Mỹ Châu Thích Ca Tam Đạo

Đóng góp: Thái tử: - Xa Nặc!
Xa Nặc: - Dạ.
Thái tử: - Hãy cho ngựa quay về hướng đông. Để ta viếng thăm đủ bốn cửa thành trong buổi chiều du ngoạn.
Xa Nặc: - Thưa Thái tử! Màn đêm đã bắt đầu buông rủ. Xin Thái tử hồi cung kẻo Thánh thượng trông chờ.
Thái tử: - Xa Nặc!
Xa Nặc: - Dạ.
Thái tử: - Sở dĩ ta không vội quay về khi hoàng hôn giăng mắt lê thê, vì trông thấy nơi thành ngoại có một người đang nằm im bất động. Xa Nặc!
Xa Nặc: - Dạ.
Thái tử: - Người ấy là ai? Sao lại nằm nơi bán lộ trông có vẻ tồi tàn như thế?
Xa Nặc: - Thưa Thái Tử! Kẻ ấy là…
Thái tử: - Là ai?
Xa Nặc: - Thưa Thái Tử! Là một người đã chết.
Thái tử: - Một người đã chết? Mà chết là sao?..
Xa Nặc: - Thưa Thái Tử. Chết có nghĩa là hơi thở đã tắt, máu cũng đã ngừng trong huyết quản, không còn hay biết chi đến sự vật quanh mình.
Thái tử: - Có nghĩa là từ xác thân đến danh vọng bạc tiền đều bỏ lại trần thế để trở về cát bụi.
Xa Nặc: - Vâng.
Thái tử: - Thế còn ta? Ta có chết không?
Xa Nặc: - Thưa Thái tử! Phàm hể có sanh thì có diệt. Rồi đây Thái tử cũng sẽ chết như bao nhiêu người khác ở cõi đời.
Thái tử: - Thôi Xa Nặc! Ngươi đừng nói nữa. Hãy cho xa mã quay về cung nội.
Xa Nặc: - Dạ còn Thái tử?
Thái tử: - Ta sẽ ở lại đêm nay dưới trời sương giá buốt để sớt chia nỗi buồn đau thê thiết của lê dân đang sống trong cảnh hẩm hiu đói lạnh… cơ… hàn…
Từ bấy lâu nay ta sống ấm êm nơi điện ngọc cung vàng…
Ta những tưởng muôn người an cư lạc nghiệp, đâu có ngờ sự thật quá xót xa.
Từ cửa nam nghe tiếng trẻ khóc tu oa, đến của bắc thì gặp một lão già.
Qua phía tây thấy người mang bệnh trầm kha, và giờ đây dưới chân ta có một kẻ vừa lìa xa dương thế…
Xa Nặc: - Tâu Thái tử! Sanh lão bệnh tử là luật nhân hoàn, dù Thái tử có đức độ thương dân cũng không làm sao đổi thay được sự sắp bày của tạo hóa.
Thái tử: - Xa Nặc ơi! Đành rằng kiếp phù sinh luân hồi dâu bể nhưng ta nghĩ thân phận của ta cũng là một kiếp con người…
Phải biết chia sớt nhau cay đắng ngọt bùi…
Trong khi lúa đầy kho để cho sâu mọt thi nhau đục khoét thì lê thứ bần cùng thiếu gạo thiếu cơm.
Văn võ quần thần áo ấm chăn êm thì kẻ cùng đinh phải chịu cảnh cơ hàn giá lạnh.
Một chuyến đi biết bao nhiêu thảm trạng ta thấy chán chê rồi cuộc sống ở hoàng huy.
Xa Nặc: - Thái tử ơi!
Cõi tạm nhân hoàn cuộc bể dâu,
Lão sanh bệnh tử lấm cơ cầu.
Thái tử: - Xã thân ta nguyện lìa cung các,
Tầm ánh đạo vàng diệt khổ đau.
Xa Nặc: - Thái tử ơi! Đức độ từ bi của Ngài như đại hải bao la đã làm cho thần hạ vô cùng cảm động, thần xin cầu nguyện đấng từ bi cao cả nhận người làm môn đệ của đức.. Di… Đà…
Nhưng trước khi Thái tử bỏ lại sau lưng gác ngọc lầu vàng…
Hãy hồi cung tấu trình lên chúa thượng về chuyến du hành được mắt thấy tai nghe.
Để xin người cân xuất của kho đem chuẩn phát lúa ngô cho thần dân lê thứ.
Dân chúng sẽ ngàn năm mang ơn Thái tử và xin nơi Trời Phật phù hộ cho muôn dân lạc nghiệp thanh bình.
Công Chúa: - Thái tử! Đã nữa khuya rồi sao chàng chưa yên nghỉ? Lại ra đứng trước nguyệt lầu tư lự, đưa mắt về tận nẻo trời xa.
Thái tử: - Công chúa! Nàng đừng bận tâm đến sự thay đổi của ta. Chỉ một thoáng buồn vu vơ chợt đến, rồi cũng sẽ vội vàng tan biến.
Công Chúa: - Nhưng thiếp muốn được cùng Thái tử sớt chia nổi buồn bâng quơ ấy. À! Hay là chuyến du ngoạn chiều nay có gì không vừa ý Thái tử chăng? Kìa! Gói hành trang. Thái tử! Tại sao Thái tử định rời bỏ cung hoàng? Xin cho thiếp hãn tường duyên cớ.
Thái tử: - Công chúa ơi! Công chúa ơi! Tình nghĩa đôi ta đã hết rồi. Hãy khóc cho vơi sầu mắt biết. Tạ từ trong một buổi chia phôi.
Công Chúa: - Sĩ Đạt Ta ơi! Chàng định bỏ đi đâu khi tình ta còn sâu còn đượm, khi hương lữa yêu đương còn nhen nhúm mộng… cung… hoàng…
Hãy nói em nghe để cùng nhau chia sớt nổi vui buồn…
Cuộc sống cao sang nơi cung vàng điện ngọc bên người vợ hiện vẫn trọn đạo tào khang.
Nguồn: mp3.zing.vn/bai-hat/Thich-Ca-Tam-Dao-Minh-Canh-amp-My-Chau/IWZ99B0U.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận