Truyện: Lưng Chừng Cô Đơn

Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch

Thể loại: Truyện ngắn

Lưng Chừng Cô Đơn

Trích đoạn:

"Ngày đó cũng vì cô đơn, cả hai chọn nhau đi cùng một đoạn đường đời, để rồi khi lạc nhau, mới hiểu rằng đối phương là người không thể đánh mất hay lìa xa. Nhưng làm gì bây giờ, khi bàn tay người ta đã nằm trong bàn tay khác. Nên lúc đó, mỉm cười chúc hạnh phúc, sáo rỗng như bao nhiêu bộ phim, bao nhiêu câu truyện từng đọc, vậy mà cũng làm theo. 

Lúc đó, người ta nói: “Thà cô đơn, cô đơn cho trọn kiếp, chứ biết nhau làm chi, để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn. Cái cảm giác lưng chừng như vậy, nó làm người ta chết dần chết mòn. Mà… mấy người ác lắm, viện lý do cô đơn để làm người ta đau…”

 

Trong “Lưng chừng cô đơn”, không có bất cứ đại từ nhân xưng “tôi” nào được dùng. Vì chẳng phải viết cho bản thân, mà viết cho chúng ta, những người trẻ, những người hoang mang trong cuộc đời, hoang sơ trong tình yêu.

Những người mà ít nhất một lần trong đời thấy lạc lõng, chơi vơi dù xung quanh là nghẹt cứng người và người. 

Những người nghe cô đơn đọng thành giọt, lăn dài trên khóe mắt, để rồi sáng ngày mai, lại phải mỉm cười, vì hiểu rằng mình chẳng thương mình thì cũng chẳng ai thương.

Hi vọng, “Lưng chừng cô đơn” không khơi dậy nỗi đau nào trong bạn...

Mời các bạn đọc truyện!

Các chương:

Nguồn: truyen8.mobi/lung-chung-co-don-c8a4611.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận