Tác giả: Phạm Ngọc Cảnh Nam
Thể loại: Truyện tình yêu
Hoàng từ phòng tắm bước ra đột ngột, tóc ước sũng chảy ròng ròng xuống chiếc khăn lông sặc sỡ quấn quanh người. Ông nhăn mặt, lau khô tóc rồi mặc quần áo. Ông đến trước gương, nhìn khuôn mặt hum húp của mình với một cảm giác xa vắng. Ông nắn nót cà vạt, nở nụ cười thật tươi, thấy mình vẫn còn trẻ lắm. Ông mang nụ cười trẻ trung ấy ra bancông.
Mấy giờ rồi? - Ông hỏi chị giúp việc.
Đúng bảy giờ, thưa ông chủ. Hôm nay ông chủ tắm nhanh vậy?
Nước hôi mùi clo quá?
Trong mắt Hoàng, buổi sáng trong trẻo và sâu lắng vẫn còn mang dư vị uể oải một cách dễ chịu của đêm qua. Bữa điểm tâm đã dọn sẵn trên chiếc bàn trải khăn trắng đặt dưới giàn hoa viôlet. Hoàng ngồi vào ghế, cảm nhận được niềm vui tươi tỏa ra từ những tia nắng ấm áp chan hòa trên những ngọn cây thiên tuế. Lúc ấy, Thủy cũng đã trang điểm xong, nhẹ nhõm bước ra. Cô mặc chiếc váy trắng, in những bông hoa to màu tím nhạt rất hợp với nước da trắng mượt của mình.
Hôm qua anh về khuya quá! - Thủy nói.
Em có thấy là hôm nay nước máy nồng nặc mùi clo không? - Hoàng hỏi.
Vâng! Nước ở đây thỉnh thoảng vẫn có mùi clo.
Lát nữa, em gọi điện cho tay giám đốc công ty cấp nước thành phố, bảo cho hắn biết là trong nước của hắn nồng nặc mùi clo.
Em sẽ gọi. Tối qua anh đi với ai vậy?
Bảo cho hắn biết rằng nước của hắn không đạt tiêu chuẩn nước sinh hoạt, rất có hại cho sức khỏe của nhân dân.
Em sẽ bảo hắn. Tối qua anh đi với ai vậy?
Mấy ông Hàn Quốc.
À nó muốn gì?
Đòi chia 50% tiền lãi.
Anh đồng ý không?
Đồng ý.
Liều quá!
Bù lại, nó cho mình hùn vốn vào dự án SUN. Anh đã mua 20 cổ phiếu của nó. Một trăm nghìn đô!
Mua cho công ty?
Không, mua cho em.
Xạo!
Anh sẽ đưa hết cho em. Anh tặng em mấy cổ phiếu đó, được chưa?
Nhất sếp… nhì trời rồi! Thank you very…
Thủy cúi người hôn vào môi Hoàng - Vợ anh biết thì sao?
Em đứng tên cổ phiếu!
Điện thoại trong túi áo Hoàng reo. Ông lấy máy ra đưa cho Thủy rồi tiếp tục ăn.
Món trứng bữa nay ngon tuyệt! - Hoàng nói.
Alô! Vâng! - Thủy nói vào điện thoại cầm tay - Năm phút nữa gọi lại!
Thủy cúp máy, để xuống bàn.
Trứng gà ta, em gởi mua tận Hóc Môn đấy! - Thủy nói, và bắt đầu ăn phần của mình.
Anh tặng em những cổ phiếu ấy, mừng sinh nhật thứ hai mươi sáu của em - Hoàng nói và đẩy đĩa trứng đã ăn xong qua một bên.
Điện thoại reo, Thủy cầm lên:
Alô! Vâng! - Cô nói - Tay trợ lý gọi anh.
Thủy đưa điện thoại cho Hoàng. Ông chậm rãi hớp một ngụm cà phê rồi mới áp máy vào tai. Đôi môi ông đóng một lớp mỡ bóng lên chưa kịp lau.
Báo cáo sếp! - Tay trợ lý nói trong điện thoại - Chín giờ công ty X sẽ đến ký hợp đồng. 10 giờ 30 làm việc với ngân hàng đầu tư. Khả năng họ có thể giải ngân 60% cho ta.
Tôi đã bảo tám mươi kia mà! - Hoàng nói to.
Vâng! Em đã cố hết sức, nhưng không được!
Chiều nay? - Hoàng hỏi.
Thưa anh, chiều họp sơ kết tháng.
Cậu kiểm tra lại tổ một và tổ ba cho tôi.
Hoàng bỏ máy xuống, tiếp tục nhấm nháp cà phê. Ông vui vẻ nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của Thủy. Những tia nắng lấp lánh xuyên qua giàn hoa viôlet, lốm đốm nhảy nhót trên bờ vai trần mướt như ngọc bích của cô. Năm ngoái, Hoàng đã mang cô ta từ bệnh viện về đây. Tốt nghiệp bác sĩ, nhạy bén và rất giỏi tiếng Anh. Gặp Hoàng, Thủy bỏ nghề để về làm thư ký riêng cho ông.
Điện thoại reo. Thủy cầm lên, mắt nhìn Hoàng.
Alô! Em đây! Vâng! - Thủy đưa máy cho Hoàng, nói - Vợ anh.
Vâng! Cái gì? - Hoàng nói vào máy - Mới chiều qua hả?
Dạ, hiện giờ mẹ vẫn còn mệt - Vợ Hoàng nói trong máy - Bà cụ hỏi anh đi đâu. Bà muốn gặp anh.
Em gọi bác sĩ Hòa đến xem cho mẹ! - Hoàng nói - Bảo anh ta ở đó trông chừng, không được đi đâu cả.
Bác sĩ Hòa hiện đang ở đây. Anh muốn gặp không?
Thôi khỏi.
Khi nào anh về?
Chưa biết được. Có lẽ tối nay. Thôi, hôn em!
Hoàng cất máy vào túi áo, rồi xem đồng hồ.
Bà cụ thấy hai ngày anh không về nên làm nư! - Ông vừa nói vừa cười - Thôi mình đi em!
Đến chỗ đầu cầu thang, Hoàng kéo Thủy vào lòng và hôn cô thật lâu. Người tài xế đã đánh xe chờ sẵn dưới sân, lật tay xem đồng hồ. Anh nóng nảy nhấn nhẹ một tiếng còi.
Hoàng đến công ty lúc tám giờ. Nắng Sài Gòn đã bắt đầu gắt. Tòa nhà Mexco của ông nằm bệ vệ dưới ánh mặt trời, cao to lộng lẫy, nước sơn màu kem tỏa sáng. Người bảo vệ kính cẩn mở cánh cổng sắt ra. Tài xế đỗ xa ngay trước thềm. Hoàng bước nhanh về phòng làm việc. Nhân viên công ty thấy ông, kính cẩn cúi chào và đứng né sang một bên. Căn phòng có gắn máy lạnh, đem lại cảm giác sảng khoái ngay sau khi ông vừa bước vào. Người trợ lý đã để sẵn kẹp giấy tờ trình ký và những hồ sơ cần giải quyết trên bàn làm việc. Hoàng đi lại chỗ dàn máy Compaq đặt ở góc phòng, bỏ một đĩa nhạc nhẹ, chỉnh âm thanh vừa đủ nghe, rồi ngồi vào bàn, bắt đầu làm việc.
Điện thoại trong túi áo reo. Ông bực bội lấy máy, áp vào tai.
Hello! Ba đó hả? - Diễm, con gái đầu của ông, gọi - Ba đang ở đâu vậy?
Nhớ ba quá hà! Mấy bữa rầy ba đi đâu?
À, ba bận công việc. Con ghé lại chỗ ba đi, được chưa?
Ok! Ba dễ thương quá trời!
Hoàng để máy điện thoại xuống bàn, lắc đầu nhếch nửa miệng cười. Ông xem lại các hóa đơn thanh toán, rồi ký. Thủy mang vào cho ông một ly trà sâm ướp lạnh.
Bao giờ đi Seoul? - Thủy hỏi.
Tuần tới.
Gồm những ai?
Chỉ anh với em.
Đi như vậy mệt lắm!
Chủ yếu là đi chơi. Tất cả đã xong ở đây rồi.
Cũng phải xem qua nhà máy của họ nữa chứ?
Tất nhiên! Nhưng đó chỉ là nghi thức.
Anh nên bảo trợ lý cùng đi.
Em muốn… vậy à? - Hoàng nhìn vào mặt Thủy, hỏi.
Để anh ta nắm tình hình cơ sở thiết bị và công việc làm ăn của họ - Thủy nói và nhìn vào ly trà sâm.
Cũng được. Em bảo nó chuẩn bị đi.
Thủy ra khỏi phòng, vừa gặp Diễm đang tung tăng đi vào.
Hello! - Diễm nói - Có ba em trong đó không?
Có. Em vào đi!
Diễm vào, đi thẳng lại chỗ bàn làm việc của Hoàng. Ông bỏ mắt kính ra, nhìn con gái với vẻ lạ lẫm.
Chào con! “Mát mẻ” dữ! - Hoàng nói.
Ứ ừ! Đâu bằng cô Thủy của ba! - Diễm lườm ông, nói.
Được rồi! Con học hành ra sao?
Very tốt!
Còn tiền tiêu không?
Ba dễ thương quá!
Hoàng nhếch nửa miệng cười, mở ngăn kéo, lấy đưa cho Diễm một xấp tiền. Nó cầm lấy, đếm cẩn thận rồi nhăn mặt.
Cho đủ năm triệu đi, ba!
Con…! - Hoàng trừng mắt.
Thôi! Hổng thèm! - Diễm quăng xấp tiền trên bàn, dợm quay ra.
Được rồi! - Hoàng mở ngăn kéo, đếm tiền thêm cho Diễm. Ông nói tiếp - Làm sao đó thì làm, nhưng chớ quên hai điều ba dặn.
Rồi! - Thủy nói - Một là, năm nay phải tốt nghiệp đại học. Hai là, coi chừng SIDA. Ba thấy con “thuộc bài” không?
Diễm nhảy lên bá cổ, hôn vào má Hoàng, rồi nó nhún nhảy, ngúc ngoắc mông đi ra khỏi phòng. Hoàng nhìn theo, ngạc nhiên thấy con gái mình quá xinh đẹp trong chiếc quần jean ôm và áo chẽn ngắn đến trên rốn, chỉ che phần dưới bộ ngực khá nở nang. Bạn trai của nó, hớt tóc đinh, một tai đeo khoen vàng, đang ngồi trên chiếc Bonus đen bóng chờ trước cổng. Diễm nhảy phóc lên ngồi phía sau, ôm chặt eo ếch gã.
Go! - Nó nói.
Lần này xong, em đặt vòng luôn đi! - gã nói.
Ok!
Chiếc Bonus rú ga, lồng lên, rồi vọt tới biến mất giữa đám xe cộ nhộn nhịp trên đường phố.
… Việc khen thưởng tháng này, lát nữa đồng chí Tùng sẽ công bố chi tiết - Hoàng nói, trong buổi họp toàn công ty lúc ba giờ chiều - Ai đi trễ, ai không làm thêm giờ, ai không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có thưởng. Nếu ở trong diện được trợ cấp tháng trước, tháng này cũng cắt. Công ty ta hiện còn nợ nần nhiều, chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa, lao động quên mình hơn nữa. Ai lôi thôi sẽ cắt thi đua…
Hội trường rộng, chật ních người. Hai chục cái quạt trần quay cật lực. Nắng nóng và mùi hôi của hơn một nghìn con người bốc lên chua chua, nồng nồng. Lọ hoa đặt trên bục, trước mặt Hoàng, Thủy đã cắm chung hoa đồng tiền với hoa thạch thảo một cách rất đẹp.
Hoàng trở về phòng làm việc, đem toàn bộ hồ sơ liên doanh với Hàn Quốc ra xem xét lại. Có tiếng gõ cửa phòng.
Vào đi! - Hoàng nói.
Người trợ lý của ông bước vào. Anh ta vận comlê xanh đậm, cà vạt xanh nhạt thon dài, tóc hớt ngắn, mặt trắng trẻo hơi ngẩng lên. Điều ấy đã gây cho Hoàng một ấn tượng không mấy dễ chịu.
À, cậu Quang! - Hoàng nói - Cậu cân đối lại cái này cho tôi.
Ông đưa xấp hồ sơ cho Quang.
Báo cáo sếp! - Quang nói - Vòng chung kết cuộc thi hoa hậu tối nay, sếp trong ban giám khảo, phải đến trước ba mươi phút đấy.
Cái luận án cao học của cậu tới đâu rồi? - Hoàng hỏi.
Dạ, còn chờ kết luận.
Cái gì nhỉ? Đề tài… ấy mà?
Dạ, những bài học từ đặc điểm phát triển của nền kinh tế Hàn Quốc - Quang nói.
Hay đấy! Cô Thủy có bảo cậu chuẩn bị đi Seoul với tôi chưa?
Thưa sếp, rồi ạ!
Tôi thương cậu chịu khó học tập. Tuổi trẻ phải thế. Nhân tiện, tôi báo cậu một tin mừng.
Dạ…
Công ty sẽ đứng tên chính thức tài trợ cho luận án của cậu. Đề xuất của cậu về các mô hình liên doanh với Hàn Quốc sẽ nằm trong kế hoạch phát triển công ty. Cậu phải giữ bí mật.
Dạ…
Cậu lên kế hoạch kinh phí. Chuyến đi Hàn Quốc này cũng nằm trong chương trình tài trợ nghiên cứu cho cậu. Được chưa?
Rất cảm ơn sếp!
Tôi đang xem xét để cậu làm đại diện chính thức cho công ty tại Hàn Quốc.
Dạ…
Quang quay ra. Hoàng nhận thấy chiếc áo sơmi của anh ta mặc bữa nay thật là trắng tinh. Điện thoại cố định trên bàn làm việc của Hoàng reo. Ông cầm máy nghe.
Anh đấy hả? - Tiếng vợ ông trong điện thoại - Em gọi để báo anh biết mẹ khỏe rồi, trưa nay ăn được hai bát cơm. Em đang đưa mẹ ra ngoài đổi gió đấy.
Em chu đáo quá! Em khỏe không?
Tối nay anh có về nhà không?
Anh sẽ về! Hơi trễ một chút, vì phải chấm chung khảo…
Em biết! Anh nhớ giữ sức khỏe! Bye bye!
Hoàng gác máy, một tay chống cằm, nghiêng mặt nhìn qua một bên, nghĩ ngợi. Mặt trời chiều, chiếu ánh sáng nhàn nhạt qua cửa kính, đến tận chỗ bàn khách, trông buồn buồn.
Vòng chung khảo cuộc thi hoa hậu sắp kết thúc. Ông Hoàng bệ vệ trong bộ comlê màu vàng nâu, cà vạt hoa to màu huyết dụ, ngồi giữa hàng ghế đầu. Sân khấu hành tráng, lộng lẫy, tưng bừng hoa và nhạc. Lúc ông Hoàng, đại diện bên tài trợ cuộc thi, lên sân khấu để trao vương niệm cho hoa hậu, ông trông thấy một giọt lệ long lanh nơi khóe mắt người đẹp. Cô bé đẹp quá! Giọt lệ của cô làm ông xốn xang. Chẳng có nghĩa gì cả, nhưng điều ấy đã khiến ông chợt nhận ra nỗi u ám trong lòng mình. Trong lúc ông choàng vòng hoa nguyệt quế vào cổ hoa hậu, thì Hà tắt tivi.
Bốn mươi phút nữa, ông ta sẽ về tới nhà - Nàng nói.
Vậy thì anh về đây! - Bác sĩ Hòa nói.
Vâng! Chúc anh ngủ ngon! Nhớ gọi điện cho em nhé! Bye bey!
Khi Hoàng về tới nhà đã gần mười hai giờ khuya. Hà mặc chiếc áo ngủ bằng sa tanh mỏng màu hồng nhạt, đang nằm đọc sách. Ông bước tới hôn vào trán nàng.
Em thức khuya vậy? - Ông hỏi.
Em chờ anh về! - Hà nói - Anh đi tắm đi! Em có nấu súp yến cho anh đấy.
Hay lắm! Súp yến hả? Em thật điệu!
Lúc nằm ngâm mình trong bồn tắm, Hoàng lại nhận ra mùi clo nồng nặc trong nước. Ông tắm vội cho xong, rồi bước ra ngoài. Hà mang đến cho ông một bát súp nóng hổi.
Tắm nhanh vậy? - Hà hỏi.
Hoàng làm thinh, ăn súp yến. Món súp ngon khiến Hoàng dễ chịu lại. Ông lên giường nằm, lôi đống giấy tờ báo chí để ở ngăn tủ đầu giường ra.
Có gì không? - Hoàng hỏi.
Có hai cái phong bì gửi cho anh - Hà nói.
Hoàng tìm mấy cái phong bì trong đống giấy báo. Ông cầm một cái lên, lôi ra một xấp đôla, kèm theo một bức thư ngắn. Ông đọc thư.
Thằng keo kiệt! - Ông nói - Nó đưa mình có mười ngàn!
Ông cầm phong bì thứ hai, cũng lôi ra một xấp tiền đô, kèm một bức thư ngắn. Ông đọc thư, và mỉm cười.
Em cất tiền đi! – Ông nói, rồi vớ mấy tờ báo đọc qua các tít lớn.
Chiều qua anh Sáu đến chơi - Hà nói. Nàng lên giường nằm, quàng tay ôm lấy ông - Ảnh nhờ anh nhận thằng Dũng về công ty.
Nó tốt nghiệp rồi à?
Tốt nghiệp hạng khá. Chờ mãi không xin được việc làm.
Được rồi! À, mà khoan đã!
Sao vậy?
Để xem!
Chỗ bà con, vợ chồng ảnh cũng nghèo quá! Anh cố gắng…
Nó có giống bố nó không? - Hoàng hỏi.
Giống cái gì?
Hoàng làm thinh. Hà siết nhẹ ông vào lòng. Hoàng nhắm mắt, ngạc nhiên nhận ra thân hình vợ mình vẫn no tròn, chắc lẳn như con gái.
Hà đưa tay vuốt tóc ông. Mái tóc ông dày bồng bềnh.
Tắt đèn đi, em! - Hoàng nói, và chợt nhớ ra đã hai tháng nay chưa nhuộm lại tóc.
Hà tắt đèn, gối đầu lên ngực chồng. Và trong bóng tối, nàng ngạc nhiên không hiểu vì sao lại có một giọt lệ nóng trào ra ở khóe mắt mình.
Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!