Đóng góp: B2C :
cảm nhận cái lạnh của đường phố về đêm mới nhận ra những thứ quý giá mà mình đâ để quên
những thức phim kí ức đã vô tình ngủ quên từ lâu giờ đây bất chợt tìm đến
còn nhớ rất rõ hơi ấm của chiếc áo mẹ may cho con khi trời đông
hơi ấm đôi bàn tay mẹ trấn tĩnh nỗi sợ hãi khi từng đêm con òa khóc
căn hộ chung cư ngày đó chật hẹp với 4 bức tường nhưng ko bao giờ lạnh
đôi khi cảm giác nhu là cả thế giới nằm gọn trong tay khi có mẹ bên cạnh
con muốn lại đc nghe lời ru trong giấc ngủ và lại thêm lần nữa đc mẹ mắng
con nhớ những trận đòn rất đau khi con chỉ mãi chơi và quên lời mẹ dặn
gạt bỏ tất cả để trở thành người khác chớ ko còn là thứ mà mẹ vẫn thường mong
đó cũng là cái lần đầu tiên mà con cảm thấy mình thật cô độc giữa cuộc sống
những vị khách bước qua cuộc đời làm con thấy mệt mỏi và sóng làm con ướt lạnh
đôi khi con lại muốn được khóc như 1 đứa trẻ và lại đc mẹ dỗ giành
ver 2...viết lại mà cái câu kia nhanh quá...nghe đc vài chữ
Đêm đã khuya sao vẫn thức và giờ này viết mực trên tay không thể rời khỏi giấy
Cuộc sống là biển và lòng mình là bờ cát trắng sóng xô và dào dạt không bao giờ yên lặng
Trốn tiếng giấc ngủ vì sợ giấc mơ vì sợ lại thêm lần nữa mình lại phải thấy nó để cho kỉ niệm mà bấy lâu nay mình đã bỏ quên về cũng đã nhớ
Làm gì có thứ tình yêu bất tử ..câu yêu thương mong manh đã bị gió thổi bay
Và nước biển thì có thể đo nhưng lòng người thì không thể...Dù không giả dối cũng đâu có nghĩa là không có đổi thay
Đôi khi cầu vòng đủ sắc sao trong mắt của mình chỉ có mỗi màu của hoàng hôn
Những màu đó chỉ cần thêm nữa ………….để dành cho sự yêu thương không còn trốn
Đó là khi e đang hạnh phúc và cười vui bên ai thì không sao a cũng chỉ mỉm cười
Vì suy cho cùng thì anh cũng chỉ là 1 giọt nước nhỏ nhoi trong biển người
Vì a cũng đâu cần pải níu giữ đâu còn nữa 1 trái tim biếng lười
Vì sẽ có 1 ng` thay thế chổ của em và trả cho a những tiếng cười