Chương 3: Mắt chó xem người thấp. (2)
Tùy Qua nhìn ra được ngự tỷ thủy linh đang lo lắng điều gì, nói:
- Xương cốt dưới da của cô đã bắt đầu rướm máu, nếu cô nghe theo đề nghịcủa vịTây y này, đợi đến bệnh viện mới trịliệu, chỉsợ phải chờmười ngày nửa tháng thật khó khỏi hẳn, tốn tiền thuốc men thật nhiều không nói, còn làm khổ thân.
Thanh niên bác sĩnghe ra đây là lời nói thật, nhưng hắn làm sao chịu thua, nhịn không được cãi lại một câu:
- Vậy nếu anh trịliệu, vài ngày là có thểtốt đây?
- Cần gì vài ngày? Nửa giờđã đủ rồi!
Tùy Qua mười phần tin tưởng, nhìn thanh niên bác sĩvới ánh mắt khinh bỉ. Ở trong mắt Tùy Qua, thằng nhãi này căn bản chỉlà tôm tép nhãi nhép, gà đất chó kiểng mà thôi, chỉmột phút đã đủ làm hắn câm miệng.
Thanh niên bác sĩkhinh thường nhếch môi, cười lạnh nói:
- Được, tôi chờanh nửa giờ!
Sau khi nói xong, thanh niên bác sĩnhìn nhìn đồng hồ trên tay mới mua không lâu. Hắn nghĩthầm sau nửa giờhắn có thểtùy ý nhục nhã tiểu tử nông thôn không biết trời cao đất dày trước mặt.
nguồn tunghoanh.comTùy Qua tự nhiên hiểu được ý nghĩcủa thanh niên bác sĩ, nhưng hắn khinh thường tranh chấp miệng lưỡi với người kia. Hắn lấy ba lô trên kệ hành lý, sau đó lấy ra thuốc cao da chó đen tuyền bên trong.
- Thuốc cao da chó?
Thanh niên bác sĩcòn tưởng rằng Tùy Qua sẽ đưa ra đòn sát thủ gì, tỷ như ngân châm, hay dược hoàn bí chế linh tinh, kết quảlại là thuốc cao da chó, nhất thời b
ật cười, nghĩthầm cái gì mà Đông y thế gia, nguyên lai chỉlà lang trung giang hồ mà thôi.
Chứng kiến thuốc cao da chó, trong lòng thanh niên bác sĩđại định, cảm giác mình nắm chắc thắng lợi trong tay, nhịn không được kỳ quái châm biếm một câu:
- Thuốc dán này của anh th
ật đắt đi, ít nhất hai đồng một miếng chứgì?
Những người còn lại đều mở rộng tầm mắt, thuốc cao da chó thường thường đều bịngười xem thành giảdanh lừa bịp.
Nhưng chỉcó Tùy Qua rõ ràng thuốc cao da chó này thần hiệu b
ậc nào. Lão địa chủ chế ra thứnày, là dùng hồng hoa, đại hoàng, đương quy hơn mười loại dược liêu ngao chế thành cao, sau đó đắp lên trên da chó thuần chủng mà thành. Thuốc cao màu đen chuyên trịthương, thuốc màu trắng chuyên trịphong thấp đau đớn.
Thuốc cao da chó của lão địa chủ truyền xa mười dặm bát hương, có thểnói không ai không biết.
Ngự tỷ thủy linh chứng kiến Tùy Qua lấy ra đồ v
ật đen tuyền, chút hảo cảm mới nảy sinh l
ập tức biến mất, nàng run giọng nói:
- Anh…anh muốn đem thuốc dán dơ bẩn này dán…dán lên trên chân tôi? Không được, thứnày th
ật buồn nôn…
xem chương mới tại tunghoanh(.)comAi biết Tùy Qua hoàn toàn không đểý tới cảm thụ của ngự tỷ thủy linh, th
ật nhanh xé mở mặt giấy plastic trên thuốc cao, sau đó đặt trong bàn tay xoa bóp vài cái cực nhanh, hóa mở dược lực, không đểý tới lời phản đối của ngự tỷ thủy linh, nắm chân của nàng, tát một tiếng đem thuốc dán lên mắt cá chân mỹ nữ.
Không có biện pháp, Tùy Qua làm nghề nghiệp này đã hơn mười năm, không thần tốc mới là kỳ quái. Sau khi dán vào, Tùy Qua không khỏi hối h
ận, vừa rồi sao không mượn cơ hội thưởng thức đùi đẹp của vịngự tỷ thủy linh này đây? Tính sai, tính sai ah.
Đã dán lên sao?
Chứng kiến thuốc cao da chó bẩn thỉu xấu xí dán lên chân mình, ngự tỷ thủy linh cảm thấy vô cùng ghê tởm, th
ật như tiếp c
ận một đống phân chó. Nhưng dù sao đã dán lên, kéo xuống tựa hồ không ý nghĩa gì, huống hồ dùng tay xé xuống nói không tốt sẽ làm dơ cảtay nàng.
Cho nên mặc dù ngự tỷ thủy linh có chút căm tức Tùy Qua “cưỡng chế dán thuốc”, nhưng v
ẫn nh
ẫn nhịn không xé xuống, chẳng qua ánh mắt nàng nhìn Tùy Qua nhiều ít mang theo chút lửa gi
ận.
Tùy Qua hồn nhiên không đểý, nghiêm trang nói:
- Bệnh không tránh y thôi, đừng nhìn tờthuốc dán này th
ật xấu, nhưng th
ật hữu hiệu đó. Nếu không thấy cô trẻ tuổi, bộ dáng nhu thu
ận, có thểbịmột vài lang băm làm ch
ậm trễ, lưu lại di chứng gì đó, đời này của cô sẽ xong rồi. Ai nguyện ý cưới một kẻ bịquè…hắc, tóm lại, thuốc dán của tôi sau khi dán lên, bảo đảm vài phút sau khỏi hẳn!
- Khỏi hẳn cái…
Ngự tỷ thủy linh vừa h
ận vừa gi
ận, suýt nữa phun ra lời thô tục. Nhưng sau một lát nàng chợt phát hiện cảm giác mát mẻ thông qua thuốc dán truyền vào làn da trên chân, dược lực thẩm thấu, sau đó cảm giác đau đớn toàn tâm bắt đầu rõ ràng giảm bớt, dần dần biến mất. Mặt khác cổ chân sưng đỏ cũng dần dần biến mất như băng tuyết hòa tan.
Thuốc cao da chó ghê tởm xấu xí kia phảng phất như có loại ma lực kỳ dị, chẳng khác gì linh dược thần hiệu vô cùng.
Thanh niên bác sĩvốn định xem Tùy Qua làm ra chuyện chê cười không khỏi trợn tròn mắt. Hắn nằm mộng cũng không nghĩđến thuốc cao da chó của tiểu tử kia th
ật sự linh nghiệm, quảth
ật còn tốt hơn thuốc đặc hiệu của bệnh viện gấp mười, gấp trăm lần.
Tr
ật thương ít nhất cần hơn một tuần mới có thểkhỏi hẳn lại chỉdùng mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi cơ hồ đã khỏi hẳn!
Đây là việc hoàn toàn không có đạo lý! Nhưng cố tình lại phát sinh trước mắt hắn.
Thanh niên bác sĩnuốt ngụm nước bọt, một loại cảm giác thất bại nảy sinh, trong lòng không khỏi suy nghĩ:
- Chẳng lẽ lão tử học t
ập lý lu
ận Tây y vài năm, kinh nghiệm lâm sàng th
ật sự đều uổng phí sao? Th
ậm chí còn không bằng một tên mao đầu tiểu tử…
Thương thế giảm bớt, ngự tỷ thủy linh rốt cục bình tĩnh trở lại.
Theo sau nàng ngạc nhiên phát hiện đau đớn đã hoàn toàn biến mất, thoáng nhúc nhích chân, lại không còn cảm giác khó chịu.
Nàng đang định đứng lên, chợt nghe Tùy Qua hung hãn nói:
- Nếu như không muốn lưu lại di chứng, chờthêm mười phút nữa đi!
Ngự tỷ thủy linh bịTùy Qua quát to, mặc dù có chút khó chịu nhưng không dám lấy chân của mình nói giỡn, chỉcó thểđểthuốc cao da chó ghê tởm kia dán trên chân ngọc của mình thêm mười phút đồng hồ.
Rốt cục Tùy Qua g
ật g
ật đầu, ý bảo nàng có thểxé bỏ thuốc cao kia.
Ngự tỷ thủy linh như được đại xá, nhanh chóng dùng móng tay cẩn th
ận mở ra thuốc cao, chỉsợ đụng tới thuốc mỡ đen tuyền như bụi dưới đáy nồi kia, sau đó nhanh chóng ném thuốc cao vào trong túi rác, nhanh nhẹn đứng lên lao vào trong nhà vệ sinh. Nhìn bộ dáng của nàng không hề giống như người mới bịté tr
ật chân đau đớn khi nãy.
Tiếp viên cùng những hành khách còn lại đều cảkinh trợn mắt há hốc mồm.
Thuốc cao da chó, làm sao lại linh nghiệm như v
ậy đây?
Trong lòng thanh niên bác sĩbiết mình đã thua, đang định xám xịt quay trở về chỗ ngồi, ai biết Tùy Qua lại không muốn buông tha hắn, cười nói:
- Vịbác sĩnày, thuốc cao da chó hai đồng tiền của tôi còn hữu hiệu đi?
Hai chữ“bác sĩ” vốn là tôn kính, nhưng lúc này làm thanh niên bác sĩcảm thấy vô cùng chói tai. Đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một ý niệm vô cùng ác độc, cười lạnh nói:
- Ai biết thuốc cao da chó của anh dùng dược liệu gì làm thành, nói không chuẩn sẽ lưu lại tác dụng phụ có độc đâu. Còn nữa, thuốc cao da chó, dùng da chó chế ra, nói không chừng sẽ lây bệnh chó dại! Lang trung giang hồ, hại người rất nặng!