Chương 240: Nhát đâm
Dịch giả: Cupid
Biên dịch: Cutundohoi
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ruga cười nhạt:
-Đương nhiên là có! Chiêu đãi khách quý sao có thể sơ suất được chứ?
Nói xong, hắn vỗ vỗ hai tay
Tiếng vỗ tay vừa dứt liền thấy vài tên binh lính tiến bước lớn đi tới, hiệp lực mang đến một chiếc rương cực lớn. Chiếc rương làm bằng gỗ, đế bằng đồng. Không phải hình vuông mà là hình thoi. Mấy tên binh lính nhẹ nhàng hạ chiếc rương đó xuống.
Sau đó Ruga cười ha hả, từ dưới soái đài có một thần lùn giữ cửa nhìn giống người nhưng thân hình ngắn ngủn bước lên.
Chiều cao thân thể của người này sợ rặng còn thấp hơn Ruga rất nhiều. Chân tay đều ngắn, nhưng cái đầu lại rất to, trên người mặc bộ áo choàng xanh xanh đỏ đỏ rất buồn cười. Áo choàng hình như được ghép từ vô số mảnh có màu sắc khác nhau mà thành. Phía sau đầu hắn cò có một bím tóc thật lớn chấm tới mặt đất.
Nhìn bộ dạng của hắn đã tức cười như thế, ở giữa mặt lại còn có một cái mũi cực to, mặt và miệng đều lệch sang một bên. Bộ dạng cực kỳ quái dị. Da có màu ngăm đen, na ná giống người Nam Dương bản xứ. Hắn lập tức cúi rạp người thật sâu với Ruga đang ngồi trước mặt, sau đó cúi người một vòng với khách mời đang ngồi ở chug quanh. Lúc này mới khoa chân múa tay một lúc- hóa ra là một người câm.
Ruga gật đầu:
-Bắt đầu đi.
Tên thần lùn giữ cửa này bèn kéo áo lên, lấy ra từ sau mông mông một cây sáo dài, bắt đầu thổi.
Tiếng sáo ngắn ngủi mà kỳ lạ, giai điệu lúc trầm lúc bổng, mỗi nốt hạc rót vào tai người nghe đều là giai điệu kỳ quái chói tai, nhưng lại luôn làm cho người nghe cảm giác khoan khoái. Mỗi một âm thanh phát ra, tầng tầng dâng cao khiến cho người nghe không tự chủ được liền giống như sinh ra cảm giác kích thích muốn uốn éo cơ thể.
Đỗ Duy vừa nghe tiếng sao, trong ánh mắt hiện ra vẻ kỳ quái, lập tức mở to hai mắt chăm chú nhìn tên thần lùn giữ của kia.
Ma pháp sao?
Ánh mắt Đỗ Duy bỗng lóe lên, lông mày bất giác nhíu lại. Mỗi nốt nhạc tên thần lùn giữ của này thổi ra rõ ràng là có mang theo một loạt như kiểu ma pháp. Nhưng mà lại hơi khác với ma pháp trên đại lục Roland mà Đỗ Duy biết.
Giai điệu tiếng sáo này quái dị, tựa như người ta dùng tinh thần lực rót vào nốt nhạc rồi thổi lên, ẩn chứa khả năng kích thích tinh thần của người nghe
Ngay lúc này, chiếc rương ở giữa vô thanh vô tức mở ra. Theo nhịp của nốt nhạc, một cánh tray trắng muốt nõn nà như ngó sen chậm rãi vươn lên. Cánh tay đó như không có khớp xương, cứ theo giai điệu mà mềm mại uốn éo…..
Màu da của cánh tay này cũng không quá trắng, thậm chí còn giống màu đen sô cô la, lại óng ánh như sa tanh, uốn éo qua lại cứ như con rắn.
Sau đó, một đôi bàn chân từ từ trong rương thò ra, mu bàn chân rất nhỏ, đệm chân căng cứng. Mỗi một ngón chân đều rất đẹp đẽ, khiến cho tim người xem đập thình thịch.
Khi đó một chiếc cẳng chân nhỏ nhắn duỗi ra, cẳng chân vừa tròn lại vừa rắn chắc, vừa dài lại vừa thẳng nhẹ nhàng thò ra khỏi rương hạ xuống mặt đất. Sau đó ở bên trong rương, lưng của một cô gái ưỡn lên thẳng lên.
truyện copy từ tunghoanh.com
Thời điểm cô gái này xuất hiện, mọi người không nhìn được thở dài một tiếng, có người nhịn không được còn nuốt nước bọt một cái.
Cô gái này mặc một cái áo ngắn màu đỏ, vừa bó chặt lại vừa lộ ra lưng ong, chiếc eo nhỏ này khiến người ta kinh ngạc, uyển chuyển linh hoạt như là rắn nước.
Cô gái này liền cong lưng lại, hai tay hai chân chống xuống đất, thân thể theo tiết tấu của nốt nhạc mà ưỡn ẹo. Không có một chút long ngóng, nhẹ nhàng giống như một Tinh Linh.
Nhất là cái eo nhỏ của nàng, căng lên rồi lắc lư tới lui, tràn trề sức mạnh và sự dẻo dai. Một đôi chân dài nhẹ nhàng xoay chuyển còn thích thoảng làm mấy động tác khiêu gợi người khác.
Cuối cùng khi giai điệu vút cao. Cô gái này đột nhiên nhảy lên. Đứng theo kiểu một chân chạm mặt đất còn chân kia co về phía sau lưng. Hai tay chắp trước ngực, sau đó thân thể chậm rãi ngồi xuống. Tư thế này khó làm tới cực điểm, nhưng một chân nàng lại có thể đứng trên mặt đất vững vàng như chiếc đinh. Dưới chiếc áo rất ngắn kia, một bộ ngực mềm mại rất mẩy đầy ham muốn. Từ vạt áo rộng trễ xuống lộ ra một rãnh thật sâu, còn phập phồng theo nhịp thở, càng quyến rũ người khác.
Đột nhiên vào lúc đó, cô gái nhảy lộn về phía sau. Trong chớp mắt, hai tay luồn vào trong rương lấy ra một cặp lục lạc màu vàng. Sau khi nàng đứng lên thì tay trái đeo một cái, chân phải cũng đeo một cái.
Thân hình của cô gái này rất ngon làm cho người ta kinh ngạc đến hoa mắt. Cái lưng ong dẻo dai kia lại cực kỳ mềm mại, dưới chiếu áo nhỏ bé kia lại có một bộ ngực lớn căng cứng. Nàng quả thật như chiếc móc câu, thu hút hết ánh mắt của tất cả đàn ông tại đây. Nhưng phía trên khuôn mặt của cơ thể hoàn mỹ của cô gái này lại đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng nguyên chất!
Sau đó, dưới tiếng sáo của tên thần lùn giữ cửa, cô gái này bắt đầu nhảy múa một cách nhẹ nhàng. Sự mềm dẻo của thân thể thật kinh người, vô số động tác mà người thường không thể tưởng tượng nổi đều được nàng dễ dàng thực hiện, như nước chảy mây trôi, không có một chút trì trệ. Thêm vào đó lại tràn ngập mĩ của của sự ngang bướng, một động tác của nàng đều mang theo sự dẻo dai kinh người của chiếc eo nhỏ và sức mạnh của đôi chân dài, khiến cho đàn ông nhìn xong không khỏi nghĩ tới việc kỳ quặc--- nếu đưa một cô gái như vậy lên giường vui vẻ thì sẽ không có động tác khó nào mà không làm được….
Xương cốt toàn thân của cô gái này hình như có thể tùy ý vặn vẹo, cái eo nhỏ thỉnh thoảng lại thực hiện một động tác mềm dẻo đến kinh người. Đỗ Duy ngồi xem không khỏi than thầm, có lẽ kiếp trước mình xem thể thao, còn có yoga cũng kém xa thể thuật kỳ lạ của cô gái này!
Những tướng quân Tây Bắc bên cạnh, không ít người đã nhìn đến thất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đang ở đương trường, phảng phất như muốn nuốt lấy. Trên mặt Ruga nở một nụ cười đắc ý, quay sang Đỗ Duy cười nói:
-Đỗ Duy, cô gái này có hợp mắt không?
Đỗ Duy mỉm cười:
- Tướng quân Ruga, đây là vật quý của ngài sao, thật là quý giá đó! Cô gái này từ Nam Dướng đưa tới phải không? Cô gái bản xứ Nam Dương, thân thể trời sinh so với người đại lục Roland chúng ta mềm dẻo hơn nhiều, ta nghe nói các cô bé bản xử ở Nam Dương không ít người biết loại nhu thật này, luyện được nhu thuật thân thể như không có xương, giống y nhà xà nữ ở đại lục Roland! Nhưng hôm nay chứng kiến cô gái này thì xem ra xà nữ còn kém một bậc rồi!
Vẻ mặt Ruga đắc ý:
-Cô gái này chọn ra từ một đám nữ nô Nam Dương do Tatara vừa mới mua về, hôm nay cũng là lần đầu tiên cho nàng biểu diễn kỹ năng. Nếu Đỗ Duy ngài xem vừa lòng, ta liền tặng cho ngài, ngài thấy thế nào?
Đỗ Duy nhẹ cười đáp:
-Không dám, đã là vật quý của tướng quân, ta dám lấy sao?
Ruga làm bộ không vui nói:
-Nói gì vậy! Ta và cha ngài là chiến hữu cũ, ta giống như chú của ngài. Huống hồ cô gái này là ta mới mua đến, còn chưa từng chạm tới, không thể tính là người của ta được, tặng lại ngài cũng chẳng sao cả.
Ruga vừa dứt lời, thân thể cô gái bỗng nhiên nhảy dựng lên, hai tay như hai con rắn bình thường quấn quanh sau đầu nhẹ nhàng gỡ ra, đem mái tóc vỗn bị giữ ở trên đầu thả xuống, nhất thời mái tóc dài đen óng như sa tanh xõa xuống.
Tiếng sáo càng thêm gấp gáp, cô gái nghe thấy tiếng sáo đột nhiên một chân chống trên mặt đất, sau đó thân thể xoay tròn tại chỗ! thân thể từ đầu tới chân chuyển động càng lúc càng nhanh.
Cơ hồ khiến cho mọi người không thấy rõ động tác, chỉ thấy tay và tóc tung bay , có thể thấy rõ ràng người thực được sao?
Lúc này, mọi người đều không ngừng khen ngợi, đột nhiên Đỗ Duy biến sắc, thấp giọng nói:
-Tướng quân cẩn thận!