Thế giới của anh như một cảnh khuya. Cô độc, ưu sầu nhưng an yên, có thể ngồi lặng cả đêm trong ấy, tận hưởng sự yên lặng đến yên bình với mảnh trăng xanh lửng lơ, phiêu lãng.
Có thể cùng anh ngồi cạnh anh suốt đêm ấy với ly cà phê, bên nhau, yên lặng, nắm tay nhau chờ trời sáng. À em có thể nói, anh sẽ lặng nghe với nụ cười mỉm trên môi.