Tác giả: Sưu tầm
Thể loại: Truyện ngắn hay nhất
Hè về.
Tràn qua tán lá xanh rì nơi hai cây bàng ngả bóng xum xuê, thứ ánh nắng chói gắt giăng kín lên mọi vật, phủ đều sắc vàng trải đầy khắp không gian. Không khí ngột ngạt và khó chịu khiến sự lười biếng như đè bẹp mọi vật, lặng mình đứng yên .Cây bàng già cũng chẳng buồn phe phẩy lá. Những cơn mưa lướt nhanh qua những con phố, gột rửa hết thảy những bẩn bụi của đường xá thênh thang.
''Cậu có sở thích kì lạ, Thy ạ. Luôn cúp máy khi đếm đến hồi chuông thứ bảy.''
Nguyên đã từng bảo tôi như thế, khi hai đứa ngồi trong một quán trà sữa nhỏ nằm sát bên con phố cũng nhỏ xíu, nơi mà hai đứa tôi thường đi loanh quanh chẳng có lí do mỗi khi chán chường. Tôi ngồi lặng yên, khẽ đung đưa hai bàn chân giữa không trung, dán chặt đôi mắt vào cuốn truyện mới mượn được của nhỏ em hàng xóm. Để mặc cho Nguyên huyên thuyên mọi điều, hỏi những câu hỏi vớ vẩn mà tự cậu nghĩ ra.
Vẫn như mọi lần, tôi chỉ gật nhẹ đầu, nhún vai một cái ra vẻ có-quan-tâm-nhưng-chỉ-một-chút. Sự im lặng nơi Nguyên cũng chẳng khiến tôi buồn bận tâm. Chẳng có lí do nào để tiếp tục cuộc hội thoại với tôi Nguyên lại thở dài một tiếng, với lấy cốc nước cam đã tan gần hết đá.
''Thật sự đấy, cậu không thể nói một chút về mình cho tớ sao, Thy?''
Tôi biết Nguyên không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Cậu là một người có tính háo thắng và luôn tìm tòi. Và , Nguyên có một sự kiên nhẫn vừa phải, đủ để không bỏ dở những câu hỏi cậu dành cho tôi- khi chưa có câu trả lời.
Một lần nữa, sự bướng bỉnh nơi Nguyên khiến tôi buộc phải rời ánh mắt ra khỏi những trang truyện còn dở. Câu hỏi khe khẽ của cậu dường như xen chút bực bội.Chút ánh nắng chiều ngả vàng lên hàng lông mày rậm, chiếu xuyên qua cả đôi mắt nâu trong hướng thẳng vào tôi. Tia nhìn chờ đợi, cậu ngồi yên, hai lòng bàn tay chạm nhẹ vào thân li nước, như cố lấy chút hơi lạnh từ chiếc li đá nhỏ.
'' Nói về cái gì ?''
Tôi hỏi ngược lại Nguyên thay cho câu trả lời . Như thể chẳng có một chút sự quan tâm nào vào cuộc đối thoại mà dường như chỉ có Nguyên độc thoại một mình- với những câu hỏi kì lạ.
Vẫn với vẻ trầm ngâm và suy tư, Nguyên lại xoay nhẹ chiếc cốc trên tay. Những giọt nước đọng lại từ hơi lạnh tỏa ra lăn đều trên thân cốc, loang ra cả mặt bàn gỗ trơn. Rồi cậu không nói gì nữa, chuyển hướng nhìn về phía không gian vô định ngoài kia, nơi dòng người tấp nập ngược xuôi ngoài phố . Cậu chẳng lặp lại câu hỏi, cũng chẳng bắt đầu một chủ đề mới . Thả trôi những dòng suy nghĩ chưa kịp hình thành trong đầu, Nguyên cứ thế, để mặc câu hỏi dở dang của tôi, như cố gắng khép lại cuộc đối thoại mà chính cậu bắt đầu. Tôi nheo mắt nhìn cậu, cảm nhận rõ chút giận dỗi nơi khuôn mặt cùng hàng chân mày hơi cau lại.
'' Nguyên, cậu muốn tớ nói về cái gì...? Chẳng phải chúng ta đã hiểu quá rõ về nhau sao ?''
Cố gắng để làm hài lòng Nguyên, tôi gặng hỏi lại. Ném một chút sự quan tâm vào câu hỏi miễn cưỡng của mình. Giờ thì chính Nguyên lại là người im lặng. Và tôi cũng biết, Nguyên thừa thông minh để nhận ra, tôi vẫn chẳng chút quan tâm đến chủ đề mà cậu vừa nói. Để mặt cho sự im lặng lấp đầy khoảng trống giữa tôi và Nguyên, cậu cứ thế, không một chút phản ứng nào. Chỉ còn lại tiếng ồn ào chói tai của những hàng xe cộ ngoài kia lướt nhanh qua ánh mắt của Nguyên, chẳng đọng lại một chút gì trong đôi mắt nâu trong đẹp mê hồn ấy.
Tôi thích Nguyên.
Không phủ nhận, điều đó là sự thật. Mặc dù nhìn những hành động của tôi, rất khó để đoán được tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi không thường xuyên cố gắng nói chuyện nhiều với Nguyên, không thường xuyên dành thời gian để nghe cậu lảm nhảm cả ngày hay trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn mà Nguyên đặt ra. Đơn giản là tôi chỉ thích cảm giác lặng yên bên cậu ấy. Cảm giác yên bình. Không luôn cố gắng giữ Nguyên bên cạnh hay kéo Nguyên ra khỏi những ánh mắt tán tỉnh của mấy đứa con gái. Tôi thích cảm giác rằng cậu luôn ở đó, không đi đâu cả. Rằng cậu sẽ chẳng bao giờ vuột khỏi tay tôi. Rằng những lúc khi tôi dán chặt đôi mắt vào những trang truyện yêu thích, hay loay hoay với chiếc điện thoại cùng những cuộc vui ảo trên mạng, và khi ngẩng đầu lên, Nguyên sẽ vẫn ở đó, vẫn thỉnh thoảng khó chịu khi không nhận được câu trả lời hay phản ứng của tôi khi cậu tiếp tục với những câu hỏi trên trời dưới đất của cậu. Nhưng quan trọng hơn cả, Nguyên vẫn luôn ở đây, bên tôi.
Cách tôi thích Nguyên là thế.
Bây giờ thì hỏi ngược lại nào. Nguyên có thích tôi không? Hay cậu ấy có biết tôi thích cậu ấy không?
Đừng mong tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Tôi không biết. Hoặc chưa bao giờ tìm hiểu quá sâu vào vấn đề này. Tôi với Nguyên, trong mắt mọi người chỉ đơn thuần la bạn-bè. Vì chỉ duy nhất mỗi mình cậu là có thể chịu được cái tính cách khó gần và im lặng quá mức cần thiết của tôi. Mặc dù cậu là mẫu người nói cực nhiều, luôn cố gắng đặt ra những nghi vấn không cần thiết để tự giải mã cho chính mình. Tôi cũng chẳng biết vì sao tôi và câu- hai con người gần như trái ngược hoàn toàn lại có thể thân nhau đến thế. Đủ để mỗi khi buồn, tôi có thể gọi Nguyên ra, kéo cậu đến quán trà sữa vắng vẻ nào đó, và.....ngồi im. Nguyên cũng vậy, có lẽ cậu cũng chẳng thấy khó chịu với tôi là mấy. Bằng chứng là như hôm ấy, khi vừa bị mẹ mắng một trận tan xác vì cái tội....quên tắm cho con chó Mina iu dấu của ''Mama vĩ đại''. Thế là cậu lại gọi tôi ra, lôi tuột vào và xổ một tràng dài bất tân. ( Còn về cái gì thì tôi cũng xin nói luôn là tôi....không biết. Vì như đã nói, tôi chẳng bao giờ ngồi im nghe cậu ấy tâm sự được cả )
- Thy, đi nào, chúng ta còn phải đến lớp học thêm của thầy Huyền nữa.
Giọng nói trầm đều của Nguyên vang lên, phá bỉnh cả bầu không khí im lặng đè nặng lên cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu. Làm ngơ hết những điều vừa xảy ra, Nguyên đứng lên, đẩy chiếc ghế ra.Tôi nhìn cậu, sợ rằng một chút những hờn dỗi vẫn còn len lỏi qua khuôn mặt lơ đãng đang hướng thẳng vào tôi. Luồn vội cuốn truyện nhỏ đang cầm trên tay vào ngăn ngoài của chiếc ba lô da màu nâu nhạt, tôi cũng lóng ngóng đứng lên, lướt nhanh theo nhịp bước của Nguyên.
Nguyên là thế, cậu sẽ luôn giữ sự im lặng đến một mức độ vừa phải, cất nó vào một góc khi nó chưa kịp lớn lên. Cậu sẽ luôn là người làm hòa trước dù đó là lỗi của tôi hay Nguyên. Một chàng trai như Nguyên – tôi nghĩ đó là một quyết định đúng đắn .
***
Ngày chủ nhật ảm đạm.
Bầu trời cao vút. Những đám mây trôi hờ hững, chìm hẳn vào màu xanh ngắt của bầu trời cao lồng lộng, như ai đó khắc lên những nét chạm nhạt nhòa trong không trung. Những tia sáng đầu ngày vươn dài, tràn qua mọi vật làm những chi tiết nhỏ bé nhất cũng nổi bần bật, hiện hữu trong không gian bề bộn của đường xá tấp nập.
Tôi lười biếng nằm dài trên chiếc giường ấm áp, lún sâu vào tấm nệm êm. Chẳng có lí do gì để tôi phải dậy sớm vào ngày hôm nay. Mẹ đi họp gì đó trên cơ quan, mặc dù hôm nay là ngày chủ nhật, bố thì qua nhà chú Tư , chắc lại rủ nhau đi câu cá chỗ khỉ ho cò gáy nào đó. Còn mình tôi ở nhà, tự xoay xở với ngày chủ nhật dài lê thê.
Cốc trà chanh pha vội cùng chút đá tan gần hết đặt bừa bãi nơi góc bàn. Thường thì tôi sẽ tự thưởng cho mình một ngày bận tay bận chân bằng việc cắm cúi làm những món đồ handmade nhỏ xinh. Để trang trí hoặc đem tặng một ai đó. Nhưng công việc ngồi im một chỗ căng mắt ra, tỉ mỉ cắt dán hay đan lát đó hôm nay bỗng khiến tôi chán nản. Như một phản xạ có điều kiện, tôi chợt nhớ đến Nguyên. Nguyên ''của tôi'' là người sẽ lấp đầy những chỗ trống như thế vào những ngày nhạt nhẽo trống rỗng như hôm nay. Vớ nhanh chiếc điện thoại đặt trên đầu giường, tôi bấm số gọi cho cậu. Con số bảy được cài đặt vào chế độ ''quay số nhanh''
Tút....
Tút....
Tút....
Ba hồi chuông vang lên đều đều, kéo dài như bất tận. Như một thói quen khó bỏ, tôi lẩm nhẩm đếm theo, một tay miết nhẹ bờ môi mỏng như một cách để chờ đợi.
Vẫn chưa có ai bắt máy
Tút....
Tút...
Năm hồi chuông.
Tút....
Alo !
Giọng nói quen thuộc vang lên, kịp làm tát ngúm những tiếng tút khó chịu áp sát bên tai tôi. Tôi biết rằng Nguyên sẽ luôn luôn bắt máy trước hồi chuông thứ bảy. Bằng không, tôi sẽ là người cúp máy cái rụp. Tôi chẳng biết rằng mình đã hình thành thói quen đó tự bao giờ. Đơn giản là tôi ghét sự chờ đợi, hoặc là luôn cố gắng giữ cho mình một sự chờ đợi nhất định. Dù biết rằng người đó sẽ bắt máy hay không, tôi vẫn sẽ chờ- hồi chuông thứ bảy.
- Thy đấy à? Chuyện gì thế?
Câu hỏi của Nguyên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. Thân hình tôi như đờ ra. Tôi thật ngốc khi chưa nghĩ ra lí do để gọi cho Nguyên. Từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, cố gắng nghĩ ra một lí do hợp lí. Vẫn chẳng có việc gì để tôi gọi cho Nguyên vào một sáng chủ nhật buồn tẻ. Cố lấp đầy khoảng lặng đang dần hình thành, tôi nói nhanh, không để cậu kịp nhận ra điều gì đó.
- À...Nguyên à. Cậu rảnh không?
- Vào hôm nay ? Tớ nghĩ câu trả lời là có.
Được rồi, cố gắng nghĩ ra một câu nói hợp lí nữa nào...
- Thế à, đi nhà sách với tớ không ?
Một thoáng im lặng, Nguyên đặt lại trong chiếc điện thoại tôi nắm chặt trên tay một phút ngập ngừng. Kịp nhận ra điều đó, tôi bất giác hỏi lại, lòng có hơi hoang mang về sự im lặng bất thường của cậu :
- Sao ? cậu không đi được à ?
- Không...Ý tớ là, tại sao lại không nhỉ ? Tớ đợi cậu ngay ngã tư nhé.
Cậu nói của Nguyên như đã dập tắt hết mọi nghi ngờ của tôi. Yên tâm với cái ý nghĩ rằng '' Nguyên cũng thấy thoái mái khi nhận lời'' với tôi. Tôi đáp lại vui vẻ, có thể thấy rõ cả sự hào hứng qua giọng nói hơi cao và có âm lượng lớn hơn bình thường :
- Ừ ! Cậu chạy ra ngay nhé, tớ ra liền đây !
Nói rồi, tôi cúp máy cái rụp, chỉ kịp để Nguyên khẽ ''Ừ'' một tiếng. Thế là ngày chủ nhật buồn tẻ đã được lấp đầy bởi Nguyên bên cạnh.
Tâm trạng phấn khởi đó đi theo tôi cả quãng đường đạp từ nhà đến ngã tư Nguyên chờ.
***
Trời đã lất phất mưa khi tôi guồng xe đạp nhanh đến điểm hẹn. Nguyên đã đứng đợi sẵn, có phần hơi sốt ruột vì phải đợi khá lâu. Khi Nguyên nhìn thấy tôi, cậu chỉ trách khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để thấy rõ sự bực bội.
- Sao Thy lâu thế, tớ chờ nãy giờ rồi.
- À...tớ xin lỗi, tại kẹt đường...
Cố gắng nghĩ ra một lời nói dối nho nhỏ nữa để làm dịu sự bức tức của Nguyên. Tâm trạng có hơi thất vọng vì Nguyên không tinh đến mức nhận ra chiếc váy màu trắng kem mới cùng màu son cam phớt nổi hơn bình thường mà tôi đã quyết định diện nó vào hôm nay. Kiểu người của tôi là đứa sẽ bĩu môi trước những đứa con gái lòe loẹt khi chẳng cần thiết. Cậu cũng vậy. Nhưng điều đó có vẻ không khiến Nguyên bận tâm, vào hôm nay. Và điều đó làm tôi có chút hẫng.
Tôi và Nguyên vội dắt xe vào một nhà sách gần đó trước khi trận mưa lớn trút xuống. Bước song song trên dãy hành lang dài giữa những kệ sách lớn, mùi sách mới đợm nồng cả cánh mũi. Tôi luôn bị thu hút bởi những cuốn sách dày cộp hay những cuốn truyện tranh thú vị.. Còn Nguyên thì không. Cậu ấy là mẫu người cực kì thực tế. Vì vậy một phần nào đó trong Nguyên luôn không thích những thế giới tạo ra từ những trang sách ''vô vị và nhạt nhẽo''. Cậu bảo rằng thay vì cắm đầu vào những câu truyện tình yêu lãng mạn sến súa hay tin vào những câu chuyện số phận sắp đặt, thì hãy tự tạo cho mình một chuyện tình đẹp hơn cả thể. Những lúc đó, tôi chỉ cười và đấm nhẹ vào vai cậu một cái.
Ngay cả những kẻ mộng mơ như tôi vẫn biết rằng, chẳng dễ gì mà những câu chuyện cổ tích ấy có thể hiện hữu ngoài đời thực.
Sau một hồi lượn lờ giữa những dãy sách ''Văn học tuổi teen'' đã đời. Tôi lại kéo cậu lên tầng ba, nơi có một quán trà sữa nhỏ mới mở. Chọn một chiếc bàn hướng thẳng ra phía ngoài, tôi loay hoay ngồi xuống, mặc cho Nguyên vẫn đứng ở quầy order gần đó để gọi thức uống cho cả hai đứa.
- Thy này, cậu uống gì ?
Nguyên hỏi vọng lại, mắt vẫn dán chặt và tờ menu đang cầm trên tay.
- Như mọi khi đi
Tôi lơ đãng đáp, vờn nhẹ một khóm hoa hồng đặt ngay gần đó. Một lúc sau, Nguyên trở lại với trên tay là hai ly trà sữa cacao và chanh dây. Với tay nâng nhẹ chiếc cốc đầy đá và đặc quánh sữa cacao từ Nguyên, tôi nhấp một ngụm. Ngọt đến phát ngấy. Và đến khi nuốt ực xuống bụng, mới bắt đầu cảm nhận được vị đắng vương lại nơi cuống họng. Nhưng tôi thích.
Hướng mắt ra ngoài nơi tầm nhìn bị che lấp bởi những tòa nhà cao tầng, Nguyên như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi đọc được qua nét mặt trầm tư của cậu, có chút bồn chồn, và cả lo lắng. Không gian tĩnh mịch của quán trà sữa nhỏ vắng vẻ như lắng đọng lại. Sự xuất hiện của hai vị khách lạ - tôi và Nguyên cũng chẳng thể làm không gian nơi đây bớt buồn tẻ hơn. Bình thường, Nguyên sẽ là người mở ra một cuộc hội thoại mới, và tất nhiên cũng chính cậu sẽ kết thúc nó với sự im lặng khó chịu của tôi. Thế nhưng, từ nãy đến giờ, khi ly trà sữa trên tay tôi đã vơi hết gần một nửa, Nguyên vẫn lặng yên. Điều gì đó không ổn đang xảy ra. Tôi ngập ngừng nói , không hẳn là cố gắng để cậu biết tôi đang quan tâm về thứ gì :
- Nguyên này, sao cậu không uống đi ?
Nguyện chợt giật mình. Cậu quay sang tôi. Nhưng chỉ là vì âm thanh của tôi. Nguyên chẳng biết tôi đang hỏi cậu về điều gì. Đôi mắt tròn xoe của cậu đã nói lên tất cả. Mắt tôi cũng tròn theo. Hất nhẹ khuôn mặt về phía chiếc ly còn vẹn nguyên, tôi lặp lại :
- Tớ hỏi sao cậu không mau uống đi, tan hết rồi kìa.
Cậu nhìn tôi như tôi là một con nhỏ ngoài hành tinh đang nói thứ tiếng Sao Hỏa nào đấy. Tôi nghĩ mất một lúc, bộ não tinh tường và rất thông minh thường ngày của cậu sau một hồi mới định nghĩa được những điều tôi vừa nói. Cậu vội cầm chiếc ly đã tan gần hết đá, đưa gần miệng và khẽ nói :
- À...tớ đang uống đây.
Tôi nhìn vẻ lúng túng lạ thường của Nguyên. Chưa bao giờ tôi thấy Nguyên lạ kì đến vậy.
- Nguyên, hôm nay cậu sao thế ? Có chuyện gì à ?
Câu hỏi của tôi như xoáy sâu vào cậu. Nguyên im lặng một chút, kéo dài sự chờ đợi của tôi. Nguyên như cũng chợt nhận ra vẻ mặt nghi ngờ của tôi, cậu lại vội đáp, khéo léo chuyển hướng câu chuyện :
- À...không có gì đâu. Nãy giờ Thy đã mua được quyển sách nào chưa ?
Nhận thấy chút điều gì đó đang được che dấu qua đôi mắt chớp nhanh của cậu. Thế nhưng, tôi cũng chẳng muốn gặng hỏi nhiều. Chỉ nhún vai đáp lại câu hỏi ngẫu nhiên của Nguyên
- Vẫn chưa. Tháng này tớ bị cắt mất tiền tiêu vặt rồi. Cậu biết đấy, một điểm hai môn toán không đủ để đế xòe tay xin tiền mẹ thêm lần nữa.
Nguyên nhếch một nụ cười. Dù chỉ là cái nheo mắt cùng cái nhếch nhẹ của đôi môi, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về việc mình sẽ khó chịu thế nào nếu cậu cũng nở nụ cười tỏa nắng và mê hồn đó với một cô gái khác, ngoài tôi. Nhưng những suy nghĩ ấy tôi chỉ kịp giữ trong lòng. Chẳng có lí do nào để tôi cau mày hay giận dỗi mà Nguyên thường bảo, mỗi khi làm thế, tôi trông giống một con khỉ bị giành ăn. Tôi là mẫu người ít nói và ít biểu lộ. Điều ấy cũng đồng nghĩa với việc chuyện ''tỏ tình'' với Nguyên sẽ có phần trăm xảy ra là rất ít. Vì sao á ? Vì tôi rất sợ, về việc bị cậu chối bỏ thứ tình cảm mình đã ấm ủ bấy lâu. Tình bạn của tôi và Nguyên cũng sẽ rạn nứt theo. Tôi không chịu nổi cảm giác không có Nguyên bên cạnh, cảm giác ngượng ngùng và xem nhau như người xa lạ. Không có những cuộc nói chuyện đến gần mười một giờ đêm, hay những khi tôi kéo Nguyên đi lê la ở những tiệm bánh hay cà phê mỗi khi chán chường –như lúc này. Tôi chọn cách giữ khoảng cách với Nguyên, tự ôm lấy cho mình một mối tình đơn phương đẹp đẽ.
Và chờ đợi nó lớn lên – bằng một cách nào đó.
Đang miên man với những dòng suy nghĩ mông lung . Một cách vô thức, tôi lại chuyến hướng về phía...mẹ. Bây giờ đã là gần mười giờ. Tôi chưa nấu cơm. Nếu mẹ về thì sẽ chết chắc. Nghĩ vậy, tôi lại hấp tấp lôi chiếc điện thoại ra lần nữa, bấm số gọi cho mẹ ngay.
Thấy tôi bấm điện thoại gọi cho ai đó, Nguyên lại khẽ hỏi khi tôi đưa chiếc điện thoại nhỏ áp vào vành tai
- Thy gọi cho ai thế ?
- Mẹ, tớ phải báo cho mẹ là chưa nấu cơm.
Tút...
Tút...
Tút..
Tút...
Xen lẫn giữa những tiếng ''Tút..'' kéo dài là những khoảng lặng khó chịu không kém. Như một phản xạ có điều kiện, một giọng nói trong đầu tôi lại vang lên khe khẽ, đếm từng nhịp đều.Bốn hồi chuông.
Tút....
Tút...
Có hai khả năng xảy ra trong trường hợp này. Hoặc là mẹ đang bận họp nên chẳng thể nghe điện thoại. Hoặc là cuộc họp của mẹ vẫn đang diễn ra ( Hình như vẫn có sự khác nhau, nhỉ ?)
Dù gì mẹ cũng sẽ không nghe điện thoại. Với ý nghĩ đó lướt nhanh trong đầu, tôi đã định cúp máy. Thế nhưng, cái giọng đếm lẩm nhẩm trong đầu tôi vẫn vang lên khe khẽ
Tút....
Đúng lúc hồi chuông thứ bảy kết thúc, cũng là lúc giọng đếm kì lạ trong đầu tôi tắt theo. Khi hồi chuông tiếp theo kịp vang lên lần nữa, tôi đã vội tắt máy. Nguyên nheo mắt nhìn tôi:
- Mẹ cậu không nghe điện thoại à?
Tôi khẽ gật đầu. Thở dài một tiếng rồi vớ lấy cốc ca cao đặt trên bàn, nhấp thêm một ngụm đầy.
- Sao thế?
Thấy chưa, tôi nói rồi ! Nguyên là như thế. Sẽ chẳng bao giờ cậu tự cho phép mình kết thúc những câu hỏi vớ vẩn của Nguyên, dù là những thắc mắc nhỏ mà chúng ta chi cần ném nó ra quả đầu vốn đã vô vàn những câu hỏi không lời đáp. Lúc bình thường thì có lẽ tôi đã không trả lời và tiếp tục cắm mặt vào quyển sách nào đấy tôi vẫn hay mang trên người. Thế nhưng, hiện giờ thì không có quyển nào để tôi cắm mặt vào cả. Một lần hiếm hoi, tôi đáp lại câu hỏi của Nguyên. Nhưng cũng chỉ với vẻ lơ đễnh:
- À, mẹ tớ đang họp. Mẹ sẽ không nghe đâu
- Biết thế sao cậu vẫn chờ ? Ý tớ là, cần gì tốn thời gian ngồi lẩm nhẩm đếm những tiếng tút kì lạ kia rồi mới yên tâm cúp máy.
Đã hơn một....ngàn lần cậu hỏi tôi về thói quen khó bỏ đó. Nguyên luôn thắc mắc điều đó kể từ khi quen tôi. Nhưng chưa lần nào tôi trả lời Nguyên. Hoặc đơn giản là chẳng biết trả lời thế nào.
- Chỉ là thói quen thôi.
- Cậu nên từ bỏ thói quen đó, Thy à. Một sự chờ đợi vô vọng.
''Một sự chờ đợi vô vọng'' Nó gần như chỉ là câu nói bâng quơ của cậu. Nhưng nét cau mày cũng vẻ lãnh đạm hiếm được biểu lộ từ Nguyên khiến tôi có hơi sững lại, chẳng vì lí do gì. Chút giật mình. Thế nhưng tôi vẫn kịp lấy lại bình tĩnh. Bối rối che giấu vẻ im lặng bất thường, tôi đáp nhanh:
- Vậy...vậy sao...
Nguyên nhìn tôi, có vài điều gì đó như muốn nói chực chờ nơi đáy mắt. Cậu đáp:
- Ừ. Cũng như là tớ sẽ chẳng bao giờ luôn luôn bắt máy trước hồi chuông thứ bảy của cậu. Đôi thi cậu nên chấp nhận và buông tay, thế thôi.
Câu nói của Nguyên kết thúc rồi nhưng sao nó như kéo dài ra bất tận. Lời nói ấy cứ vang lên văng vẳng trong đầu tôi. Tôi gượng cười, bất giác lòng bỗng trùng lại bởi câu nói bâng quơ hết sức bình thường đó. Cốc cacao tôi xoay nhẹ trên tay sóng sánh, chao mạnh. Những giọt chất lỏng đục ngầu lăn nhanh trên thành cốc, loang ra cả mặt bàn. Nguyên không nói gì nữa. Hình như cậu cũng chẳng để ý đến vẻ bần thần của tôi. Nguyên chỉ liên tục liếc về chiếc đồng hồ treo trên một góc tường, ánh mắt đảo nhanh như đang rất sốt ruột.
Chiếc điện thoại trong túi tôi bỗng rung bần bật,vang lên khe khẽ khúc nhac dạo đầu của bài Umbrella. Cố gắng gặt phăng những suy nghĩ bề bộn trong đầu, tôi hấp tấp lôi điện thoại ra, áp nhẹ lên tai:
- Alo...
Cuộc nói chuyện diễn ra trong khi Nguyên ngồi lặng yên. Nhìn tôi vẻ bồn chồn. Rất nhanh chóng, cuộc đối thoại qua điện thoại của tôi kết thúc. Vẫn như một hành động đã ăn mòn vào lý trí của Nguyên, cậu hỏi tôi:
- Ai thế ?
- À...là mẹ tớ. Mẹ bảo tớ phải về ngay để nấu cơm. Xin lỗi nhưng chầu hôm nay tớ khao, tớ phải về rồi. Cậu thông cảm nhé...
Như một câu nói mà Nguyên đã chờ đợi rất lâu rồi, khuôn mặt cậu bỗng dãn ra. Nguyên vội vàng đứng lên, nhanh hơn cả tôi. Cậu đáp, thoáng lia nhanh đôi mắt về phía đồng hồ lần nữa:
- À...vậy sao. Được rồi, cậu về cẩn thận nhé, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất đấy.
Tôi khẽ gật, đứng nhanh theo cậu, những bước đi có chút ngập ngừng.
Ra đến nhà xe, Nguyên cũng có vẻ rất vội vàng. Dù trời chưa tạnh hẳn, cậu cũng chẳng chịu chờ mà lật đật lấy xe về luôn. Thấy vậy, tôi cũng đi trả thẻ và dắt chiếc xe đạp ướt mem của mình theo Nguyên.
- Cậu về nhé, cẩn thận đường xá đấy
Nguyên quay đầu nhìn tôi khi vừa bước lên xe. Tôi hướng ánh mắt theo cậu, gật nhẹ mái đầu.
Có gì đó thực sự không ổn. Chẳng định thành hình như bỗng có thứ linh cảm trông tôi mách bảo. Từ vẻ lo lắng nhấp nhỏm của cậu, đến cả vẻ lãnh đạm cùng câu nói khiến tôi có chút xáo trộn. Thật ra cuộc gọi tôi vừa nhận là của một người lạ gọi nhầm số. Chỉ là tôi biết Nguyên cần rời cuộc hẹn với tôi, tôi đoán thế.
Đứng bần thần một lúc. Xuyên qua màn nước vẫn còn rơi nặng hạt, tôi thấy Nguyên kéo cao nón của chiếc áo khoác dày, guồng chân đạp nhanh theo hướng ngược đường về nhà cậu. Chút gì đó trong tôi khựng lại, dần hình thành một mối nghi ngờ mơ hồ.
Tôi phải chạy theo Nguyên !
Giọng nói trong đầu tôi lại thì thầm. Một quyết định chưa chắc là đúng, thế nhưng tôi vẫn vội vàng leo lên xe, hướng theo bóng dáng của Nguyên mà đạp thẳng....
Nguyên chạy rất nhanh, đến mức tôi phải cố sức lắm mới không để mất dấu cậu. Con đường chật hẹp đông đúc trở nên vắng thênh thang bởi cơn mưa nặng hạt. Con đường tôi đi như kéo theo cả hàng tràng những suy nghĩ mơ hồ. Thoáng chốc, nó biến thành cả nỗi lo sợ.
''Hồi chuông thứ bảy....? Cậu nên bỏ thói quen đó, Thy à, một sự chờ đợi vô vọng''
Câu nói của Nguyên cứ vờn nhanh trong đầu. Rất khó để nói thành lời những cảm xúc ngổn ngang lúc này. Những giọt mưa như càng ngày lại càng nặng hạt, quất mạnh vào bờ vai gầy run lên vì lạnh của tôi. Cố nheo mắt nhìn theo bóng dáng như nhòe dần, tôi bất giác khẽ gọi tên cậu, như một cách yếu ớt để níu Nguyên trở lại. Tôi chỉ biết gồng mình đạp thật nhanh, cầu mong Nguyên sẽ quay lại. Bởi một sự tình cờ nào đó, có thể Nguyên sẽ nhận ra, hỏi tôi với vẻ lo lắng. Hai đứa sẽ cũng nhau đạp dọc con đường mưa. Cậu sẽ cười kể về một cậu chuyện bâng quơ nào đó. Tôi vẫn sẽ lặng im. Không hẳn là lắng nghe, và lâu lâu sẽ nhận được cái cau mày giận dỗi rất đỗi trẻ con của Nguyên.
Như thế, mọi chuyện sẽ diễn ra như nó từng hiện diện.
Bỗng nhiên, chiếc xe của Nguyên chợt dừng lại, khiến những dòng suy nghĩ trong tôi khựng lại theo. Cậu bước xuống xe, dắt vội vào nhà để xe của rạp chiếu phim. Những nghi ngờ trong tôi lại trỗi dậy. Tôi đứng sững dưới trời mưa, mặc cho những dòng xe cứ lướt vùn vụt xuôi chiều phố vắng, cố trốn những giọt mưa đang dần rơi nặng hạt. Cảm giác khi con tim bỗng trật một nhịp, rất nhanh.
Sau một lúc đứng yên để xoay xở với những nghi vấn đang quay mòng mòng, tôi chợt nhận ra mình thật ngốc nếu cứ tiếp tục đứng mãi ở đây. Nghĩ vậy, tôi vội vàng dắt nhanh chiếc xe của mình vào, khéo léo giữ khoảng cách để không bị Nguyên phát hiện.
Nguyên bước một, tôi bước một. Cậu ấy bước hai, tôi bước hai. Tôi cứ lặng lẽ theo chân cậu ấy như một điệp viên đang điều tra vụ án mạng. Căng mắt dõi theo Nguyên trong dòng người tấp nập nơi đại sảnh của rạp. Chiếc áo khoác trơn màu xám lẫn nhanh theo từng nhịp bước vội.
Tôi thấy Nguyên ở kia, vẫn đang hiện hữu ngay trước mặt.
Tôi thấy một cô gái với mái tóc đen dài được bới cao không chút cầu kì, mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần bò ôm sát không chút cầu kì, khuôn mặt xinh tự nhiên với một lớp trang điểm nhẹ không chút cầu kì.
Tôi thấy cô bạn đứng đó, đôi mắt chợt bừng sáng khi nhìn thấy Nguyên. Như cảm giác mà tôi vẫn hay tự ấp ủ mỗi khi gặp cậu.
Tôi thấy Nguyên bước đến,vẫn còn hơi thở hổn hển và quần áo ướt mem, thế nhưng, đôi mắt nâu trong cũng như ánh lên cả niềm hạnh phúc rất khẽ.
Tôi thấy Nguyên cầm tay cô, vuốt nhẹ mái tóc suôn mềm rồi nở nụ cười- nụ cười mà tự bao giờ tôi đã mặc định rằng, nó luôn dành cho tôi, riêng cho tôi...
Tôi thấy Nguyên áp nhẹ khuôn mặt vào cô bạn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn kín đáo trên gò má cao xinh xắn .
Rồi tôi thấy Nguyên biến mất.
Nguyên- ngày xưa của tôi đã biến mất.
Nguyên- mối tình đơn phương của tôi biến mất
Nguyên- người con trai-của-riêng-tôi-biến mất.
Chẳng có giọt mưa nào nhưng trước mặt tôi như nhòe đi. Hình ảnh nhạt nhòa của Nguyên dịu dàng cầm tay cô bạn bước vào phòng chiếu phim như những đường cắt lớn vào mối tình bấy lâu của tôi, rơi đều và vụn vỡ. Tôi cố căng mắt nhìn rõ lần nữa, để chắc chắn mình không nhìn lầm. Nhưng sao đôi mắt cứ nhắm nghiền lại, để cố làm dịu đi cơn đau đang nhói trong lòng.
Khoảng khắc như khi nhấp một ly ca cao ngọt nồng, rồi lại nhận ra vị đắng vương nơi cuống họng khô.
......
Tôi thích Nguyên.
Không phủ nhận, điều đó là sự thật. Mặc dù nhìn những hành động của tôi, rất khó để đoán được tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi thích cảm giác rằng cậu luôn ở đó, không đi đâu cả. Rằng cậu sẽ chẳng bao giờ vuột khỏi tay tôi. Rằng những lúc khi tôi dán chặt đôi mắt vào những trang truyện yêu thích, hay loay hoay với chiếc điện thoại cùng những cuộc vui ảo trên mạng, và khi ngẩng đầu lên, Nguyên sẽ vẫn ở đó, vẫn thỉnh thoảng khó chịu khi không nhận được câu trả lời hay phản ứng của tôi khi cậu tiếp tục với những câu hỏi trên trời dưới đất của cậu. Nhưng quan trọng hơn cả, Nguyên vẫn luôn ở đây, bên tôi.
Cách tôi thích Nguyên là thế.
Bây giờ thì hỏi ngược lại nào
Nguyên có thích tôi không? Hay cậu ấy có biết tôi thích cậu ấy không?
Không.
Và cậu ấy có biết tôi thích cậu ấy.
Tôi biết điều này từ rất lâu rồi. Từ lúc mà những tình cảm trong tôi vốn chỉ rất nhạt nhòa. Đó là câu chuyện tôi kể cho một cô bạn trước khi thiếp đi vào giấc ngủ. Chỉ là một lần tâm sự mà có lẽ tôi không nên nói ra. Nhỏ đó không được kín mồm là mấy. Chuyện ấy đến tai Nguyên chỉ đúng hai ngày sau đó. Thế nhưng, nó không kinh khủng như tôi tưởng. Những hôm sau đó, vào những buổi dạo chơi như thường lệ của hai đứa hay đơn giản chỉ là cuộc nói chuyện qua loa, Nguyên vẫn giữ nguyên thái độ, không một chút những xáo trộn từ khi nghe tin ''tôi thích Nguyên''. Cũng chẳng có lời đồn thổi nào về một cặp đôi mới trong lớp. Câu chuyện được ém kĩ một cách kì lạ.
Hoặc Nguyên là loại người không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, hoặc Nguyên đã chấp nhận nó. Và sự im lặng đó được thay cho câu trả lời ''đồng ý''
Ngày ấy, tôi nghiêng về sự lựa chọn thứ hai.
Tôi cũng vờ làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nuôi lớn ý nghĩ đó theo từng ngày, từng cuộc hẹn tình cờ sau mỗi buổi học của hai đứa
Cũng từ rất lâu rồi, Nguyên đã bóng gió kể về một cô bạn mà Nguyên quan-tâm-hơn-mức-bình-thường. Lúc đó, tôi chỉ ngu ngốc nghĩ rằng cậu cố gắng thu hút sự chú ý từ tôi, hoặc ít nhất đó chỉ làm một tình cảm thoáng qua, một ''sự-quan-tâm-hơn-mức-bình-thường''.
Chỉ là....tôi không muốn chấp nhận sự thật.
''Tôi không chịu nổi cảm giác không có Nguyên bên cạnh, cảm giác ngượng ngùng và xem nhau như người xa lạ. Không có những cuộc nói chuyện đến gần mười một giờ đêm, hay những khi tôi kéo Nguyên đi lê la ở những tiệm bánh hay cà phê mỗi khi chán chường –như lúc này. Tôi chọn cách giữ khoảng cách với Nguyên, tự ôm lấy cho mình một mối tình đơn phương đẹp đẽ.''
....
''Hồi chuông thứ bảy....? Cậu nên bỏ thói quen đó, Thy à, một sự chờ đợi vô vọng''
Chiếc điện thoại tôi nắm chặt trên tay tự lúc nào đã mở sẵn màn hình. Mặc cho đôi mi ướt nhòe cả nước mắt, tôi run run bấm số gọi cho Nguyên. Con số bảy được cài sẵn chế độ ''quay số nhanh''
Tút...
Tút...
Tút....
Tút...
Tút...
Âm thanh bên tai tôi như ù đi. Những hồi chuông như kéo dài bất tận, không một điểm dừng nào để cắt ngang hết thảy những âm thanh vang lên đều đều, chậm rãi.
'' Tôi biết rằng Nguyên sẽ luôn luôn bắt máy trước hồi chuông thứ bảy''
Tút...
Giọng nói thì thầm trong đầu tôi lại khẽ đếm từng nhịp . Bàn tay tôi nắm chặt, hy vọng tiếng nói quen thuộc của Nguyên vang lên
Tút...
Nhưng tôi cũng biết cậu sẽ không bao giờ bắt máy. Tôi đã đoán trước, kể từ những hồi chuông đầu tiên.
Tút...
Tút...
Tiếng khóc nấc của tôi vang lên đều theo những tiếng ''tút'' kéo dài. Có gì đó trong tôi vỡ vụn, đau thắt.
Tôi buông chiếc điện thoại trên tay., rơi cộp xuống sàn. Những người trong rạp quay sang nhìn tôi vẻ ái ngại. Nhưng tôi vẫn đứng yên, sừng sờ trước những mong chờ vô vọng của mình...
***
Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con nhỏ bạn thân bình thường, rằng Nguyên biết tôi có thích cậu, rằng Nguyên chỉ không muốn làm tôi tổn thương, rằng Nguyên sợ rằng, nếu nói thẳng ra sẽ làm tình bạn giữa tôi và cậu rạn nứt...
Chiều hôm đó, tôi đã chạy như bay về nhà, leo lên lầu trùm chăn và khóc thật to. Mẹ lo lắng hỏi han những cũng chỉ thở dài qua khung cửa phòng đóng kín. Vùi những cơn đau của mình vào giấc ngủ kéo dài đầy mộng mị, sáng hôm sau, tôi đổ bệnh ! Hậu quả của việc chạy ''long nhong'' dưới trời mưa tầm tã. Tôi tránh mặt Nguyên suốt cả tuần sau đó. Một phần là vì tôi giận cậu, một phần cũng là vì muốn cân bằng lại tình cảm của tôi dành cho Nguyên.
- Tớ đã cố nói cho cậu. Nhưng chỉ là việc đó quá khó khăn, đối với tớ. Dù sao tớ cũng rất xin lỗi vì không đáp lại sự đợi chờ của cậu, Thy à.
Nguyên đã nói như thế, khi cậu đến thăm tôi vì cả tuần không thấy tôi đến lớp học thêm , gọi điện tôi cũng chẳng thèm nghe. Nằm trên giường sau trận sốt kéo dài, tôi nở nụ cười nhìn Nguyên ngồi cạnh cô bạn gái mới của cậu. Chút cảm xúc trong tôi vẫn còn chông chênh. Nhưng cảm giác chấp nhận sự thật không quá khó như tôi tưởng. Tình cảm ấy rồi cũng sẽ vơi dần . Và tôi sẽ trở lại là con bạn cùng dạo chơi trên những con phố vắng, uống trà sữa trong một quán nhỏ ven đường vào những ngày không tên chán chường, cùng cậu.
Cũng tự lúc nào, tôi đã bỏ thói quen chờ đợi hồi chuông thứ bảy khi nghe điện thoại của ai đó. Bởi tôi nhận ra rằng không cần một sự chờ đợi nhất định, hay một sự chờ đợi vô vọng để biết rằng người nào đó bên đầu dây kia có trả lời tôi hay không.