Đóng góp: Bầu trời tắt nắng có bóng dáng người cha bên trong song sắt
Bao cảm xúc vô hình ân tình hiện diện giống như làn khói cay đôi mắt
Nó vẫn khắc….Nó vẫn ghi
Mặc hành động khắc dòng suy nghĩ
Bao năm trôi nó vẫn hờn dỗi ông nhưng cũng chẳng đc gì
Cái nó cần là gia đình bên mình chứ ko phải cầu xin sự bố thí
Vết sước trên da vẫn có thể hàn gắn bằng thời gian
Những cái nhìn soi mói nhói tim đau lắm của người đời mang
Nó tự biến thành 1 thằng bất hiếu
Khi những gì nó viết người đời ko hiểu
Nó ước có mái ấm bố mẹ nó là nông dân tất bật với con trâu ngoài đồng
Nó nhớ ông .. ông có ko?
Ông là thứ cảm xúc nó ko thể vứt
Đôi khi làm nó tủi nhục
Nơi đó ông bị giam cầm .. Còn nơi này nó tự bắt nhốt đi lương tâm
Ngay từ lúc này đây nó cần ông
Bố đi tù sớm về với con .. đừng đánh mất khi HẠNH PHÚC NÀY LẠI NHIỀU HƠN
Mặc bao năm qua nó bị bố bỏ rơi
Nó luôn là thằng Duy Nhất Thôi chờ ông về đời x3