Con xúc xắc đong đưa, Thù Man nhẹ nhàng nhấc cốc lên nhìn thoáng qua, hời hợt, lại đưa mắt nhìn mấy người khác: “Mười lăm ba!”
Trong lòng Thù Man cực kỳ rõ ràng, con xúc xắc này cực kỳ giống như đánh bạc, chơi đùa chỉ là chiến thuật trong lòng, toàn bộ giống như lừa dối, nửa thật nửa giả, Hư Tắc Thực Chi, Thực Tắc Hư Chi, không để cho đối thủ nhìn thấy biểu cảm của mình, không đoán được trong lòng mình đang nghĩ gì, vậy thì cơ hội thắng đã có hơn phân nửa.
Nhưng đây là nơi ăn chơi, cũng không dễ dàng mà qua mặt, cho nên Thù Man dứt khoát lừa dối, chưa nói một câu nói thật, để xem bọn họ có gan hỏi cô hay không.
Câu nói kia nói như thế nào, càng là thông minh, người tinh thông trò này, càng không nghĩ nhiều đến như vậy, bọn họ nhất định không nghĩ đến, cô có lá gan để lừa dối bọn họ, cô kêu là mười lăm ba, kỳ thật là nửa điểm đều không có, 1 điểm cũng không có, bộ số từ hai ba bốn năm sáu, theo như luật lệ chơi xúc xắc, số này bằng không.
Bọn họ chắc đều cho rằng, ít nhất thì cô cũng nửa thật nửa giả, kết hợp với cái cốc của mình, bọn họ cũng không bắt cô phải mở, cô là người đầu tiên nói, phía sau còn có bốn người nữa---- ----
Mấy người kia nhìn nhau, không ai nhìn đến cái cốc của Thù Man----
“Mười lăm bốn!” Phú Tu kêu to, thấy không ai nói gì nên nói: “Tiếp tục đi!”
“Mười sáu ba!” Lưu Nhiên cười yếu ớt, vẫn là một bộ dáng nho nhã.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
“Mười sáu năm!” Lý Khanh liền đuổi kịp Phú Tu.
“Ha ha…..Lão tử cũng không tin đâu!”, nhìn Thù Man, Nam Tạm nói: “Mười bảy ba!”
“Mở!” Thù Man nói, sau đó để lộ cái cốc của mình, “Về không!”
Dù cô đang bận nhưng vẫn ung xem sắc mặt của mấy người khác----
Thù Man biết, nếu cô không nói mở, thì bọn họ cũng sẽ không mở miệng, bởi vì bọn họ chỉ biết đến cái cốc của chính mình----
Cốc được mở ra----
“A! Cái gì đây? TMD!” Nam Tạm nhìn cái cốc, ảo não quát to.
“Thật đúng là….” Phú Tu liền than thở.
“Tiểu Hinh Nhi, em không nói là….? Một cái cũng không có mà lại dám kêu?” Lưu Nhiên giơ tay, vuốt xuôi chóp mũi của Thù Man, trêu chọc.Truyện được edit bởi Rea.
Nam Tạm cười yếu ớt nhìn Thù Man, bẹp miệng một phen, bộ dáng giống như bị người chà đạp qua thật đáng đánh đòn, giống như để mặc cho Thù Man chiếm tiện nghi----
“Hinh Nhi, đến đây đi, em thắng rồi, hôn anh đi!”
Thù Man tà khí cười: “Hôn anh, đó là chiến lợi phẩm của tôi, nhưng mà..” Thù Man liếc nhìn quầy rượu đang chứa đầy những bình rượu bằng thủy tinh, “Những bình rượu đó, phải uống một giọt cũng không chừa!”
“Không thành vấn đề! Nhưng phải hôn nồng nhiệt đó….” Nam Tạm liền đồng ý, bộ dáng rất hào sảng, vẫn không quên nhắc nhở Thù Man.
Thù Man cười yếu ớt, đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, vòng qua người của Lưu Nhiên, ngồi xuống bên cạnh Nam Tạm, chân thon dài gác lên, ngồi trên đùi của anh, cánh tay vòng qua cổ anh. Bởi vì động tác quá lớn, nên váy trên đầu gối bị hất lên, đùi trắng nõn nhất thời bị lộ ra trong không khí, gợi cảm mị hoặc.
Cô tiến lên, hơi thở phu ra tại gò má của người đàn ông, môi gần sát, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, hôn nhẹ môi của anh, dưới ánh đèn mê ly, dáng người cô mông lung, mị nhãn như tơ, tình cảnh này, để cho người khác phải khô cổ họng, yết hầu phát căng, hầu kết xoay động, nuốt nước bọt ừng ực.
Môi kề môi, lưỡi phấn nộn miêu tả, liếm láp người đàn ông, tay của Thù Man nâng mặt anh lên: “Hé miệng, được chứ?” Âm thanh mềm mại, uyển chuyển êm tai, hấp dẫn người đàn ông mở ra khớp hàm căng cứng.
Giờ phút này, Nam Tạm đã bị cô gái trước mắt mê hoặc, phối hợp hé miệng, đầu lưỡi trắng mịn thăm dò vào khoang miệng anh, quấy động, thăm dò, day nhẹ, chạm nhẹ trong từng tấc khoang miệng, cùng lưỡi của anh chơi đùa.
Hô hấp càng lúc càng nhanh, lưỡi quấn quanh trong miệng quay cuồng, cánh tay của người đàn ông đã vòng quanh eo của cô, gắt gao ôm thân thể mềm mại vào lòng, nụ hôn cuồng dã mà cực nóng, Nam Tạm từ bị động biến thành chủ động, tùy ý mút nước bọt trong miệng của cô gái.
Người nhìn lại càng miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới phát đau----
“Uhm…..” Nam Tạm rên ra tiếng.
Chỉ thấy, Thù Man đã tránh thoát khỏi xiềng xích của anh, nhảy ra khỏi vòng ôm ấp, đứng ở đằng kia, mắt trong veo, cười yếu ớt nhìn người đàn ông sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly.
Một cánh tay của Nam Tạm vẫn duỗi ra giữa không trung, theo bản năng, như là giữ lại cái gì, anh không muốn, không muốn buông thân thể mềm mại đang rời khỏi vòng ôm của mình.
Mấy người đàn ông nhìn Nam Tạm như vậy, lại nhìn Thù Man từ đầu đến cuối cũng không có trầm mê trong đó, đáy mắt sáng trong, nụ cười yếu ớt, trong lòng không khỏi phức tạp.
Đáy lòng ảo não, thống hận, khó chịu, không cam lòng, đủ loại cảm xúc pha trộn, giống như có lửa----
ảo não vì sao mình lại như vậy, thống hận chính mình vô dụng, khó chịu vì tâm tư của mình lúc này, không cam lòng vì sao người cô hôn không phải là mình----
Nam Tạm lại càng ão não muốn chết, không phải ảo não vì mình trầm mê, mà là ão não chính mình không có nhấm nháp đủ say nồng trong miệng cô, tình nhân lại sớm không còn trong ngực mình.
Bọn họ sao lại có thể bị mê hoặc, chỉ là nụ hôn thôi mà, chỉ là đồ đê tiện mà bọn họ hết sức ghét bỏ mà thôi-----
“Uống rượu đi, nụ hôn đã kết thúc rồi.” Thù Man cười nhắc nhở người đàn ông có vẻ mặt đang ão não không thôi.
“Hừ!” Hừ nhẹ một tiếng, Nam Tạm liền đứng dậy, cầm chai rượu lên, “Ừng ực!” vài tiếng, đem bình rượu dốc ngược lên trời.
Đặt bình rượu xuống, nhìn Thù Man: “Tiếp tục!”
Chiếc cốc lay động, một ván mới lại bắt đầu----
Những người đàn ông lại mang đủ loại tâm tư, hoặc là chờ mong, hoặc là cân nhắc, hoặc là phẫn nộ, hoặc là chua xót