Bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm, Thù Man nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ý cười quỷ dị trong mắt lại hiện lên.
Cô biết rất rõ, người đàn ông này bây giờ chắc đang nhớ lại, cô lại không có cảm giác giống anh, hoặc là bọn họ trong một tháng này ở chung chỉ là chuyện vặt.
Trong lòng Thù Man cười nhẹ: “Ha ha… ảnh hưởng của mình đối với anh ta vẫn rất lớn, nếu như cô lại tiến lên thêm một bước nữa, anh ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?”
Một lát sau, cô quyết định dò xét một phen! Khiêu chiến lý trí của người khác, điểm mấu chốt trong nội tâm, là điều Thù Man thích nhất, nhân tính hắc ám cùng khói mù, bản tính tham lam, mỗi người đều cố che giấu, không phải sao?
Ma quỷ trong cơ thể đang nóng nảy, kêu gào, muốn cô hành động----
Mọi người đều biết, Chu Nham Hải là anh trai của Chu Nham Hinh, cũng là anh trai của Thù Man, không phải sao?
Vì sao lại là Chu Nham Hải, mà không phải là Chu Nham Băng? Cái này rất đơn giản, bởi vì anh không chỉ có bộ dáng tuấn tú, dáng người thon dài, mà tính cách lại trong trẻo, lạnh lùng mà ngạo nghễ, những thứ này làm cho Thù Man đặc biệt thích.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, những nơi khác đều là hàng coppy.
Chu Nham Băng không giống như vậy, mặc dù thông minh lanh lợi anh tuấn, có lẽ vì đã tham gia huấn luyện quân ngũ, cho nên thân thể quá mức cường tráng, tính cách cũng cường hãn bá đạo, không phải dạng Thù Man thích, cho nên Thù Man đã lựa chọn dạng mà mình thích, buông tha cho Chu đại thiếu gia.
Kiếp trước, áp lực của Thù Man rất lớn, thân tàn miệng khàn gông cùm xiềng xiếc làm cho cô sống quá mệt mỏi, chịu quá nhiều sự hành hạ, sinh hoạt hằng ngày cũng quá chán nản, cho nên sau khi trọng sinh, ma quỷ tươi đẹp ở đáy lòng không lúc nào là không kêu gào để được phóng thích.
Bạn nói, cô ấy chính là yêu quái ư, quả thật chính là như vậy!
Yêu nghiệt đã tu dưỡng đủ rồi, muốn được giải thoát khỏi cái lồng chim!
Óc thể nói, Thù Man được coi là một người không có thế tục và đạo đức, chỉ có cái cô muốn, cái gì cô cũng làm được.
Giờ này, cô nghĩ đã nhìn ra, Chu Nham Hải đang yêu em gái của mình, bị người đời phỉ nhổ sau khi cấm kỵ luyến dưới đáy lòng đã mọc rễ, sự trong veo, lạnh lùng mà ngạo nghễ của anh đã vỡ tan, khi đó phấn khích nên khiến bao nhiêu người hướng tới!
Con ngươi đầy tà khí của Thù Man nhìn vào người đàn ông đang cong khóe môi, một lát sau, lại dời tầm mắt đi tiếp tục xem quyển sách trên tay----
Bên này, Chu Nham Hải vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ nên vẫn không phát hiện ra ánh mắt kì dị của người nọ-----
Chu Nham Hải thích biểu hiện thân mật của cô, bởi vì sự thân mật này cô chỉ có với mình, đối với anh cả thì giống như trước kia không có gì khác biệt, có khi anh muốn, hoặc là không biết, dù sao anh cả ở trong quân ngũ nên về nhà rất ít.
Vừa ngọt ngào, lại vừa mừng thầm. Anh không muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, cứ như vậy không tốt sao---
Có khi cô ở cùng anh, có khi anh cả ở nhà ba người ở cùng nhau----
Một ly trà, một quyển sách, cô an tĩnh rúc trên sôpha, từ từ nghiên cứu, có khi quá một ngày, cô làm cho anh ngạc nhiên----
Thật sự là khó tin----- văn kiện của anh, đều đem đến văn phòng xử lý.
Khi đứng bên cạnh cô, anh luôn cảm thấy được tâm không yên ổn, một loại cảm giác rất thoải mái----
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, coi như bao nhiêu sự bất an, chỉ cần ở bên cạnh cô, là có thể biến mất.
Về điểm này, anh cùng với anh cả cư nhiên hiểu ngầm là có tư tưởng giống nhau, về sau nếu không phải là tình huống quan trọng, văn kiện của công ty, anh đều cầm về nhà xử lý, điểm quan trọng là---có thể ở cùng cô tại một chỗ, cùng một không gian-----
Hô hấp cùng nhau---cảm thụ cô mang đến cho mình sự yên ổn---
Thư phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng lật trang sách-----
Một giai điệu êm tai đã phá tan không gian yên tĩnh----
“Như một chiếc thuyền con, dập dìu theo gió, xem thuyền chài trên bờ sông….”
Thù Man cầm điện thoại lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ----
Đè nút nghe xuống, âm thanh mềm mại, mang theo một tia lười biếng gợi cảm cùng không để ý: “Vâng………”
“Là anh sao, ở nhà….Làm sao vậy? A…..Được….”
Suy nghĩ bị tiếng chuông cắt ngang, Chu Nham Hải có chút mờ mịt nhìn vẻ mặt của Thù Man đang nghe điện thoại, chờ cô cúp điện thoại rồi hỏi: “Hinh Nhi, ai vậy?”
“A không có gì, Lưu Nhiên gọi nói bọn họ đang ở Hoàng Cung, muốn em đến chờ một lát.”
Vừa nghe đến Lưu Nhiên, mày của Chu Nham Hải liền cau lại, giọng điệu cũng mang theo tia bất mãn: “Hinh Nhi, về sau đừng nên giao du với bọn họ nữa, em phải nhớ kỹ, lần này là vì sao em lại phải nhập viện.”
Thù Man liền tặng cho Chu Nham Hải một nụ cười xấu xa, đứng dậy bổ nhào vào người đàn ông, ôm lấy cổ của Chu Nham Hải, làm nũng bên tai anh: “Anh hai, không nên lo lắng được chứ, Hinh Nhi không phải nha đầu không biết trời cao đất dày trước kia rồi, sẽ biết chừng mực, yên tâm đi!”
“Anh hai, cho Hinh Nhi đi được không? Được không? Một tháng này, Hinh Nhi đều ở nhà, trừ đọc sách, vẫn là đọc sách, rất nhanh sẽ chán….” Vẻ mặt của Thù Man thương cảm để lấy lòng anh.
Chu Nham Hải lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, đáy mắt sủng nịch rất rõ ràng----
“Được rồi, không được chơi đùa quá trớn, sau khi xong gọi điện thoại để anh đi đón em.”
“Vâng, cảm ơn anh hai!” Thù Man cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lên, hôn môi Chu Nham Hải “Chụt!”, sau khi hôn xong đầu lưỡi phấn nộn liền liếm láp cánh môi hơi lạnh của anh, nhìn người đàn ông đang ngẩn ra, một tràng cười như chuông bạc từ trong miệng của Thù Man liền tràn ra.
dღđ。l。qღđ
Bên môi của Thù Man treo một nụ cười gian, xoay người rời khỏi thư phòng, không để ý tới người đàn ông vẻ mặt đờ đẫn---
Thư phòng yên tĩnh, một người đàn ông đang đứng, ngón tay thon dài vuốt qua ơi người con gái vừa mới hôn qua, vuốt ve----
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm của cô gái, khóe môi có thể cảm giác được đôi môi mềm mại nhẵn nhụi của cô gái----
Tâm vẫn còn đang căng thẳng, lại mang theo chút sự vui sướng, kích động, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bỗng nhiên đỏ ửng----
Có cái gì bất đồng trong nháy mắt sao?
dღđ。l。qღđ
Giờ phút này Chu Nham Hải không rõ, bầu trời không có mây, buổi chiều trong xanh, trong lòng anh đã có hạt giống “Nghiệt” gieo xuống, chỉ có thể đợi kẻ chủ mưu đã gieo hạt giống này xuống tới tưới nước.
Cái gọi là hạt giống “Nghiệt” sẽ nảy mầm, điên cuồng lớn dần, đem anh cắn nuốt, kéo anh gia nhập vào địa ngục---
Tại cửa vào của hội quán Hoàng Cung, Lưu Nhiên cao lớn vững vàng, thân thể nghiêng đầu dựa vào cây cột được chạm trổ tinh xảo màu trắng ngà, hai ngón tay thon dài mang theo một tia khói thuốc.
dღđ。l。qღđ
Người đàn ông tuấn mỹ, sự nho nhã không kiềm chế, tiêu sái khí suất, làm tầm mắt của người qua đường ngừng lại, ánh mắt hận không thể xuyên thủng trên người của người đàn ông, trong lòng lại càng nhịn được tán thưởng: đúng là một người đàn ông đẹp trai nho nhã tuấn duật!
Chậc chậc, bạn nói xem, đây là yêu nghiệt đội lớp áo nho nhã đây mà! Đúng là giết người!