà.

- Đàn ông các anh chỉ có chỗ này là làm việc được thôi hả?

- Vậy em không tin tưởng anh sao?

- Một nách hai ba cô, hôn hít đủ trò, có cả vũ nữ múa cột phục vụ. Quá sang còn gì ! Em tin anh hả? Lấy gì để tin đây? Anh suy nghĩ kĩ lại những gì anh làm đi. Anh vẫn chưa chịu nhận lỗi hả?

- Anh nhắc lại một lần, anh không có làm gì có lỗi với em hết.

Đoàn Duy bước vào làm cuộc cãi vã giữa hai người dừng lại. Mạnh nói :

- Đoàn Duy, vì cậu mà tớ phải dính cái án đi lăng nhăng đấy !

- Duy không có lỗi. Vấn đề là anh không trung thực.

- Anh có lỗi gì đâu mà nhận.

- Được thôi. Nếu anh vẫn không nhận lỗi thì em nghĩ đám cưới chưa thể diễn ra đâu.

- Em lấy đám cưới của chúng ta ra làm chỗ đễ em trút giận ư?

- Em hết sức nghiêm túc với câu nói đó.

- OK ! Nếu em muốn vậy. Anh cũng không ham muốn cưới một người vợ không có một chút niềm tin dành cho anh đâu.

Duy cản Nhã lại :

- Khiết Nhã, tớ chưa nói gì mà. Để tớ giải thích cái đã !

- Cậu chỉ bênh vực anh ấy thôi. Coi chừng tớ méc Tuệ Lâm thì cậu không xong đâu.

Nhã bỏ đi. Duy định quay lại thì Tiến Mạnh cũng nằm quay mặt vào trong và úp gối lên đầu. Duy thở dài :

- Xin lỗi cậu ! Tớ không nghĩ mọi chuyện xấu như thế. Tớ sẽ cố giải thích …

- Khỏi. Tớ chỉ cần cậu thức tỉnh thôi. Cái chuyện trả thù giờ có còn quá quan trọng với cậu hay không? Nó đã khiến cái đầu tớ suýt vỡ và đám cưới của tớ giờ cũng bị hoãn lại vô thời hạn rồi đấy. Cậu cứ như thế này thì không chỉ mình tớ nổi giận với cậu đâu.

Duy buồn bã nghe những lời lẽ nặng nề của bạn rồi ra về. Anh ngước lên bầu trời đầy sao, mắt ươn ướt…

- Ba… Ai cũng muốn con dừng lại. Tại sao con không tìm được ai ủng hộ con tìm ra lời giải cho cái chết của ba mẹ? Chẳng lẽ con làm như thế là sai hay sao? Cả đứa bạn thân nhất của con giờ cũng nổi giận... Con phải chịu bại dưới tay Trần Kiên hả ba?

Nguồn: truyen8.mobi/t120370-yeu-nua-duoc-khong-chuong-23.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận