AT117 hanh phuc ao 1

Đóng góp: blackbi:
Đêm từng đêm đó a cùng ngồi bên e
Cùng vui với gió trong a zờ đây chỉ cóz bóng hình ngừi con gái
ngày xưa màz a phụ bỏ. bỏ cùng 1 lời hứa theo mây đê zờ đây
e đi về nơi thế giới xa lạ 1 thế giới ko tiếng cười ko giọng nói
ko cóz người, chỉ còn ánh trăng đơn côi và bóng đêm mờ tối thôi
Nay e đã đi thật rồi, người về với cát thật rồi.
Tội lổi vây quanh cuộc sống quanh a h` đây chỉ còn 1 nổi ám ảnh
luôn trốn tránh cái thực tại, đối đầu vs 1 ngày mai và sẽ mãi mãi ko còn gặp
lại người con gái đả cko a t/y, cko a tất cả cho thật nhìu
cuộc nc ngày hè chiều nghỉ lại h` đây a mới hiểu
thả hồn theo mây phiêu theo gió chẳng còn tâm đâu iu ai đó
1 hp ảo tr0g a h` đây cũng đâu còn ai để trao cả phải ko hã
''a hảy về pên e zù đó là chút miển cưỡng của t/y
cko e 1 chút ấm áp zù pik là 1 hp ảo chỉ cóz a cùng ngắm sao trên trời cao''

e ơi e hảy mở mắt ra và nói vs a 1 câu đi e à
zù đó là 1 câu đầy oán trách hay sỉ vã
a đả sai a pik sai a nhận sai tất cả màz và a đả vấp và đả ngã
ngã từng đau đau rất đau nhưng h` cóz đau đến mấy thì cũng đâu còn đâu
những ngày đẹp muôn màu, chỉ còn lại nổi u sầu của kẻ bạc tình
kẻ si tình rồi phụ tình ko a
a ko zám nhìn lại chính mình trong bóng đêm của tội lỗi
h` hối hận cũng muộn rồi

AT_117
từng đêm từng đêm a ngắm sao...
từng đêm từng đêm a ước ao...
từng đêm từng đêm nc' mắt tuôn trào
nhớ lại ngày nào 2 đứa pên nhau ngọt ngào ân ái
người con gái khả ái vs mái tóc zài
làm sao làm sao cko a chuột sao
làm sao làm sao cko a way laị
những ngày mưa ướt lạnh...ngồi bên cạnh a...
bờ môi lạnh run nhưng vẫn cứ cười dù pên ngoài mưa thì ko tạnh
bàn tay khẽ đan bàn tay...bờ môi khẽ trôi bờ môi
trong đêm tối...chẳng cần hỏi...tình e trao a ko zan zối là tuyệt đối
vậy là 1 thằng đẹp trai bất tài như a zờ đây tìm ra 1 nơi nghỉ ngơi,tìm ra t/y từ trong mù khơi
hằng m,ong đợi
1 tia nắng... trong đêm trắng... thật may mắn... e xinh xắn....mặt áo trắng...cài hoa trắng....
cười tươi tắn nhưng câm lặng
e đứng trong bụi rậm rồi e nhìn a mặt e buồn đau,lệ tuôn trào sao nhìn e lạnh tanh màu xanh xung quanh thật hiu quạnh
a chạy đến thật trìu mến cầm ngọn nến nắm lấy đôi tay nhỏ xinh 1 cảm giác giật mình 1 cảm giác rùng mình làm a chợt tỉnh trong ánh nắng bình minh
e đã về e đã về zù là trong cơn mê nhưng a tin a tin đó là sự thật
a tin a tin cái cảm giác của chính mình
cái cảm thân wen khi màz a ôm em
cái cảm giác mom men
Nguồn: mp3.zing.vn/bai-hat/hanh-phuc-ao-1-AT117/IW86DCZA.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận