Xu hướng chung của thế giới hiện nay là tiến tới một "ngôi nhà chung" sẽ được thiết lập cho nền kinh tế thế giới mà các quốc gia trong đó dù mạnh hay yếu đều đóng một vai trò nhất định vào sự phát triển của ngôi nhà chung đó. Điều này đem lại lợi ích cho mỗi quốc gia nhưng đồng thời cũng nó cũng đặt môix quốc gia trước những thách thức lớn. Thật vậy, với sự phát triển như vũ bão của khoa học công nghệ ngày nay thì các nước phát triển sẽ càng phát triển nhanh hơn đồng thời cũng ngày càng bỏ xa các nước đang phát triển. Chính vì thế ,các nước đang phát triển nói chung và nước ta nói riêng phải có những chính sách hợp lý để có thể bắt kịp hay ít nhất là giữ được khoảng cách hiện nay với các nước phát triển. Để làm được điều này không còn cách nào khác ngoài việc phải dùng nội lực của chính mình để nghiên cứu và phát triển nền khoa học công nghệ trong nước. Tuy nhiên ,trong giai đoạn đầu của sự phát triển chúng ta không nhất thiết phải đi lần lượt từng bước. Là những nước đi sau chúng ta có lợi thế là có thể "đi tắt, đón đầu" đối với những công nghệ mới trên thế giới mà không phải tốn chi phí nghiên cứu ban đầu. Đó là một thuận lợi lớn cho những nước đi sau như chúng ta .Song cũng như mọi hiện tượng kinh tế xã hội khác "chuyển giao công nghệ" cũng có mặt trái của mình. Điều này thể hiện ở cả bên chuyển giao công nghệ và bên tiếp nhận chuyển giao công nghệ .Chính vì thế có nhận xét cho rằng "Chuyển giao công nghệ là con dao hai lưỡi". Vậy chúng ta cùng xem xét nhận định này đã thoả đáng hay chưa trong phần tiếp theo.