Tác giả: Colleen McCullough
Thể loại: Tiểu thuyết
…Theo truyền thuyết,có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả cuộc đời mình.Tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này.Ngay khi vừa rời tổ,loài chim ấy đã đi tìm ngay một thứ cây có những gai nhọn và tiếp tục bay mãi,không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi.Sau đó,nó cất tiếng hót trên những cành cây hoang dại, rồi lao thẳng vào cây gai dài nhất và nhọn nhất.Cây gai xuyên thẳng qua ngực giữa cơn hấp hối,một tiếng hót vút cao,thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay hoạ mi.Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống.Cả trời đất như ngừng lại để lắng nghe,và thượng đế ở trên cao thì mỉm cười.Bởi rằng sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy...Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ức vẫn tuân theo một quy luật bất biến.Tôi không hiểu đièu gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tếng hót.Vào lúc ngọn gai xuyên qua,nó không ý thức được cái chết đang chờ chực, nó chỉ mãi mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa.Nhưng chúng ta, khi tự ghim vào lồng ngực những chiếc gai nhọn,chúng ta biết,chúng ta hiểu,vậy mà chúng ta vẫn làm.Chúng ta vẫn làm…”……
Đây là lời mở đầu của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng”Những con chim ẩn mình chờ chết” của nhà văn Colleen McCullough (xuất bản vào tháng7/1988)
Tôi thật sự không thích tựa đề “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” mà một dịch giả nào đó đã sử dụng.Nghe thật hoa mĩ nhưng cũng thật trống rỗng.Trước khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết này, tôi thật sự rất thích cái tên đó.Nhưng khi đọc hết cuốn tiểu thuyết thì tôi mới hiểu tại sao dịch giả lại chọn tựa”Những con chim ẩn mình chờ chết”.Những con chim không hề hót trong bụi mận gai mà là trên bụi mận gai.Chúng được sinh ra, nuôi dưỡng ,để một ngày nào đó dâng tiếng hót tuyệt vời cho cuộc sống.Và chúng ta cũng vậy,chúng ta ẩn đằng sau những vỏ bọc đẹp đẻ, những khuông mẫu đạo đức để rồi một ngày nào đó ta chợt nhận ra trong con người mình lại tồn tại một con người khác.Chúng ta như muốn nổi loạn, muốn phá tan lớp vỏ bọc mà bấy lâu ta đã gây dựng chỉ để thoã mãn những khát khao mà ta tưởng chừng như quên lãng….
Meggie là một cô gái đẹp,một vẻ đẹp dịu dàng trong sáng nhưng đầy cam chịu.Meggie tưởng chừng đã gói gọn cuộc đời mình trong cái gia đình bé nhỏ ấy cho đến khi cha Ralph mở cửa trái tim cô.Cha Ralph đã đem lại cho Meggie tình yêu thương của một người đàn ông mà ngay cả bản thân ông cũng không nhận ra.Ông chăm sóc Meggie, nâng niu cô bé như một viên ngọc.Chính ông đã nhào nặng Meggie thành người phụ nữ của riêng mình, bằng tình yêu thanh khiết và những ham muốn tầm thường.Và khi ông chợt nhận ra mình đã yêu Meggie bao nhiêu thì cũng là lúc ông lún sâu vào đáy mồ tuyệt vọng bấynhiêu.Ralph không thể quên đi bổn phận của mình,một đức cha,một chức vụ cao quý mà ông đã lựa chọn.Nhưng ông làm sao biết mình sẽ gặp Meggie, làm sao ông biết mình sẽ yêu và được yêu.Những dằn vặt ,mâu thuẫn cứ từ đó nảy sinh xuyên suốt câu chuyện, đặt các nhân vật trước những sự lựa chọn khó khăn rồi đi đến những quyết định mang lại cho họ những hạnh phúc và cả buồn khổ.Nhưng ít nhất,Meggie cũng đã đựơc sống trọn vẹn là mình ,sống thật với con người mình, với những ước mơ, những khao khát thầm kín.Và Ralph cũng vậy,ông cũng đã có những gì mà chúa trời không thể nào mang lại cho ông.Đó là tình yêu…….