Đóng góp: Khi bức màn buôn danh vọng hết. Người về lòng rủ sạch sầu thương. Người vào cởi áo lau son phấn,trả cả vinh quy lẫn đoạn trường. Đêm đêm đem lời ca tiếng thơ, đời ca hát cho người mua vui nhưng khi cánh nhung khép lại rồi ánh đèn lặn tắt gửi ai nổi niềm. Trời sinh em ra đã phó thác cho tiếng hát giọng ca để trang điểm cuộc đời làm vui cho thiên hạ. Hát nữa đi em cho con tim chìm trong nhịp thở theo lời ca nhung nhớ từng âm giai nức nở lệ hoen mờ. Nghệ sĩ không của riêng ai, sân khấu là gia đình khi trống giục đờn rao đèn màu phực sáng thì mọi khúc mắc vui buồn đều bỏ lại sau lưng. Tôi là người của nắng gió mười phương đêm xuống phải vấn thân bước vào cuộc sống màn nhung mở ra tâm hồn trải rộng em bay cao trong khát vọng của muôn ngàn khán giả. Vang bên tai tiếng trống quân vương reo, cao xanh ơi bao cánh lá lai, biết phải tính làm sao bây giờ. Cao lang quân báo hiếu chăng cho lòng thiếp hận mang khổ đau. Đêm nay cũng trong vai võ tướng tôi đã để lệ tuông rơi thấm ướt mảnh nhung bào. Nắm chặt trường gương mà lòng cứ nghẹn ngào . Nếu ai còn nhớ đến giọng hát liêu trai qua từng cơn sầu cuộc xin hãy xem như bóng mờ dĩ vãng. Để rồi mai này khi nước mắt trôi xuôi còn gì đâu khi dung nhan tàn tạ. Nữa khoảng hoa niên là tiền tài danh vọng còn nữa khoảng đường chiều là chiếc bóng bơ vơ. Đêm đêm mang tiếng nhạc lời ca dệt gấm thiêu hoa giữa chợ đời ngang trái. Thế cuộc đổi thay lòng người điên đảo mỏi gót phong trần bởi nặng nợ cầm ca. Đó rồi đêm đêm trúc cạn máu tim cho nhân thế vơi sầu dưới ánh đèn đêm thương vai khóc mướn khi màn nhung khép lại rồi môi cũng nhạc màu son. Trong hàng vạn khán giả bỏ tiền ra mua vui bằng những tấn tuồng trên sân khấu có mấy ai cảm thông được nỗi lòng của người nghệ sĩ khi cánh màn nhung khép lại đã lâu rồi. Những hàng ghế trống trơn sàn diễn lặng như tờ sau những phút giây hết mình đem niềm vui cho khán giả giờ chỉ còn nỗi trống vắng cô đơn. Rồi đây có ai còn nhớ đến tôi không nhớ người nghệ sĩ nửa đời xuân sắc. Ai đã khóc với tôi qua những vai sầu muộn đến ngày mai đã gọi cố nhân rồi. Khi đèn sânkhấu tắt bức màn nhung buôn xuống hết chúa hết tôi , hết công hầu khăn tướng nghiệp cầm ca chỉ có bấy nhiêu thôi có còn chăng là một khiếp sống đơn côi. Đêm đêm bên thềm một bóng ai dừng chân bước gian hồ phiêu linh mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng có người nghệ sĩ khóc đời quạnh hiu. Cái kiếp con tằm dâu xanh còn nặng nợ tôi quên làm sao những tiếng hát cung đàn. Rồi đêm từng đêm khi hí viện đã vắng rồi khán giả ngồi lẳng lặng sau hậu trường quạnh quẽ thắm giọt lệ sầu trên hai bức màn nhung