Chương 385:Trở lại rừng rậm đóng băng
Dịch: Kakesi_kenji
Biên Dịch: blackcat132
Biên tập: Thông Thiên
Nguồn: TTV
Đỗ Duy thấy miệng khô khốc, lắp bắp nói:
-Chẳng qua…chẳng qua chỉ là ấp trứng rồng thôi mà, cần gì phải nghiêm trọng thế chứ?
-Ấp trứng rồng à.
Gandalf áo xanh cười lạnh một tiếng rồi nhìn Đỗ Duy chăm chăm:
-Ta nói cho ngươi biết, Đỗ Duy, long tộc không đơn giản như ngươi tưởng đâu! Ấp trứng rồng thì rất đơn giản, nhưng ngươi có biết khó khăn đích thực là cái gì không? Chính là làm sao để nuôi nó thành một con rồng!! Biết không hả?
-Nuôi lớn ư?
Đỗ Duy nuốt nước bọt.
Gandalf áo xanh buông lỏng Đỗ Duy rồi lui liền mấy bước ngồi phịch xuống một cái ghế, nhìn vẻ hoang mang của Đỗ Duy, lão già miễn cưỡng áp chế tâm tình, thở dài một hơi nặng nhọc rồi chậm rãi nói cho Đỗ Duy biết nguyên nhân.
-Ta hỏi ngươi, kĩ năng cường đại của long tộc là những gì?
Câu hỏi này không thể làm khó được kẻ học rộng biết nhiều như Đỗ Duy, hắn nhanh chóng trả lời: “Sức mạnh nhục thân cường đại, sức công kích và phòng ngự vật lí mạnh mẽ. Mỗi con rồng còn có ma pháp hệ bẩm sinh, có long ngữ ma pháp đặc thù mà thần kì, thứ long ngữ ma pháp này khác với ma pháp của nhân loại, hơn nữa long tộc còn có năng lực miễn dịch ma pháp cường hãn, nhất là đối với hệ ma pháp của bản thân thì càng có sức phòng ngự xuất sắc.”
-Hừ, chỉ là đọc thuộc lòng sách vở mà thôi.
Gandalf áo xanh cười lạnh:
-Thế ta hỏi ngươi một điều quan trọng nhất, ngươi có biết mỗi một con rồng sau khi sinh ra thì học tập ma pháp như thế nào không?
Đỗ Duy : -……
Gandalf áo xanh lại thở dài nặng nề, nhìn Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Ta nói cho ngươi vậy! Rồng loại sinh vật này mạnh ở chính ở ma pháp! Nhưng bất kể là long ngữ ma pháp đặc thù của chúng hay là sức miễn dịch ma pháp cường đại cũng vậy, đều có một tiền đề …. Chúng nhất định phải biết long ngữ!! Ngươi đã hiểu chưa? Long ngữ!!
Đỗ Duy ngây người, hắn lập tức hiểu ra mình đã sai lầm như thế nào!
-Đỗ Duy, lẽ nào ngươi vừa sinh ra đã biết nói? Có bất kì ai trên thế giới này khi còn là trẻ sơ sinh mới chào đời đã biết nói chuyện ngay không??
-……Không biết.
-Mà trẻ con học nói tiếng người nhất định phải có cha mẹ từ từ dạy dỗ.
Ánh mắt Gandalf âm trầm, cứ nhìn chong chong vào Đỗ Duy chất vấn:
-Thế ta hỏi ngươi, con rồng ngươi ấp nở ra …. Trên thế gian này ngươi còn tìm được một con rồng thành niên nào đến dạy nó long ngữ không? Ngươi có biết long ngữ không?!!
Đỗ Duy : -……
-Rồng không phải là thú cưng! Không dễ dàng như nuôi chó nuôi mèo đâu! Rồng là loài sinh vật cao cấp, trong quy luật sinh vật, đẳng cấp của rồng còn cao hơn cả con người! Ngươi có thể tưởng tượng mà xem, sinh vật cấp thấp nuôi dạy sinh vật cấp cao sẽ có kết quả gì? Chắc ngươi đã nghe qua mấy câu chuyện, một số trẻ sơ sinh nhân loại không may bị lưu lạc nơi hoang dã, lớn lên giũa đàn thú hoang, sau khi trưởng thành thì biến thành dã nhân! Dã nhân có trí tuệ thấp kém! Vậy thì đạo lí giống vậy, người nuôi dạy một con rồng, ngươi có thể tưởng tượng ra kết quả rồi!
Đỗ Duy: -…….
Gandalf áo xanh tiếp tục nói: nguồn tunghoanh.com
-Long tộc có phương thức truyền dạy của riêng chúng, không giống như loài người học tập. Rồng là sinh vật không cần học, có một thứ ma pháp truyền dạy có thể nói là ưu đãi mà đấng tạo vật dành riêng cho chúng! Một người bình thường muốn học tập tri thức hình thành trí tuệ và tư duy Logic ..v…v.. cần học rất nhiều năm, nhưng rồng không cần, dưới tình huống bình thường một con rồng sơ sinh sẽ có cha mẹ nó nuôi dạy, rồng trưởng thành có thể dùng một loại ma pháp đặc thù của long tộc, dùng phương thức linh hồn ấn kí trực tiếp đem long ngữ ma pháp, còn có cả các loại kĩ năng mà long tộc sở hữu, cả trí tuệ, văn minh ..v…v… trực tiếp truyền dạy cho đời sau của mình. Mà tiếp sau đó chỉ cẩn đợi con rồng con ấy từ từ lớn lên thành thục và tu luyện hết những gì nó đã được truyền dạy, theo quá trình trưởng thành của rồng, thực lực sẽ càng mạnh lên.
Nói đến đây Gandalf áo xanh thở dài một hơi:
-Chuyện của long tộc trước đây ta đã biết, chuyện trứng rồng ta cũng chưa từng thương lượng với ngươi về chuyện ấp nở …. Ngươi có biết vì sao không? Chính là bởi vì rồng trưởng thành trong long tộc bây giờ đã toi mạng cả rồi! Chúng ta không có cách nào tìm được một con rồng trưởng thành đến tiến hành linh hồn ấn kí truyền thừa long tộc trí tuệ cho rồng con! Mà con rồng ngươi ấp ra bây giờ chẳng qua chỉ là một động vật biết phun lửa, lực khí lớn một chút, là dã thú mà thôi! Ngoài ra, nó căn bản không có một đặc trưng nào của long tộc, thậm chí đến trí tuệ cũng không có nốt!
Sắc mặt Đỗ Duy trở nên khó coi.
Nếu như không thể học tập các kĩ năng chiến đấu và long ngữ ma pháp cường đại của long tộc, còn cả võ kĩ, thuật biến hình của long tộc nữa …. Thậm chí đến trí tuệ cơ bản nhất cũng không có, thế thì, có còn gọi là rồng nữa không?
Lão già này nói không sai, như thể chẳng qua chỉ là một con dã thú khí lực lớn một chút mà thôi.
Đỗ Duy bất chợt nhớ tới một chuyện:
-Nhưng ….. chẳng phải trước đây Vivian và Joanna đều có một con rồng hay sao?
Gandalf áo xanh lại thở dài nhìn Đỗ Duy, giọng nói đầy nghiêm túc:
-Đỗ Duy, ngươi phải phân biệt rõ một khái niệm: long sủng là long sủng, rồng là rồng! Đây hoàn toàn là hai khái niệm! Long sủng chỉ là rồng ma pháp sư dùng làm thú cưng mà thôi, nói một cách nghiêm khắc, đã không còn là rồng đích thực nữa.
Vivian và Joanna, hai đứa nó trước đây đúng là đều có long sủng của mình, đó là một cái ta khác, lão áo trắng đó lần trước lên núi rồng khi quay về trộm được hai quả trứng. Sau đó khi ta và lão gặp nhau, lão cho ta một quả. Nhưng ngươi phải biết con rồng băng của Joanna, cả con hỏa long của con bé nói lắp đó nữa, ngươi đều đã thấy, hai con rồng đó có trí tuệ không? Chúng nó có biết long ngữ ma pháp cường đại không? Chúng nó có biết nói chuyện, biết thuật biến hình không? Có biết vũ kĩ của long tộc không?
Đỗ Duy không nói ra lời nữa rồi. Đích xác hắn đã thấy qua Joanna và Vivian dùng long sủng của mình đấu phép, hai con rồng đó hình như một con chỉ biết phun lửa, một con chỉ biết nhả hàn khí, sau đó thì ẩu đả không ra chương pháp gì ….. quần đả chẳng khác nào dã thú cấp thấp! Thậm đến trí tuệ cũng không có!
-Trong lịch sử cổ đại cũng từng có vài ma pháp sư sở hữu long sủng, nhưng đám long sủng của những ma pháp sư đó phần lớn đều là lấy trộm hoặc cướp đoạt hoặc dùng cách khác kiếm về tự mình ấp nở. Đáng tiếc không có ngoại lệ, đạt được đều là những con dã thú không chút trí tuệ. Hơn nữa ngươi có để ý không, trong lịch sử nhiều ma pháp sư có long sủng như thế, nhưng nếu thực sự gặp phải một con rồng cao quý có trí tuệ, nếu hai bên quyết đấu, long sủng ma pháp sư quyết không phải là đối thủ của rồng chân chính!
Gandalf áo xanh buồn bã nói:
-Đừng có tưởng rồng đơn giản.
Đỗ Duy lưng toát mồ hôi lạnh:
-Thế … bây giờ con rồng con đó phải làm sao? Chúng ta …..
Ngữ khí của hắn chợt biến đổi:
-Nghe long tộc đại vương tử trước khi chết có nói, có vài thành viên long tộc dưới sự dẫn dắt của tam vương tử đã đầu hàng đám tội dân, có lẽ chúng ta vẫn còn cơ hội, bắt một con rồng trưởng thành về làm linh hồn truyền thừa cho rồng con của chúng ta…..
Gandalf áo xanh hăng hắc cười lạnh:
-Ta vốn cũng có kế hoạch này, đáng tiếc, bây giờ thì không kịp nữa!
-Tại sao?
Sắc mặt Gandalf rất ảo não:
Ta đã tra qua rất nhiều thư tịch cổ, phần lớn đều là những thứ ngươi không biết, cuối cùng mới biết thì ra thứ ma pháp linh hồn ấn kí truyền thừa này của long tộc nhất định phải thi triển trực tiếp với trứng rồng trước khi ấp nở! Chứ không phải là sau khi đã ấp thành rồng!! Theo truyền thuyết, long tộc coi việc ấp nở đời sau là một chuyện cực kì thần thánh trang nghiêm, thậm chí khi mỗi quả trứng được ấp chúng đều cử hành một nghi thức ma pháp đặc thù! Tiến hành một nghi thức cổ xưa sau đó mới tiến hành ma pháp linh hồn ấn kí truyền thừa. Trải qua ma pháp ấn kí truyền thừa chỉ là bước quan trọng cuối cùng trước khi ấp nở …..
Đỗ Duy hoàn toàn ngây ngốc.
Loay hoay cả nửa ngày lẽ nào mình lại hủy mất một cái trứng rồng?!
Gandalf áo xanh nhìn sắc mặt Đỗ Duy, tuy cũng không nỡ lòng tiếp tục chỉ trích hắn nhưng loại ma pháp sư như lão tận mắt nhìn Đỗ Duy hủy mất một thứ quan trọng, tất nhiên là giận điên người. Lão nhịn không nổi lại đế thêm một câu:
-Nếu bây giờ ngươi đem vứt con rồng đó vào trong bầy chó, ta đảm bảo không đến nửa năm con rồng đó đến cả tiếng kêu cũng sẽ thành tiếng gâu gâu!
-Lẽ nào …. Lẽ nào không còn cách khác sao?
Đỗ Duy đã tuyệt vọng rồi.
-Cách …..
Gandalf áo xanh dài giọng, đột nhiên nói ra một câu khiến Đỗ Duy nảy sinh hy vọng:
-Không phải là không có cách, nhưng cách này không đảm bảo, cũng có khả năng thất bại rất cao.
Do dự một lúc, Gandalf áo xanh cười khổ:
-Ngươi có biết cách tử linh hắc ma pháp sư chế tạo rồng xương không? Bởi vì sức mạnh linh hồn của rồng cực kì cường đại, thường thường sau khi chết đi sức mạnh linh hồn của rồng rất lâu mới tiêu tan, thậm chí còn trôi dạt ở nơi mình chết. Vì thế có thể tìm kiếm sưu tập một chút long hồn sót lại trên các chiến trường xưa, sau đó gộp chúng lại với nhau có lẽ có thể kiếm được một ít ý thức linh hồn ấn kí của long tộc …. Có điều cách này rất khó, quá trình sưu tập gian nan khỏi nói, mà quá trình dùng vong linh long hồn sưu tập bằng cách này tiến hành truyền dạy cực kì nguy hiểm, dù có thành công đạt được linh hồn truyền thừa ấn kí cũng không hoàn chỉnh.
Đỗ Duy lập tức nhảy dựng lên.
Mặt hắn kiên quyết, nhìn Gandalf áo xanh nói:
-Xem ra, chúng ta lại phải đên rừng rậm đóng băng một chuyến rồi!
-Ừm …
Gandalf áo xanh trầm ngâm giây lát, gật đầu nói:
-Đến mộ của long tộc đại vương tử đó hả?
-Cũng chỉ có cách tìm nó thôi. Tuy làm phiền vong linh đã khuất là một hành vi rất không tốt, nhưng cũng là vì không để long tộc tuyệt chủng mà.
Đỗ Duy thở dài.
Hắn bất giác sờ lên mặt, buồn bã than:
-Có điều nếu đã phải đi xa …. Thầy, ngài cũng phải có cách nào giúp cho làn da xanh lè này trở lại như cũ chứ?
Gandalf áo xanh chợt cười tà ác:
-Cách thì có đấy, hơn nữa ta vừa hay biết một cách cực kì hữu hiệu.
Đỗ Duy sáng mắt lên, nhưng tiếp đó một câu nói của Gandalf liền khiến hắn suýt nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
-Cách giải độc chính là …… phân của rồng xanh.
Gandalf áo xanh cười gian tà mà ác độc:
-Chỉ cần dùng khoảng một chậu nhỏ nghiền thành bột mịn sau đó sấy khô bôi lên bề mặt da là có thể trở lại như cũ rồi.
-*** rồng, bôi toàn thân ư?? Ọe… Ọe …. Ọe…..