Tác giả: Sưu tầm
Thể loại: Truyện cổ tích
- Tôi có một bài thuốc gia truyền, ai gần chết cũng cứu cho sống lại được. Bài thuốc ấy thật là quí, tôi chưa bao giờ truyền cho ai cả. Bây giờ tôi đói bụng, tôi mà chết thì bài thuốc ấy cũng không lợi ích gì nữa, nên tôi muốn nhờ bà cho tôi một bữa cơm, rồi tôi xin truyền lại bài thuốc quí để tạ ơn bà.
Bà chủ nghe nói lấy làm mừng lắm, vội vàng đi thổi cơm cho người kia ăn. Người kia ăn no nê rồi, bà chủ đem giấy bút ra bảo rằng: bài thuốc ấy thế nào ông biên ra cho tôi.
Người kia nói:
- Chà, bài thuốc ấy quí lắm, ta phải giữ kín, không nên biên ra làm gì. Bà cứ đi với tôi, đi gần thôi, tôi đưa bà đến tận nơi có bài thuốc ấy. tôi chỉ bảo rõ ràng cho bà mới được.
Bà chủ vui lòng đi theo.
Đi một lúc lâu không thấy người kia nói gì cả, bà ta nóng ruột hỏi giục rằng:
Thế nào đã đến nơi chưa? Có phải đánh lừa tôi để kiếm bữa thì bảo?
Người kia nói: xin bà cố đi ít nữa, tôi đưa đến tận chỗ có vị thuốc ấy, đưa tận tay bà rồi bà xem.
Khi hai người đi tới mộ thửa ruộng sắp gặt được, người kia đứng lại rút một bông lúa, vừa chỉ vào ruộng lúa, vừa đưa bông lúa cho bà chủ và nói:
- Đây là vị thuốc quí hóa cứu sống được con người. Bà cứ xêm ngay như tôi lúc nãy mà không có nó, thì tôi chết mất rồi còn đâu.
Bà chủ nghe nói ngẩn người ra, nhưng thấy người kia nói có lý không bắt bẻ làm sao được.
Người kia lại nói thêm:
- Bà không phải nghi ngờ gì nữa, vị thuốc này thật quí hóa, bà cứ tin tôi, bà kiếm lấy nó cho nhiều để cứu sống thiên hạ, còn phúc đức nào bằng.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!