Đóng góp: Nghe tiếng trúc với cung sầu nức nỡ; Trời vào thu sương khói phủ lê thê; Nhưng âm ba theo hơi gió vọng về; Có phải lời tống biệt của Cao Tiệm Ly hiền hữu.
Kinh Kha bạn! Quán lạnh từ đây vắng bạn rồi; Phương trời biền biệt nước mây trôi; Anh đi trả vẹn hờn sông núi; Dịch thuỷ trăng chìm rượu đắng môi.
Tuốt lưỡi gươm thề, rộn vó câu; Thờ ơ khanh tướng thẹn công hầu; Hàm Dương khói nhuộm màu binh biến; Rờn rợn tràng giang sóng bạc đầu.
Quán khách đêm nào tôi với anh; Mười phương hồ hải mộng chưa thành; Bên bờ Dịch thuỷ tôi lau lệ; Mai mốt nơi này đã vắng anh.
Nói làm chi từ ly không thương nhớ? nhớ thương chăng là non nước điêu tàn, đất Hàm Dương rồi đây Kha lên đàng, trả thù chung.
Rồi ngày về không mong anh nữa đâu, phương trời này đêm đêm khi nhớ nhau, nghe hơi trúc chua xót nỗi niềm đau, buồn làm sao…
Cao Tiệm Ly bạn ơi, tiếng trúc đêm nay sao đượm buồn áo não. Tiễn đưa nhau xin đừng để cho đôi mi nức nỡ lệ vương sầu… Khói sóng ven sông còn quyện gió giang đầu, Kha đến đây tạ từ hiền hữu, để lên đường dong ruỗi dặm trời xa, từ đây có nhớ đến Kha, một người bạn tâm đồng, thì hãy rót chén rượu hồng khi gió lạnh vào đông, dạo khúc nhạc lòng tiễn đưa hồn người tráng sĩ.
Chén rượi tiễn đưa xin đừng vương máu lệ, hãy cười lên cho ấm dạ anh hùng, bạn với tôi bao thuở đặng chung cùng, để người thổi trúc, kẻ ngồi nhịp phách, thu hẹp đất trời trong chén rượu đầy vơi, nhưng trời Yên Bang còn tràn ngập máu xương rơi, gươm tráng sĩ nguyện dời non lấp biển, Kha ra đi dù ngày về không hẹn, nhưng tiếc làm gì thân thể bạn lòng ơi!
Cao hiền hữu! Bồ đào, mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm, tỳ bà mã thượng thôi, tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỹ nhân hồi.
Đêm nay sương trắng rơi nhiều quá, phong vũ tiêu tiêu dịch thuỷ hàn.
Chén rượu tiễn đưa đừng nhỏ lệ, hãy cười cho rợn đất Yên Bang. Hãy cười lên đi Cao hiền hữu!
Vâng! Đệ cười đây: Ha ha, ha ha, ha ha ha…….
Kìa! Sao trong tiếng cười vang có trộn pha nhiều nức nỡ, cũng như trong chén men nồng có pha lẫn lệ ly tan.
Kinh Kha bạn ơi! Anh ra đi biền biệt mấy quan san, khi trời cố quốc vẫn chưa tàn màu máu lửa.
Cao hiền hữu! Nhắp chén ly bôi hãy cùng nhau sẻ nữa, bởi rồi đây gió mưa khuya sẽ tuôn rơi tầm tã nẻo Yên Bang…… như khóc người nửa đường phiêu linh, đã vì tổ quốc hy sinh, để cứu nàn cho muôn dân.
Kinh Kha ơi! Hãy cạn chung này, hơi men cay pha lẫn lệ vơi đầy, ghi nhớ buổi sum vầy, rồi đôi đàng chia tay.
Tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn, một thân vào trong đất giặc, hãy vang tiếng reo cười; Đừng! đừng để dòng châu rơi.
Gió mưa rơi thay ngấn lệ sầu, sóng bập bùng sông Dịch buồn trôi.
Sao ta nghe tiếng sáo ngậm ngùi; Đừng! đừng thảm sầu bạn ơi.
Hãy uống nữa đi anh, để rồi sau khi anh sang tận bên kia bờ Dịch thuỷ, Ly ở đây sẽ vắng bóng người tri kỹ, đêm từng đêm rũ rượi tiếng tiêu sầu… Mưa gió thê lương nhỏ lệ suốt canh sầu, khóc người đi không bao giờ trở lại, để nơi này nhớ mãi hận ngàn thu. Biết lấy gì để tiễn đưa nhau, thôi thì mượn tiếng trúc với bầu rượu nóng, tiếng tơ trúc nói lên tình tri kỷ, rượu hoàng hoa sưởi ấm dạ anh hùng.(cont)