Đóng góp: ver1
con đường nhỏ của 1 thành phố mà sau này a hay gọi đó là 1 thành phố của 1 nỗi buồn
nơi a đã quen em sau những ngày đi học k có cha mẹ ở bên.
nơi có những cơn gió thổi thôi thúc vào trái tim mỗi khi ta đi học về và hay chạy đến
nơi có những hạt cát tím và chiều nắn g đẹp chiếu sáng con đường a đến bên em
a yêu con đường đầy nắng đó và hơn nữa a yêu e hơn cả
e có thể dành cho a 1 chút t.y hay là
e đã có ng khác và không muốn nhớ lấy tên anh
hp vụt qua quá nhanh và đau thay 1 nỗi buồn ập tới
và rồi a cứ khóc cứ khóc cho đến khi cạn hết nước mắt
nỗi buồn cứ dày xéo làm trái tim anh nó đau. đau đến quặn thắt
khoảnh khắc bên em a coi là giấc mộng
con đường đó a sẽ trở lại vào những ngày đông
để chút bỏ đi những hp mà trong a còn đọng
anh nhớ em
và a sẽ yêu em trọn đời khoảng thời gian đó a sẽ giữu mãi
em ngọt ngào đến tận bờ của trái tim.và làm nước mắt a không thể kìm
em đã ra đi a chấp nhận lòng này thật buồn
để e đc đi đến phương trời hp
nơi đó sẽ có ng iu em thật nhiều.và hơn anh ,hơn a rất nhiều
ver2
CÂU HỎI TRƯỚC ĐÂY MÀ EM VẪN THƯỜNG HỎI ANH
LÀ ANH ƠI NẾU MAI NÀY TA XA NHAU THÌ AI SẼ NHỚ
LÚC ĐÓ A THẬT HP VÀ BỐI RỐI K NÓI LÊN LỜI
cứ ngỡ sẽ có em làm chỗ dựa bên đời
nhưng mà mọi thứ đã đánh mất vào 1 buổi tối
la mắng chửi bới lúc đó a biết em không còn coi a là ng em yêu
quãng thời gian dài sau đó a cố gắng cố gắng bù đắp nhưng a biết e đang cố tình không hiểu
ver3
e à cảm giác xa e a rất là sợ
nó cô đơn và làm anh lạnh lẽo lắm
a muốn ôm em thật chặt và k muốn e xa a đâu
a muốn e là của a chứ k phải là của ng khác
và a cũng rất là sợ
mỗi khi gặp lại e.
a luôn có 1 cảm giác tim đập loạn nhịp khiến a k thể kiềm chế
nhịp mạnh người tê
làm đôi tay a không thể kéo em về đến gần kề bên anh