Ác Hán
Tác giả: Canh Tân
Chương 333: Đại Chiến Nổ Ra (1)
Ads
Nói ra thì lai lịch Trương Mãnh không hề nhỏ, phụ thân của hắn là một trong Lương Châu Tam Minh danh tiếng lấy lừng: Trương Hoán.
Trương gia ở dải Hà Tây có thanh danh rất lớn, Trương Mãnh khá có tài, năm xưa từng làm thái thú Võ Uy, song chẳng được mấy năm thì Trương Hoán qua đời, hắn phải từ quan về thủ hiếu cho cha, hết ba năm chịu tang thì tình hình triều chính đã có biến động lớn lao.
Trương Mãnh không làm quan nữa, dựa vào uy vọng của Hà Tây, đi kinh doanh. Trước khi Trần Đáo đoạt Trương Dịch, Trương Mãnh là tay buôn ngựa lớn nhất Hà Tây, có điều về sau làm ăn ngày càng đi xuống.
Đổng Phi sau khi chiếm bốn quận Hà Tây, mặc dù mở cửa buôn bán ngựa, nhưng Trương Mãnh không thểchen chân vào trong đó, bởi thế sinh hận, phái người đưa thư cho Mã Đằng, muốn hợp tác lấy lại bốn quận Hà Tây.
GiảHòa rất nghiêm túc, đọc thư hết lượt này tới lượt khác. Mã Đằng không giục hắn phát biển ý kiến, mắt chăm chăm nhìn vào bản đồ.
- Chủ công!
Mã Đằng quay lại:
- Văn Thúc thấy sao? Phong thư này của Trương Mãnh có mấy phần là th
ật?
truyện copy từ tunghoanh.comGiảHòa không chút do dự nói:
- Mười phần.
- Hả?
- Trương gia Võ Uy, Hoàng Phủ tộc ở An Định là thế tộc có danh vọng nhất Lương Châu. Hoàng Phủ tộc sau khi Hoàng Phủ Tung chết, vì t
ập kích Đổng gia nên uy vọng ở An Định đã giảm mạnh. Nhưng thanh danh của Trương gia ở Võ Uy không ai sánh bằng. Trương Mãnh là kẻ tựa hồ như hào sảng, thực chất tính toán chi li, lòng dạhẹp hòi. Đổng gia chặn tài lộ của hắn, Trương Mãnh khẳng định không chịu, hắn kinh doanh nhiều năm, có dính líu với Hung Nô cũng không phải là không có khảnăng.
Nụ cười trên mặt Mã Đằng càng rực rỡ:
- V
ậy ta t
ập kích Thước Âm, Văn Thúc thấy sao?
- Về chuyện này.
GiảHòa nhíu mày nói:
- Hòa khó nói, Đổng gia năm ngoái càn quét Tây Vực, mặc dù nói thực lực bịtổn hại, nhưng không động tới gân cốt. Bắc Hung Nô và người Khang Cư chắc gì tạo thành uy hiếp được với Tây Vực.
Nghĩrồi nói thêm:
- Có điều Từ Vinh điều đi làm thái thú Thú Qu
ận, thái thú Võ Uy là một Từ Thứvô danh, không hiểu lai lịch thế nào, có điều mới tới cũng cần quá trình thích ứng, đúng là một cơ hội.
Mắt Mã Đằng sáng quắc:
- Nói thế là có thể?
GiảHòa rất muốn nói :" Có thể!" Nhưng chợt trong đầu hiện lên hình dáng một người, không khỏi rợn người, lời ra tới miệng phải nuốt về:
- Đổng gia tử xảo trá, chủ công muốn đánh Thước Âm phải hành sự th
ận trọng, tiến chắc từng bước, đừng kinh suất đánh vào.
Mã Đằng g
ật đầu:
- Ta cũng cho rằng như v
ậy, trước đoạt Thước Âm, sau đó từ từ mà tiến. Ta đã lệnh Quách Hiến khởi binh, ba ngày sau sẽ tới Lệ Tổ, cùng đại quân của ta hợp binh. Tô Cố chỉlà tên hề nhố nhăng. Lý Quách đang tranh đấu dữdội, chỉcó Sóc Phương là cái họa lớn. Ta muốn mời Văn Thúc ra mặt trấn thủ An Định, không biết ý ngươi ra sao?
Cố kỵ của Mã Đằng là có lý, Sóc Phương hiện nay binh cường tướng mạnh, Từ Hoàng dùng binh thành thục, Tô Tắc giỏi mưu tính. Võ có Phan Chương, Lăng Thao; văn có Dương Bàng, mấy lần giao phong chẳng được ích gì, đúng là cái họa lớn.
GiảHòa trầm ngâm:
- Chủ công đã có lệnh, Hòa sao dám không theo? Chỉlà một mình Hòa thế đơn lực mỏng, sợ không đủ đảm đương trọng trách, xin chủ công phái một vịđại tướng làm soái, Hòa nguyện ở bên hiệp trợ, giữAn Định.
Mã Đằng suy nghĩrồi hỏi:
- Văn Thúc cho rằng dưới trướng của ta ai có thểlàm chủ soái.
- Nhịcông tử Trọng Khởi có thểđảm nh
ận trọng trách.
GiảHòa tiến cử đúng với tâm tư Mã Đằng, nói th
ật ông ta cũng không muốn giao h
ậu phương cho một người ngoài, dù GiảHòa một dạtrung thành, nhưng trên đời này lòng người khó dò, chẳng may có gì sơ sót, ngay chỗ chôn thây cũng chẳng có. Mã Thiết khá được Mã Đằng yêu thương, võ nghệ cao cường không thua kém ông ta, th
ậm chí có xu thế còn hơn.
Hơn nữa mấy năm qua theo GiảHòa và Quách Hiến, cũng học được không ít, có hắn ở An Định, đúng là thích hợp nhất.
- Nếu như Văn Thúc nói thế v
ậy ta đểTrọng Khởi trấn thủ An Định, chỉlà trọng khởi tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi suy nghĩthiếu chu toàn, còn mong Văn Thúc chỉđiểm nhiều hơn.
- Hòa tuyệt đối không phụ kỳ vọng của chủ công.
GiảHòa cũng chẳng ngốc, sao chẳng nhìn thấu tâm tư của Mã Đằng?
Mã Thiết đúng là nhân tuyển rất thích hợp, Mã Đằng tín nhiệm hắn, với GiảHòa cũng giữlễ đệ tử, có thểgiảm không ít phiền toái.
Thế là hai người trao đổi chi tiết, định đoạt sự việc này.
Ba ngày sau Mã Đằng và Quách Hiến hợp binh, tám vạn tinh binh Tây Lương rầm rộ tiến về phía Thước Âm.
Trên tường thành Lệ Tổ, Mã Thiết đưa mắt tiễn đại quân đi xa, lòng hết sức phiền muộn, không kìm được oán trách:
- Tiên sinh sao lại giữta lại? Đại trượng phu l
ập nghiệp trên chiến trường, tranh đấu giữa hai tr
ận. Với tài của tiên sinh trấn thủ An Định có thừa, vì sao nhất định phải kéo ta vào?
GiảHòa chỉbiết cười khổ. Phải giải thích ra sao đây? Chẳng lẽ nói :" Cha ngươi không tin ta, cho nên mới phải đưa ngươi cùng đi giữAn Định!"
Hơn nữa trong lòng GiảHòa luôn có sợ hãi khó diễn tảvới Hà Tây, không phải chỉvì Đổng Phi, còn có một người khác. Sự lợi hại của người đó GiảHòa rất rõ, trước kia cho rằng bản lĩnh của mình không thua kém người đó, hai năm qua mới biết, so với người đó mình chẳng qua chỉlà thứhạng hai.
- Công tử, cần gì phải lo không có đất dụng võ? An Định sát với Sóc Phương và Tam Phụ, muốn đánh tr
ận không thiếu cơ hội.
- Ta chỉtiếc không được cùng Bạo Hổ đánh một tr
ận.
Mã Thiết mặt buồn rầu, tự như lẩm bẩm một mình nói:
Vẻ mặt đó làm GiảHòa nhớ tới Mã Siêu, nhớ trước kia Mã Siêu mới vào Lạc Dương, nghe nói Đổng Phi đã xuất chinh Sóc Phương, giọng nói và vẻ mặt không khác gì Mã Thiết hiện giờ: Ta chỉtiếc chưa được lĩnh giáo sự lợi hại của Hổ lang chi tướng.
Về sau Mã Siêu được lĩnh giáo sự lợi hại của Đổng Phi, nhưng kết quả...
GiảHòa không muốn Mã Thiết đi vào vết xe đổ của Mã Siêu. Đúng thế, Mã Thiết hiện nay có lẽ lợi hại hơn Mã Siêu năm xưa, nhưng nay Bạo Hổ càng hung dữlão luyện hơn, làm sao mà so được.
- Công tử, chúng ta mau chuẩn bịrồi tới An Định đi.
Mã Thiết g
ật đầu, nhưng trong lòng rất hụt h
ẫng. GiảHòa nhìn về phía Thước Âm, lòng có chút không yên: Chủ công và Quách Hiến có thểthu
ận lợi đánh hạThước Âm, chiếm lại Hà Tây sao?
Khi Mã Đằng xuất binh tới Thước Âm, Tào Tháo d
ẫn ba vạn đại quân tới Lạc Dương, tuy nói trước kia Lý Quách rút khỏi Lạc Dương, Tào Tháo đã chiểm lĩnh tòa đô thành cổ này, nhưng do dải Kinh Triệu vô cùng m
ẫn cảm, tránh kích thích Viên Thiệu quá mức, nên không phái binh trú đóng ở Lạc Dương.
Nói cách khác, mấy năm qua Lạc Dương tuy nắm dưới sự quản lý của Tào Tháo, nhưng thực tế là thành thịkhông có người trông nom.
Lạc Dương phồn hoa ngày nào đã đổ nát không thểtưởng tượng nổi, hoàng thành huy hoàng chỉcòn tường đổ ngói vỡ, nhân khẩu giảm mạnh, đại hộ hào tộc theo thời cuộc rung chuyển mà rời khỏi Lạc Dương, tới Kinh Tương hoặc Ba Thục.
Đương nhiên cũng có một số tới Sóc Phương, Tây Vực nhưng đêm so ra đó là bộ ph
ận rất ít.
Người ở lại Lạc Dương đều là bách tính phổ thông nhiều đời sống ở nơi này.
Vinh quang ngày xưa không còn nữa, mọi người chỉbiết dựa vào ký ức, hồi tưởng lại cuộc sống mỹ hảo phồn hoa năm xưa.