Tác giả: Thiên Hạ Quy Nguyên
Thể loại: Tiểu thuyết
Nắm tay nàng xây nghiệp bá nghìn thu
Biển cả mênh mông sông dài đất rộng
Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn
Đất trời này như là của đôi ta
Gió mưa mịt mù đường dài muôn dặm
Ánh trăng mờ soi bóng nền cát lạnh
Trái tim cô đơn bỗng rung động lạ kì
Tình cảm này ai có hiểu chăng aiSống chết bên nhau trên dặm đường dài
Nắm tay chàng cùng vượt qua gian khó
Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn
Đất trời này như là của đôi ta.
Trích đoạn:
Vừa liếc ra ngoài, nàng lập tức nhận ra được người gõ trống là ai.
Trước cửa, cách một hàng rào chắn, nam tử mặc áo bào tím đang cầm dùi trống giơ lên, tư thái tôn quý tao nhã, biến chiếc trống kêu oan thành một chiếc trống nhạc, không nhanh không chậm gõ từng hồi phát ra âm thanh trầm bỗng du dương, ống tay áo bay bay lộ ra cổ tay trắng như ngọc tạc. Một đống đại cô nương và tiểu cô nương vây quanh, đứng dưới trời nắng chang chang si mê đắm đuối nhìn hắn.
Không phải chủ tử vô lương tâm và sủng vật yêu nghiệt thì là ai chứ!
Mạnh Phù Dao há to miệng đến mức có thể nhét cả mười Nguyên Bảo đại nhân vào trong, nàng đứng sững sờ nơi ghế ngồi, không biết nên chạy ra mừng rỡ hay là làm lơ luôn. Chưa kịp ra quyết định thì nam tử tao nhã đó đã hạ dùi trống, cuộn lại ống tay áo, cũng không quên thể hiện tính phong lưu, quay đầu lại nhìn các cô gái mỉm cười gật đầu chào, lập tức một tràng hít hà dai dẳng dấy lên.
Chuột mập ngồi xổm trên vai hắn, vẻ mặt vênh váo, ánh mắt đắc ý.
Nhìn kỹ nữa thì thấy nơi đáy mắt con chuột mập ấy lộ ra sự khinh thường --- áo choàng quan to đẹp đẽ khoát lên người ai mà xấu quá…
Sắc mặt Mạnh Phù Dao đen xì cả nửa buổi, đột nhiên hít hít mũi, ngẩng đầu lên, tiếp thêm sức mạnh cho mình.
Haizz… Không có người đến cáo trạng, người này có thân phận đặc thù nên không tính, không thể tin được, chắc là hắn không rảnh rỗi đến đây để cáo trạng đâu.
Nhưng mà… vì sao nàng cảm thấy lòng mình hơi ngọt thế nhỉ?
Ánh mắt Mạnh Phù Dao không ngừng chuyển động, hết nhìn lên xà nhà thì lại nhìn xuống mặt đất, nhưng một mực chẳng chịu nhìn phía đối diện, nàng hết sờ công văn, mân mê áo choàng thì lại vuốt tóc, nhất định không chịu phát ra tín hiệu thăng đường.
Nam tử đối diện nhìn thấy thái độ của nàng thì không nhịn được cười, ánh mắt thể hiện rành rành: “Nàng vô lương tâm nên chột dạ rồi à!” Nguyên Bảo đại nhân thì láo liên đôi mắt.
Dân chúng đứng đầy bên ngoài, mọi người đều muốn xem tân thành chủ thẩm án như thế nào, cũng muốn xem nam tử phong hoa tuyệt đại kia có oan tình gì. Ánh mắt mọi người sáng quắc, hết nhìn tân thành chủ trẻ tuổi tuấn tú thì lại nhìn nam tử cáo trạng phong thái xuất chúng, nhìn qua rồi nhìn lại, nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt hai người này hình như hơi quái lạ. Tân thành chủ còn kỳ quái hơn, giống như đang ngồi trên đống lửa, không ngừng xoay đi vặn lại.
Im lặng một lúc lâu dân chúng bắt đầu xì xầm bàn tán, Mạnh Phù Dao không còn cách nào hết đành phải chống đỡ, giơ tay yếu ớt đập xuống mặt bàn, khàn giọng hỏi: “Kẻ nào dưới công đường? Vì sao lại cáo trạng?”
Ánh mắt nàng lén lút liếc trộm Nguyên Chiêu Hủ, tò mò không biết hắn có ý đồ quỷ quái gì nữa, nhìn thấy Nguyên Chiêu Hủ nhướng mắt cười, thủng thẳng đáp… “Hồi lão đại nhân…”
Mạnh Phù Dao run lẩy bẩy.
Nguyên Chiêu Hủ đâu có bỏ qua cho nàng dễ vậy, hắn vén áo, thật sự chuẩn bị quỳ xuống.
....
Nguyên Chiêu Hủ mỉm cười lấy từ trong lồng ngực ra một tấm lụa, khi gia sư của tân thành chủ Mạnh Phù Dao là Diêu Tấn tiến tới nhận lấy, ngón tay hắn vừa chạm vào thì cảm giác được điều gì đó, muốn cười mà không dám cười, cố hết sức gồng mình chịu đựng.
Mạnh Phù Dao dù có nghi ngờ nhưng vẫn nhận lấy --- người này có đơn cáo trạng thật à?
Vừa mở tấm lụa ra, bên trong liền hiện ra một cái xương đầu cá.
Sắc mặt Mạnh Phù Dao tối thui, nhìn chằm chằm cục cưng kia, nàng nhớ ra đây chính là cái xương đầu cá mà nàng đã gặm trên núi Lục Châu cùng với Nguyên Chiêu Hủ.
Trời ơi, không phải nàng đã vứt đi rồi sao, hắn nhặt lại khi nào vậy chứ?
“Cáo trạng” này thật khác thường quá mà…
Khi nàng vẫn còn đang lúng túng, liền nghe được người ở phía dưới không nhanh không chậm cất tiếng: “Vãn sinh Nguyên Chiêu Hủ, cáo trạng Mạnh Phù Dao người nước Thái Uyên, bội tình bạc nghĩa, vứt bỏ người yêu, vô lương tâm…”
Mời các bạn đón đọc truyện!