Y Tiên Thiểu
Tác giả: Vô Trục
Chương 22: Lần Đầu Dương Oai. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda
- Phòng giáo dục có rất nhiều chuyện sao?
Tùy Qua bình thản nói:
- Bộ phận hành chính đại học, không phải là bộ phận thanh nhàn nhất, nhàn rỗi nhất sao?
- Ai nói với cậu như vậy!
Triệu Đông Kiện giận tím mặt, mặc dù phòng giáo dục bình thường đúng là không có nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn không thểđểmột học sinh nói như vậy.
- Nghe một thầy giáo nói.
Tùy Qua nói:
- Thầy có tới kiểm tra hay không? Không tới, tôi cũng đi, dù sao công việc đã hoàn thành.
- Được! C
ậu chờở đó cho tôi!
Triệu Đông Kiện tức gi
ận cúp điện thoại, nghĩthầm lão tử đợi lát nữa tìm được một gốc cây cỏ dại còn sống, tôi sẽ nói tiểu tử c
ậu có thái độ không tốt, làm qua loa cho xong, đểtrường học gia tăng hình thức xử phạt với c
ậu!
Mười mấy phút sau, Triệu Đông Kiện vô cùng lo lắng vọt tới phòng ấm.
Bạn học Tùy Qua hoàn toàn không làm gì cả, chuyển một chiếc ghế trong phòng ấm ra ngoài, nằm nghiêng trên ghế, gác chân phơi nắng. Ánh mặt trờấm áp mùa đông, khiến con người ngây ngây buồn ngủ. Triệu Đông Kiện thấy bộ dạng này của Tùy Qua, hỏa khí l
ập tức xuất hiện trong đôi mắt, nghĩthầm Chu Xử Nhất nói không sai, tiểu tử này th
ật sự quá càn rỡ, chính là thiếu thu th
ập.
Nhưng Triệu Đông Kiện biết, mình là người làm công việc giáo dục, không phải lưu manh, cho dù muốn thu th
ập người khác, cũng phải tìm được lý do. Dĩnhiên, lý do rất dễ tìm, chỉcần tìm được một ngọn cỏ còn sót trong phòng ấm, hắn có thểmượn đề tài đểnói chuyện của mình. Có phòng giáo dục ở sau lưng ủng hộ hắn, thu th
ập một học sinh v
ẫn là chuyện rất dễ dàng.
Cho nên, Triệu Đông Kiện chế trụ hỏa khí đi vào trong phòng ấm, ánh mắt giống như máy quét quét tới quét lui. Nhưng tình huống trong phòng ấm th
ật sự quỷ dị, căn bản không nhìn thấy ngọn cỏ nào, th
ậm chí ngay cảmột lá cỏ cũng không thấy.
Cho dù Tùy Qua tìm người đến hỗ trợ, tuyệt đối cũng không thểlàm sạch sẽ được như v
ậy.
Khi Triệu Đông Kiện đang thất vọng cực độ, bỗng nhiên ánh mắt của hắn rơi vào một chỗ của phòng ấm, ở đó còn sót lại vài cọng cỏ dại, trên mặt hắn nhất thời vui mừng, đi về phía mấy cọng cỏ dại, vừa đi vừa nói:
- Bạn học Tùy Qua, c
ậu qua đây xem đi.
- Tên này muốn chuyện bé xé ra to sao?
Tùy Qua đi tới, trong lòng cười lạnh nói:
- Ngươi nhất định sẽ thất vọng.
- Đây là chuyện gì?
Triệu Đông Kiện chỉvào mấy cọng cỏ dại trong phòng:
- Tôi nhắc lại với c
ậu, phải chấn chỉnh thái độ, đề cao giác ngộ, th
ật tình lao động. . .
- Hắt xì!
Tùy Qua đột nhiên nhảy mũi hắt xì, mấy cọng cỏ kia bịluồng khí lưu này nhẹ nhàng thổi bay, biến thành tro bụi. Thì ra, mấy cọng cỏ này lúc trước đã bịcẩu vĩthảo cướp đoạt toàn bộ sinh cơ, dưỡng khí, đã sớm hoàn toàn khô héo.
Triệu Đông Kiện đang muốn tiếp tục "giáo dục" Tùy Qua, thấy tình hình này, nhất thời trợn tròn mắt.
- Thầy Triệu không phát biểu nữa sao? V
ậy tôi đi trước.
Tùy Qua ngáp một cái, lấy tư thái người thắng bước ra khỏi phòng.
Triệu Đông Kiện đại h
ận, nhưng không thểlàm gì, cho nên vội vàng bấm điện thoại gọi cho Chu Xử Nhất.
Chu Xử Nhất ừ một tiếng cúp điện thoại, nếu xử phạt lao động không trừng trịđược Tùy Qua, v
ậy thì dùng bạo lực trừng phạt!
Từ trụ sở gây trồng thực v
ật đến cửa trường học, còn một đoạn đường.
Tôi thểthành công, khiến tâm tình Tùy Qua rất tốt, ngâm nga bài hát, tản bộ, gi
ẫm lên lớp lá rụng trên đường bước về phía trường.
Két!!!
Tiếng lốp xe ma sát xuống đường chói tai vang lên.
Ba chiếc xe gắn máy dừng trước mặt Tùy Qua, bao vây lấy hắn.
Người đến bất thiện!
Tùy Qua xem xét, đối phương tổng cộng có sáu người, cầm đầu là một tên đầu trọc mặc quần cao bồi màu xanh da trời, áo ba lỗ có hình vẽ đầu lâu màu đen, đầu bóng loáng, thân hình cao lớn như hung thần ác sát, giống như phạm nhân vừa ra tù. Năm người còn lại, mặc dù mỗi người mỗi vẻ, đầu tóc cũng đủ mọi màu sắc, nhưng rõ ràng đều là hạng lưu manh.
- Tiểu tử, c
ậu chính là Tùy Qua?
Tên đầu trọc hất cằm hỏi Tùy Qua, hai đấm đan vào nhau, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
- Đúng v
ậy.
Tùy Qua không chút sợ sệt nhìn tên đầu trọc, giảbộ hồ đồ:
- Các vịđại ca, các vịtới tìm tôi đua xe sao? Vừa rồi mấy vịlái xe cũng xem như linh hoạt, nhưng kỹ thu
ật còn cần thời gian cải tiến, nhất là khi thắng xe, khống chế rất không hợp lý, còn không bằng ‘ Tam cẩu tử ’ của thôn chúng tôi.
- Đua xe? Đua cái đầu ngươi!
Tên đầu trọc nói với Tùy Qua:
- C
ậu đắc tội với người khác, có người kêu chúng tôi tới dạy dỗ c
ậu!
- Xã hội thái bình, giữa ban mày ban mặt, các người không sợ vào phòng giam sao!
Tùy Qua nói, liếc nhìn xung quanh. Cha mẹ nó, vốn trên đường có mấy người, nhưng nhìn thấy cảnh này, đều nhanh chóng rời xa, không có ai dám làm việc nghĩa.
- Tiểu tử, không ai tới giúp ngươi đâu, ngươi chuẩn bịđánh đi.
Đầu trọc nhe răng cười một tiếng, ép về hướng Tùy Qua.
Tùy Qua không đểý đến đầu trọc, ánh mắt rơi vào rừng cây nhỏ bên đường, nói:
- Chu đạo, thầy định trốn đến khi nào? Thầy không phải muốn thấy tôi bịđánh, chờtôi quỳ xuống đất cầu xin tha thứư, tại sao không quang minh chính đại đến đây mà xem?
Trong bụi cây truyền ra một tr
ận tiếng động, người đi ra, chính là phụ đạo viên khoa thảo nghiệp Chu Xử Nhất.
Mặc dù Chu Xử Nhất có chút buồn bực hắn ẩn giấu kỹ như v
ậy, v
ẫn bịTùy Qua phát hiện, nhưng dù sao ở đây cũng không có học sinh khác, lại là phía ngoài trường học, hắn không cần cố kỵ gì cả, chỉcòn chờTùy Qua quỳ trước mặt hắn cầu xin tha thứ. Chu Xử Nhất châm một điếu thuốc, hắn cũng đã nghĩkỹ, đợi lát nữa khi Tùy Qua quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hắn sẽ dí tàn thuốc này vào trán Tùy Qua, in dấu lên trán hắn.
Khi Chu Xử Nhất còn là lưu manh ở trường đại học, hắn say mê trò dùng tàn thuốc làm bỏng người khác, bất lu
ận là nam sinh hay nữsinh, hắn rất thích nghe tiếng thét chói tai và cầu khẩn của người đó.
- Thiết Long ca, chính là tiểu tử này, giúp tôi dạy dỗ hắn một tr
ận, cho hắn biết cái gì là trời cao đất rộng.
Chu Xử Nhất oán h
ận nói với tên đầu trọc, hung hăng rít điếu thuốc.
- Tên tiểu tử như v
ậy, c
ậu cũng đánh không lại? Xem ra sau khi làm thầy giáo, quyền cước của c
ậu đã thoái hóa rồi.
Đầu trọc khinh thường mỉm cười, giơ tay, chuẩn bịtư thế, hai tên lưu manh bên cạnh hắn l
ập tức giống như chó dữxông về phía Tùy Qua. Giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, đối phó với một học sinh như v
ậy, chỉcần hai thủ hạra tay là đủ rồi.
Một tên lưu manh đấm vào bụng Tùy Qua, một tên khác, trực tiếp đánh vào mũi Tùy Qua.
Trên mặt Chu Xử Nhất hiện ra vẻ dữtợn, hắn phảng phất đã thấy được cảnh tượng Tùy Qua quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, miệng dính đầy máu, liếm giày cho hắn.
Bụp! Bụp!
Quảđấm mạnh mẽ rơi lên người Tùy Qua, phát ra hai tiếng trầm đục.
Nhưng quỷ dịchính là, Tùy Qua hoàn toàn không nhúc nhích, ung dung tự tại, mặt không đổi sắc, ngược lại hai tên lưu manh lại ôm tay kêu đau.