Y Đạo Quan Đồ
Tác giả: Thạch Chương Ngư
Chương 113: Lại là ngươi
Nguồn: Sưu tầm
Trương Dương nhíu nhíu mày, cố đè nén lửa giận trong lòng xuống thấp giọng nói: “Đồng chí, nhà hàng chúng tôi là của văn phòng đại diện huyện Xuân Dương mở ra, dù gì cũng là cơ quan nhà nước, hiển nhiên chúng tôi phải hiểu quy định pháp luật chứ? Mấy chuyện làm ăn phi pháp đó chúng tôi không hề làm, mà hơn nữa nhà hàng chúng tôi được phép mở ra thì cũng phải có đẩy đủ giấy phép hợp pháp chứ.”
Gã mặt đen kia thấy Trương Dương cứ lải nhải nhiều liền mở lớn hai mắt cả tiếng quát: “Ta nói các ngươi phải đóng cửa sửa đổi thì các ngươi phải đóng cửa, việc gì phải nói mấy lời vô ích đó làm gì?”
Cố Giai Đồng đang nằm điều trị dành cho cán bộ cao cấp của bệnh viện nhân dân tỉnh. Đến giờ sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, thuỷ chung nàng vẫn thấy kinh hoàng cùng hoảng sợ. Hôm nay nàng cùng Vương Học Hải tới tham dự buổi bán đấu giá công khai khu đất cửa hàng bách hóa dệt tổng hợp Đông Giang, thế nhưng lúc vừa tới trước cửa hội trường thì sự việc liền xảy ra.
Nàng vừa bước lên đến bậc thềm thứ ba ngoài cửa thì đột nhiên một người từ trong đám đông chạy vọt tới xô ngã nàng rồi còn tạt cả cốc chất lỏng gì vào mặt. Phải nói rằng lúc đó Cố Giai Đồng cực kỳ hoảng sợ, nàng cứ đinh ninh lần này thì xong rồi, khuôn mặt, nhan sắc, sự nghiệp ... tất cả sẽ bị huỷ hoại hết. Mãi một lúc lâu sau nàng mới định thần lại rồi nhận ra đó chỉ là máu loãng chứ không phải axit.
Tuy rằng thân thể không bị việc gì nhưng chuyện vừa rồi đã tạo thành đả kích quá mạnh khiến nàng suy sụp tinh thần nghiêm trọng. Tràng cảnh lúc đó quá hỗn loạn, ả đàn bà kia cũng thừa dịp đó lẩn vào đám đông chạy mất. Từ lúc được người ta đưa vào bệnh viện đến giờ, trong đầu nàng vẫn toàn một mớ lộn xộn, thực tình nàng vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa, tất quả đều quá nhanh, quá đáng sợ.
*************
Con gái của bí thư tỉnh uỷ bị người ta tạt máu loãng ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, phải nói rằng tính chất sự việc cực kỳ tồi tệ, chuyện này làm kinh động tới cả cục công an tỉnh, đích thân cục trưởng cục công an tỉnh ra chỉ thị cho cục công an Đông Giang bằng bất cứ giá nào cũng phải phá án trong vòng 24h đồng hồ. Nhận được lệnh của cấp trên, cục trưởng cục công an Đông Giang-Phương Đức Ngôn cũng không chậm trễ, trực tiếp gọi điện xuống cục trưởng phân cục công an khu Bạch Sa-Tằng Vũ Hành ra nghiêm lệnh phải huy động toàn bộ lực lượng của cục mau chóng điều tra phá án. Tằng Vũ Hành lại gõ xuống gã cục phó Loan Thắng Văn bảo hắn thành lập tổ chuyên án gấp rút thu thập tin tức, đưa ra các phương án để phá án trong thời gian ngắn nhất.
**************
Cố Giai Đồng xảy ra chuyện chưa lâu thì tin tức liền truyền tới tai bí thư tỉnh uỷ Cố Duẫn Trí. Quả thực phải khâm phục sự trấn tĩnh của Cố Duẫn Trí, nghe con gái xảy ra chuyện mà hắn vẫn bình tĩnh mặt không hề đổi sắc, chỉ có hai hàng lông mày là nhíu chặt lại. Lúc Hạ Bá Đạt chắc chắn con gái không bị thương gì hắn mới thoáng yên lòng một chút.
Hạ Bát Đạt nói như chém đinh chặt sắt hứa hẹn: “Cố bí thư cứ yên tâm, ta đã liên hệ trực tiếp tới cục trưởng cục công an Đông Giang, gây áp lực bắt họ phải phá án trong thời gian ngắn nhất!”
Cố Duẫn Trí chuyển ánh mắt chăm chú nhìn hai bàn tay đang đan chặt nhau trên bàn, hắn trầm mặc một lúc sau mới thấp giọng nói: “Có phải hôm nay Giai Đồng đi cũng là chuyện về khu đất nhà máy dệt tổng hợp Đông Giang?”
Hạ Bá Đạt gật đầu: “Ta nghĩ chuyện này hẳn cũng liên quan đến vấn đề đó!”
Cố Duẫn Trí nhàn nhạt cười: “Tiểu Hạ, ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy rồi vậy mà vẫn nói những lời như vậy sao? Nếu không có chứng cứ xác thực, tuyệt đối không được suy đoán lung tung, đó là điều cấm kỵ! Là một Đảng viên Đảng cộng sản thì ngươi phải luôn suy nghĩ cùng hành động theo nguyên tắc chuẩn mực, như vậy mới có thể xử lý mọi chuyện công bằng và bình đẳng được.”
Hạ Bá Đạt cuống quít vâng vâng dạ dạ, nhưng hắn cũng thừa biết trong lòng Cố bí thư đang lửa giận đùng đùng chỉ là không biểu hiện ra mà thôi, theo Cố bí thư nhiều năm như vậy rồi đương nhiên hắn phải hiểu tính cách lãnh đạo của mình chứ.
Hạ Bá Đạt thầm lắc đầu cười khổ, không biết kẻ nào chán sống lại đi chạm vào vảy ngược của Cố bí thư. Tuy bình thường Cố bí thư vẫn tỏ ra lạnh nhạt hờ hững nhưng có người cha nào lại không thương con, phải biết rằng từ lúc vợ chết hắn phải vừa làm cha, lại vừa làm mẹ chăm lo cho ba đứa con, tình thương của hắn dành cho con cái càng nhiều hơn người khác gấp bội. Bất kể lần này là kẻ nào đứng đứng sau bày ra, chắc chắn hắn phải chết không sai.
Cố Duẫn Trí nhẹ giọng dặn dò: “Tiểu Hạ, chuyện này cấm không được để lộ ra ngoài, càng không được để sự việc trở nên trầm trọng hơn sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa Giai Đồng cũng không có việc gì đừng để bên công an trông gà hoá cuốc mà làm những chuyện không đâu. Chỉ là một chuyện nhỏ, không được để kẻ khác lợi dụng hòng đạt được mục đích.”
Hạ Bát Đạt ngoài miệng vâng dạ như đã hiểu, nhưng trong lòng lại càng run sợ hơn. Hắn thừa biết nếu như không mau chóng điều tra làm sáng tỏ vụ này thì hắn vô pháp chống đỡ được cơn thịnh nộ của Cố bí thư. Trông thì Cố bí thư có vẻ thản nhiên như không, ăn nói nhỏ nhẹ coi việc vừa rồi như chuyện cỏn con, nhưng thực ra trong lòng thì phong kinh vân đạm, nói không chừng cũng đến độ lửa giận ngút trời rồi cũng nên.
Hạ Bá Đạt vừa ra khỏi cửa phong làm việc của Cố bí thư là liền móc điện thoại ra gọi cho Phương Đức Ngôn nguyên cục trưởng cục công an Đông Giang. Mà lúc này Phương Đức Ngôn cũng đứng ngồi không yên, vụ việc con gái Cố bí thư bị người ta tạt máu loãng ngay trước mặt bao nhiêu người đã trở thành đề tài bàn tán khắp cả Đông Giang.
Chỉ mới vài tiếng đồng hồ mà hơn trăm cuộc điện thoại gọi thẳng tới văn phòng làm việc của hắn, trên tỉnh cũng gây áp lực rất lớn. Tuy rằng vẫn chưa thấy Cố bí thư tỏ thái độ gì nhưng hắn cũng biết con gái xảy ra chuyện như vậy hẳn Cố bí thư phải phẫn nộ cực điểm. Ngẫm đi ngẫm lại Phương Đức Ngôn thầm nhủ phải mau chóng xử lý thật tốt chuyện lần này, càng để lâu bao nhiêu thì tính mạng, chức vụ của hắn càng bị đe doạ nhiều bấy nhiêu.
Hạ Bá Đạt cũng khá giỏi việc đoán ý của Cố bí thư, mà Phương Đức Ngôn cũng được coi là bạn tri giao với hắn, quan hệ hai người khá tốt. Hạ Bá Đạt gọi điện một là thông báo chó Phương Đức Ngôn biết ý tứ của Cố bí thư, cùng dặn dò hắn phải nhanh chóng điều tra làm sáng tỏ vụ việc lần này, bên cạnh đó cũng phải tận lực giữ kín chuyện này, tốt nhất là không nên tạo thành dư luận xấu ra xã hội, giảm mức ảnh hưởng tới mức thấp nhất có thể.
Nghe Hạ Bá Đạt nói Phương Đức Ngôn cũng thấy yên lòng được phần nào, hiện giờ Cố bí thư cũng không tỏ ra phẫn nộ cho lắm. Ngắt điện thoại xong hắn liền gọi điện cho Loan Thắng Văn dặn dò hắn phụ trách xử lý chuyện này cho thật tốt.
Thật ngoài dự tính của Phương Đức Ngôn, Loan Thắng Văn lại báo được tin tốt đã bắt được người phụ nữ tạt máu vào Cố tiểu thư. Nàng ta chỉ là một nữ nhân viên bán hàng phổ thông của cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang. Ngày thường cũng ít thấy mặt ả ta, đồng lương thì ít ỏi, gia cảnh lại nghèo khó, đã thế năm trước chồng bị tai nạn đến giờ vẫn đang nằm liệt ở nhà, có đứa con trai thì lại ngu si đần độn.
Sở dĩ hôm nay nàng tạt máu loãng vào người Cố Giai Đồng là bởi vì nàng ta nghe nói Cố Giai Đồng muốn phá dỡ cửa hàng bách hóa dệt Đông Giang, việc đó cũng đồng nghĩa nàng ta sẽ bị mất việc. Nguồn thu nhập kinh tế duy nhất bị người ta tước mất, nàng ta đâm ra hận Cố Giai Đồng, hận ả đàn bà kia dồn gia đình bọn họ vào chỗ chết đói, hận không thể mua được axit khiến ả đàn bà kia sống không bằng chết.
Bất kể Loan Thắng Văn tra khảo thế nào người phụ nữ này đều một mực khai rằng đây chỉ là chủ ý của riêng nàng ta, không liên quan gì đến người khác.
Làm trong nghề nhiều năm chỉ cần liếc mắt cái Loan Thắng Văn cũng biết ả đang nói dối, thế nhưng ả này lại rất cứng đầu, nhất quyết không khai bất cứ điều gì khác. Tuy không thu thập được nhiều tin tức nhưng như vậy cũng đủ khiến Loan Thắng Văn thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần bắt được hung thủ là có cái ăn nói với cấp trên, chí ít không còn sợ lãnh đạo giáng tội xuống nữa.
***************
Khoảng 8h tối, Cố Duẫn Trí đưa Dưỡng Dưỡng cùng Minh Kiện tới bệnh viện nhân dân tỉnh thăm chị chúng. Thực ra hắn cũng không thích cái chuyện vì nể mặt hắn mà bệnh viện chăm sóc đặc biệt Giai Đồng để con gái hắn được ở phòng riêng chỉ dành cho cán bộ cấp cao. Nhưng ngẫm lại Giai Đồng bị hoảng sợ quá độ nên cũng cần một nơi yên tĩnh, nghĩ vậy hắn cũng không có kiến nghị gì với bệnh viện.
Lúc vào phòng bệnh, Cố Giai Đồng đang ngồi bó gối trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi, chỉ có điều ánh mắt nàng lại không có thần thái, chắc là nàng quá chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cũng không nhận ra là có người tới.
Mãi tận tới lúc Cố Dưỡng Dưỡng gọi tên, Cố Giai Đồng mới khôi phục tinh thần lại. Thấy cha cùng hai em tới thăm, nàng mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Cố Duẫn Trí đi tới ngồi xuống bên giường. Cố Minh Kiện thấy chị gái mình tiều tuỵ mà không kìm được lửa giận, cứ đứng giữa phòng căm giận nói: “Chị! Chị cứ yên tâm, nhất định em sẽ làm chị hết giận, em sẽ tra ra kẻ nào dám làm chuyện này, em sẽ giết hắn!”
Cố Duẫn Trí nhíu mày hừ lạnh một tiếng, Cố Minh Kiện liền nhận ra vừa nãy mình có hơi thất thố, vội vàng ngậm miệng lủi sang một bên. Cố Dưỡng Dưỡng khanh khách nở nụ cười duyên, để giỏ hoa quả lên bàn rồi quay sang cười nói: “Chị, em gọt táo cho chị nha!”
Cố Giai Đồng nặng nề lắc lắc đầu: “Chị không muốn ăn ...” Nàng quay sang nhìn cha một chút rồi nói với em trai: “Minh Kiện, em cùng Dưỡng Dưỡng ra ngoài mua dùm chị một phần chè vừng về đây, bỗng nhiên chị lại rất muốn ăn!”
Cố Minh Kiện cứ đứng ngẩn ngơ chẳng hiểu chị mình vừa nói gì nữa, chỉ có Cố Dưỡng Dưỡng là hiểu ý chị gái muốn nói chuyện riêng với cha nên vội vàng gật đầu vâng vâng dạ dạ rồi kéo tay anh trai đi ra bên ngoài.
Bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn hai cha con, Cố Duẫn Trí vẫn lẳng lặng nhìn con gái, trong ánh mắt thâm thuý vẫn không che dấu nổi sự hiền từ cùng yêu thương con gái.
Nhận thấy sự quan tâm của cha dành cho mình, đột nhiên Cố Giai Đồng cảm thấy chua xót, hai vành mắt cũng đỏ lên. Nàng cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế không để nước mắt trào ra nhỏ giọng nói: “Cha ... Con xin lỗi ... Đã để cha phải lo lắng ...”
Trương Dương vừa ra khỏi phòng bệnh, mới đi được vài bước liền thấy đằng xa có ba gã đang đi về phía này, một gã trong đó hùng hổ nói: “Mẹ kiếp, đúng là rách việc! Ả ta thì có cái gì mà đòi kiêu ngạo thế chứ?” Tuy hùng hổ nói nhưng thanh âm hắn lại rất thấp, tựa như sợ người ngoài nghe được vậy.
Một gã bên cạnh thở dài nói: “Bớt nói nhảm đi, ai bảo người ta là thiên kim đại tiểu thư của Cố bí thư!”
“Cho đáng đời, mà sao người phụ nữ kia không phải tạt axit mà chỉ là máu loãng thôi nhỉ?” Gã còn lại cũng chen miệng vào.
Kỳ thực đám người này nói chuyện không to, nếu là người bình thường thì ở cự ly xa như vậy hẳn là không nghe được gì. Thế nhưng thính lực của Trương đại quan nhân thì đâu giống người thường, cho dù bọn chúng chỉ thì thầm với nhau thì Trương Dương cũng nghe rõ ràng như ngay bên tai vậy.
Thấy vẻ tiều tuỵ suy sụp của Cố Giai Đồng, Trương Dương đã đầy một bụng khó chịu sẵn, giờ lại nghe được mấy gã kia nói xấu Cố Giai Đồng, Trương Dương liền lửa giận bừng bừng.
Lúc sau thì ba gã kia cũng thấy Trương Dương đằng trước, nhất thời cả đám liền im bặt không nói lời nào nữa, chỉ là bọn họ không biết những lời vừa rồi đã bị Trương Dương nghe rõ từ đầu đến cuối.
Trương Dương lạnh lùng nhìn thẳng mặt gã đứng giữa. Gã kia bị Trương Dương nhìn chằm chằm cũng có chút sợ hãi, cả giận mắng lớn: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”
Trương Dương nhếch mép cười nhạt một tiếng, rồi đột nhiên xông vọt tới trước. Gã kia chỉ thấy bóng Trương Dương chớp lên một cái ngay sau đó thấy mắt mũi hoa hết cả lên. Chỉ trong một tích tắc Trương Dương đã vọt tới cho thằng nhãi kia một cái bạt tai như trời giáng.
Từ lúc được sống lại đến giờ, công phu bạt tai của Trương đại quan nhân càng lúc càng thành thục. Một cái bạt tai vừa nhanh vừa chuẩn lại đủ lực khiên gã kia choáng váng đầu óc thất tha thất thiểu lùi về phía sau rồi ngã bệt xuống đất. Đầu óc hắn choáng váng kiến tay cũng không cầm chặt được bó hoa nữa mà thả lỏng để bó hoa rơi xuống đất. Cảm giác đau buốt nhưng nhức hai bên má cứ truyền tới tận óc mãi không thôi.
Hai gã bạn hắn đi cùng cũng giật mình sửng sốt, ai mà ngờ được thằng nhãi kia không nói không rằng gì liền xuống tay đánh người như vậy. Một thoáng chững lại qua đi bọn họ liền hùng hổ xông tới Trương Dương quyết tẩn cho thằng nhãi xấc lược kia đến cả mẹ nó cũng không nhận ra được.
Với thân thủ của Trương Dương thì sao để hai gã tép riu kia vây công được, một quyền như chớp giật, cùng một cước như phong quyển tàn vân đánh cho hai gã kia ngã lăn quay ra đất. Trương Dương chỉ thẳng mặt ba gã đang nằm co quắp dưới đất hung tợn mắng lớn: “Con mẹ nó chứ, thằng nào có gan dám nhắc lại những lời vừa rồi cho ta nghe!”
Lúc này ba gã kia mới biết tại sao Trương Dương lại không nói không rằng đánh bọ họ như vậy. Gã bị Trương Dương tát có vẻ còn nhẹ không hề sợ hãi cả giận quát lại: “Ngươi có biết ta là ai không?”
Trương Dương dẫm chân lên bụng hắn cười nhạt lạnh lùng nói: “Ông mày không cần biết mày là thằng chó đẻ nào, ông đều đánh tuốt!”
Ngay lúc này thì có bốn gã cũng đang cấp tốc chạy tới chỗ này, vốn dĩ bọn họ phải đợi ở bên ngoài nhưng thấy bên trong có động tĩnh liền chạy vào xem. Một gã trong đó liền nhận ra Trương Dương, gã đó chính là người lần trước bị Trương Dương dạy dỗ ở quán Lý Tứ Long Hà Thành- Đại Bôn.
Thấy Trương Dương đánh người, Đại Bôn không khỏi rùng mình một chút, trong lòng tự trách bản thân. Mẹ nó chứ, hôm nay ra đường không xem hoàng lịch hay sao lại đụng ngay gã hung thần này?
Trương Dương nhếch mép cười lạnh nói: “Trông ngươi cũng khá quen mắt, đã gặp nhau lần nào chưa nhỉ?”
Gã bị Trương Dương bạt tai giờ lại đang bị Trương Dương dẫm lên bụng không ai khác lại chính là chủ tịch tập đoàn Phong Dụ-Lương Thành Long. Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn tới thăm ả đàn bà Cố Giai Đồng kia, thế nhưng chú hắn bí thư thị uỷ Đông Giang-Lương Thiên Chính đích thân gọi điện tới hỏi hắn có phải chuyện ả kia tạt máu loãng vào người Cố Giai Đồng có liên quan tới hắn không. Hắn phải nói mãi chú mới chịu tin chuyện này không phải do hắn làm, thế nhưng chú vẫn bắt hắn phải đích thân tới thăm Cố Giai Đồng cho phải phép.
Thực ra trong lòng Lương Thành Long hắn lại luôn cho rằng, chính ả đàn bà Cố Giai Đồng kia là chủ mưu dàn dựng vở kịch này, chắc chắn là ả muốn đổ tội cho tập đoàn Phong Dụ của hắn, muốn hắn lần này phải chịu tiếng xấu oan uổng.
Dù gì cũng là chủ tịch một tập đoàn lớn, hiển nhiên Lương Thành Long phải cao ngạo hơn người rồi. Hắn thực sự không có làm cái chuyện kia vậy mà chuyện xảy ra không lâu liền có người đồn thổi rằng hắn vì muốn chiếm khu đất kia nên mới làm vậy, họ nói rằng người phụ nữ kia cũng là do hắn xúi bẩy hoặc thuê làm. Bị hàm oan như vậy thì ai mà không tức giận được cơ chứ? Lúc nãy bị chú mắng cho xối xả, hắn đã thấy khó chịu rồi, giờ lại còn phải mang hoa đi tặng ả đàn bà kia khiến hắn thực không chịu được mới chửi đổng hai câu, nhưng thực không ngờ lại bị người khác nghe thấy.
*************
Lúc sau thì Hạ Bá Đạt cùng vợ đi ra, thấy một màn dũng mãnh của Trương Dương, Hạ Bá Đạt không khỏi nhíu nhíu mày. Thằng nhãi này thực cũng kiêu căng ngạo mạn quá đi, chưa hỏi rõ ràng ra ai đã đánh người ta như vậy, hơn nữa lại còn một đánh ba, thực là điên cuồng quá đi.
Hai gã nhân viên bảo vệ bệnh viện thấy có tiếng động lớn nên cũng đã chạy tới, một gã trong đó đã báo cảnh sát trước khi tới đây. Đồn công an lại nằm ngay cạnh cổng bệnh viện nhân dân tỉnh, chỉ sau một hồi công an liền chạy tới hiện trường. Trước mặt nhiều người như vậy mà bị người ta bạt tai rồi còn xỉ nhục thậm tệ, Lương Thành Long tức giận đến cực điểm, một tay bưng mặt một tay chi thẳng mặt Trương Dương quát lớn: “Tiểu tử ngươi chết chắc rồi, hôm nay ta không bắt ngươi ngồi tù được thì ta không làm người!”
Hạ Bá Đạt vẫn thuỷ chung đứng đằng xa quan sát sự tình mà không hề nóng lòng qua bên đó. Nhìn tràng cảnh trước mắt mà hắn chỉ nhoẻn miệng mỉm cười, đây cũng là hắn học được từ Cố bí thư. Dáng vẻ tươi cười điềm đạm sẽ che đậy những suy nghĩ, những toan tính trong lòng, mà nhiều lúc cười sẽ khiến đối thủ khó nắm bắt được tiết tấu. Thế nhưng vợ hắn bên cạnh lại không được như hắn, bà vội vàng giục: “Đi, nhanh qua đó xem xảy ra chuyện gì đi!”
Lúc này Hạ Bá Đạt mới gật gật đầu rồi cùng đi qua bên đó.
Gã cảnh sát mới tới đi thẳng tới trước mặt Trương Dương hỏi: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Dương cười nói: “Cũng không có chuyện gì cả, bọn chúng chửi ta, lại còn muốn đánh ta, cũng chỉ xảy ra tranh cãi chút thôi mà!” Thằng nhãi này đã luyện đến cảnh giới nói dối mà như nước chảy mây trôi, vẻ mặt vẫn bình thản như thường không nhíu mày một cái.
Lương Thành Long cả giận nói: “Là ta tới thăm người bệnh, vậy mà hắn đột nhiên lao tới đánh ta ... Tát ta một cái ...” Nói ra mấy lời này hắn cũng cảm thấy nhục nhã, đông người như vậy mà bị một thằng nhãi ranh tát cho thành cái bộ dạng này. Lương Thành Long vừa nói xong hai gã đi cùng hắn liền nhao nhao lên phụ hoạ làm chứng.
Bốn người bọn Đại Bôn đững lẫn trong đám người, chuyện này không có liên quan tới bọn họ nên bọn họ cũng chỉ đứng ở bên theo dõi tình hình tiếp theo.
Tuy rằng Lương Thành Long là ông chủ thế nhưng Đại Bôn hắn đã từng tự thân trải nghiệm qua sự lợi hại của Trương Dương, quả thực ấn tượng lần đó quá sâu sắc, giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy không rét mà run.
Thấy Hạ Bá Đạt tới, Lương Thành Long như thấy được cứu tinh liền vội vàng đi tới chào đón: “Hạ chủ nhiệm, ngài tới thật đúng lúc quá. Chuyện vừa rồi chắc hẳn ngày cũng thấy cả chứ?”
Hạ Bá Đạt giả bộ kinh ngạc nhìn lại Lương Thành Long: “Tiểu Lương đó à? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt ngươi lại …?”
Nghe Hạ Bá Đạt nói thế Lương Thành Long cũng chỉ cho rằng hắn ta không thấy cảnh vừa rồi, trong lòng chỉ còn biết buồn bực cùng khó chịu. Hắn thở dài nói: “Chẳng là đụng phải một thằng điên!” Nói xong hắn liền móc di động ra trực tiếp gọi điện cho cục trưởng phân cục Bạch Sa- Tằng Vũ Hành. Bị Trương Dương sỉ nhục như vậy, hắn quyết tâm phải bắt thằng nhãi này nếm đủ mới hả dạ.
Hạ Bá Đạt đánh mắt cho vợ một cái rồi hai người chậm rãi đi ra bãi đỗ xe.
Lúc này gã cảnh sát kia mới bắt đầu hỏi Trương Dương: “Họ tên!”
“Trương Dương”
Lương Thành Long nghe thấy cái tên này liền ngây người ra một lúc, hắn cứ có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai, nhưng nhất thời cũng không nhớ ra.
Nghe Lương Thành Long nhắc tới tên Trương Dương, Tằng Vũ Hành liền chắc chắn Trương Dương này cũng chính là thằng nhãi kia không sai, nhớ tới thằng nhãi này cũng là nhớ tới một đống rắc rối hắn gây ra trước kia. Tằng Vũ Hành cũng không tài nào hiểu được tại sao cứ lúc nào thằng nhãi này chạy tới Đông Giang gây chuyện thì cứ nhè ngay khu vực quản lý của hắn mà gây sự? Thế nhưng lần này có Lương Thành Long cũng là có bí thư thị ủy Đông Giang, nếu như đã có người chống lưng rồi thì hắn liền có phương án giải quyết vấn đề này ngay.
Trương Dương cũng rất thành khẩn cung cấp lời khai, nói với gã cảnh sát kia: “Giờ ta có thể đi được chưa? Nếu như sau này có chuyện gì thì cứ việc tìm ta, lúc nào ta cũng mở máy di dộng cả.” Gã cảnh sát kia cũng thấy tình huống không có gì nghiêm trọng lắm, mặc dù có tranh cãi nhưng lại không phát sinh vấn đề gì thêm cũng không thể bắt giữ bọn họ được. Hắn đang định khuyên bọn họ hòa giải rồi giải tán thì Lương Thành Long đang gọi điện ở một bên đưa di động cho hắn nói: “Tằng cục trưởng tìm ngươi!”