Ác Ma Pháp Tắc Chương 482 : Băng hà một cách “sỉ nhục”.

Chương 482: Băng hà một cách “sỉ nhục”.


Nguồn:TTV



Chương này ngắn kinh dị, chẳng đỡ cơn nghiện :00 (70):

Hoàng đế bệ hạ đương nhiệm vĩ đại của La Lan đế quốc, Augustin VI... băng hà?

Tin tức kia từ miệng Thần hoàng tử nói ra, vị... Nhiếp Chính vương này khí sắc phi thường âm trầm, khuôn mặt không còn chút máu, trắng gần như trong suốt.

Đỗ Duy lập tức ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề!

Thậm chí theo bản năng hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua cỗ xe ngựa của mình. Thực ra, sau khi nhận được tin khẩn cấp của thần hoàng tử, Đỗ Duy lập tức mang theo một nhóm ma pháp dược tề cực kỳ trân quý, vội vàng đến đế đô. Hắn cho rằng, có lẽ dựa vào tài nghệ tinh thông ma pháp dược tề của mình, có lẽ còn có thể khiến lão hoàng đế sống thêm một thời gian ngắn.



Nhưng...

Nhưng... lão già nầy, đã chết?

Đã từng… lão hoàng đế đã từng bá chủ cả đại lục mấy chục năm, đã từng phát động chiến tranh Tây Bắc lần đầu tiên cùng quá nhiều lần chi phí cho chiến sự Nam Dương, vì để biểu hiện võ công của mình mà mấy lần đều tổ chức nghi thức chiến thắng khổng lồ… đã chết? Người chỉ vì muốn chiến thuyền chạy tới bến cảng tại đế đô để tuyên dương công tích vĩ đại của mình mà không tiếc quân phí đế quốc, đem Lan Thương - Đại Vận hà mở rộng cả trăm dặm… đã chết?

Có lẽ theo tình cảm mà nói, Đỗ Duy đối với hoàng đế Augustin VI không hề bất cứ hảo cảm gì. Hơn nữa, công bằng mà nói, lão già này đã đem đến cho đế quốc một cục diện rối rắm, thật sự không phải là đế vương anh minh.

Ngoại trừ thành công vĩ đại ra, lão cũng là kẻ ham muốn quyền lực một cách điên cuồng.

Lão tại vị mấy chục năm, khiến cho quân phí hao hụt vô số. Làm cho đế quốc lâm vào khủng hoảng tài chính, thay đổi mấy đời tài chính đại thần, phát động quá nhiều những cuộc chiến tranh vô nghĩa… dường như lão cảm thấy vẫn không đủ. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Trong lúc lão tại vị, thuế má của bình dân trong đế quốc tăng lên vài lần. Đến Phương Nam giàu có phong phú cũng có chút suy chuyển. Chẳng qua trong khi lão tại vị, tại đế quốc, ngành buôn bán nô lệ cực kỳ hưng thịnh.

Ngay cả chuyện làm cha thì lão cũng thất bại. Đứa con lớn phản lại lão, đứa nhỏ thì không cùng chí hướng với lão.

Một hoàng đế như vậy, có lẽ nhiều người sẽ nói “chết sớm lại tốt!”

Nhưng đối với Đỗ Duy, đối với Thần hoàng tử mà nói, lão không thể, không thể chết được.

Ít nhất tại thời điểm này thì không thể chết.

***

Trải qua cuộc chính biến 3 năm trước, sau khi Augustin VI bị hoàng tử Thần đoạt quyền. Lão già này trên danh nghĩa đã biến thành chiêu bài - giống như ban đầu, để trấn áp đứa con lớn mà sử dụng đứa nhỏ làm bia đỡ đạn.

Chân chính chúa tể của đế quốc là Thần hoàng tử. Tất cả quyền lực của đế quốc đã được Thần hoàng tử sớm thâu tóm trong tay.

Nhưng, ngay cả khi là con rối, Augustin VI còn sống trên thế giới này đối với Thần hoàng tử vẫn có ý nghĩa to lớn.

Tại cuộc chính biến ngày đó, Quang Minh thần điện đột nhiên quay giáo, ủng hộ Thần hoàng tử. Đổi lại, gần đây Thần hoàng tử đón nhận lễ rửa tội của Giáo hoàng và tôn Giáo hoàng làm giáo phụ (cha đỡ đầu). Đối với Giáo hội mà nói, đây là một thắng lợi lớn trong cuộc chiến giữa hoàng quyền và thần quyền. Chỉ cần ngẫm lại, một vị hoàng đế của đế quốc khúm núm xưng Giáo hoàng làm giáo phụ…

Nhưng sau khi hoàng tử Thần lén lút thổ lộ cõi lòng với Đỗ Duy, hắn đã lập thệ với dân chúng là không muốn làm hoàng đế.

Dưới tình huống như vậy, Giáo hội cũng không biết Nhiếp Chính vương toan tính như thế nào!

Theo lẽ thường, Thần hoàng tử ngồi trên ngai vàng hiện nay là Nhiếp Chính vương. Đơn giản là vì lão hoàng đến còn chưa chết, chỉ cần lão hoàng đế chết, như vậy vương miện đương nhiên sẽ được đặt lên đầu của hắn.

Thậm chí có vài tên tiểu nhân lòng dạ đen tối cũng sẽ nghĩ “Nói không chừng ngày nào đó, vị thanh thiên Nhiếp Chính vương sẽ sử dụng thủ đoạn mà “xử” lão hoàng đế, sau đó điềm nhiên lên ngôi.

Nhưng chỉ có Đỗ Duy và một số người mới hiểu được tâm tư cùng kế hoạch của Thần hoàng tử.

“… Lão hoàng đế vẫn một mực gây áp lực đối với Quang Minh giáo hội.”

Thực ra Thần hoàng tử tính toán rất tốt…

“Qua mười mấy năm, địa vị của mình đã vững, bản thân cũng đã nắm được quyền lực. Sau khi hoàng quyền vững chắc, quân đội, chính trị tất cả đều kiên cố thì có thể không cần lo lắng đối với Giáo hội.”

Cớ này hiện nay đã không còn, vấn đề khẩn cấp hiện nay là… ngôi vị hoàng đế sẽ làm sao đây?

Đỗ Duy cùng Thần hoàng tử sắc mặt đều âm trầm, họ cùng đi một mạch vào hoàng cung, xuyên qua vài cái sân rộng, mấy cái hành lang, cuối cùng thì rẽ tới một cung điện vắng vẻ phía trước.

Đỗ Duy biết, đây lừ nơi Augustin VI “dưỡng lão”.

Thần hoàng tử đối với người cha này coi như vô tình vô nghĩa. Sau khi lão hoàng đế mất hết quyền lực liền nhận một cuộc sống bị giam lỏng. Ở trong đại điện này, bên ngoài đều là thị vệ tâm phúc của Thần hoàng tử. Mà ngay cả người hầu cùng người phục vụ cũng đều do Thần hoàng tử chọn lựa một cách tỉ mỉ.

Lão đầu tử này cả đời chiến công hiển hách nhưng lại đang ủy khuất trong một căn phòng lớn. Toàn bộ phạm vi hoạt động của lão cũng chỉ nằm gọn trong toà cung điện này và những cái sân rộng chung quanh.

Đứng bên ngoài tòa cung điện, Đỗ Duy như đã cảm nhận được hơi thở yên tĩnh chết chóc của nó. Tại giờ phút này tâm trạng của hắn rất phức tạp.

Đột nhiên, Thần hoàng tử xoay người lại, sắc mặt của hắn rất cổ quái, như vẫn mang dáng vẻ đùa cợt:
- Gần như hàng tháng, ta đều sai thầy thuốc cung đình giỏi nhất đến kiểm tra, họ đều cam đoan là thân thể phụ thân của ta rất khỏe mạnh. Theo lẽ thường mà nói thì lão còn sống ít nhất phải năm hoặc sáu năm nữa.

Đỗ Duy há hốc mồm, hắn không còn biết nói gì nữa. Chẳng lẽ nói vài câu an ủi? Cũng chỉ vì Thần hoàng tử xem ra cũng không có bao nhiêu bi ai, mà trái lại còn tràn ngập phẫn nộ.

- Hiện tại, thi thể những thày thuốc này đang được chôn dưới chân ngươi.
Thần hoàng tử nói với giọng âm lạnh.

Đỗ Duy ngây ngốc theo bản năng nhìn xuống dưới chân… Mặt đất được lát đá rất bằng phẳng, không nhìn ra chút dấu vết thi thể.

- Chẳng lẽ là đám thầy thuốc chuẩn đoán sai?
Đỗ Duy không kiềm được nhỏ giọng hỏi, lại nhìn thoáng qua đại điện u tối phía trước.

- Không phải, đám thấy thuốc đó chuẩn đoán bệnh rất chính xác.
Thần hoàng tử thản nhiên nói:
- Theo lẽ thường mà nói cha ta đáng lẽ sẽ không chết sớm như vậy.

Đỗ Duy để ý được khi Thần hoàng tử nói những lời này, giọng điệu rất cổ quái mà ánh mắt, lại càng cổ quái hơn…

Thực ra, thân là một cựu đế vương từng nắm giữ quyền lực đế quốc vài chục năm, lão già Augustin VI chết rất “không vinh dự”… thậm chí có thể nói là chết rất sỉ nhục.

Từ sau khi mất đi quyền bính, bị giam lỏng, là một vị vua từng nắm giữ cả đế quốc, trong lòng lão thực ra rất bức bối.

Mà bức bối trong lòng lão dồn nét lại, cuối cùng nhận ra một tình huống bất đắc dĩ là “cậu nhỏ” của lão đang tràn đầy tinh lực…!

Cho dù Augustin VI có ngu ngốc tới mức nào thì ít nhất lão cũng hiểu được một điểm là mình đã không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa!



Vì vậy nên dù trong lòng buồn bực nhưng lão vẫn đàng hoàng ở trong cung điện này, sống một cuộc sống của “con rối” hoàng đế.

Có thể giải thích rằng một lão già, muốn một lần nữa đoạt lại quyền lực có thể coi là vô phương, như vậy lão chỉ có thể tìm một con đường khác để phát tiết bức bối tích tụ trong lòng.

Mà thân là một hoàng đế, một đế vương từng hô mưa gọi gió, sau khi mất đi quyền lực lão ta lại chỉ có thể phát tiết toàn bộ tinh lực lên người nữ nhân.

À mà không… không… không… Augustin VI đương nhiên không chết trên bụng nữ nhân, thực ra cho dù lão ta muốn vậy cũng chẳng có cơ hội!

Thần hoàng tử vô cùng chú ý tới vấn đề sức khỏe của cha mình! Lão hoàng đế ăn gì uống gì đều là thứ tốt nhất, mà phương diện nữ nhân, Thần hoàng tử cũng cho tổng quản cung đình giám sát cẩn thận cuộc sống hàng ngày của lão hoàng đế, cố gắng để cho lão hoàng đế không có cơ hội “quá mức mê muội vì nữ sắc.”

Chuyện này cũng có thể giải thích rằng dù sao cũng từng là hoàng đế! Quyền lực cũng đã bị ngươi đoạt đi! Mà bây giờ ông đây muốn chơi gái ngươi cũng ra lệnh cưỡng chế số lần với tổng số lượng của ta, vậy còn gì là sướng nữa? Ở đâu ra cái lý như vậy!

Quyền lực ta đã chẳng còn, có thể nói ngoại trừ chết ra thì chẳng còn đại sự gì! Cho dù là tinh lực cạn kiệt mà chết thì đã sao?

Cho nên, lão hoàng đế lại càng bức bối.

Kết quả, lão hoàng đế càng lúc càng bực tức, nếu “số lần” đã bị hạn chế hắn bèn đặt tâm tư tìm kiếm “chất lượng” để “đột phá”!

Mà vì oán khí quanh năm suốt tháng tích tụ trong lòng, khi nó bộc phát khiến cho lão hoàng đế thành ra đam mê một phương thức tình ái đặc thù. Phương thức này ở kiếp trước của Đỗ Duy cũng có một số kẻ đam mê, hơn nữa, nó còn có một cái tên chung: SM! :88:(*)

Thần hoàng tử cũng thật ưu đãi với cha mình, gần như chỉ cần lão không yêu cầu quá phận y đều cố gắng thỏa mãn. Đồ ăn thức uống tốt, cẩn thận bảo vệ an toàn, lại còn kiểm tra thân thể định kỳ cho lão.

Đáng tiếc là lúc làm chuyện đó sao có thể để người khác đứng ngoài nhìn dược.
Hơn nữa, cho dù là SM cũng có một giới hạn! Vượt quá giới hạn đó thì còn gì là hưởng thụ nữa.

Nhưng lão hoàng đế nóng lòng phát tiết dường như đã quên sạch những điều này. Hắn dùng roi da, dùng bản sắt, thậm chí đủ các loại công kỵ kỳ quái để hạnh hạ, cũng là để phát tiết những thú tính của lão lên những nữ tử cung đình. Khi ngược đãi những nữ tử mảnh mai yếu đuối này lão cũng thỏa mãn cái khoái cảm biến thái của mình. Dường như chỉ có nhìn những thiếu nữ này kêu khóc thảm thiết trước mắt lão mới tìm lại được một chút tôn nghiêm và hào quang ngày trước.

Không hề nghi ngờ, làm vậy thực quá biến thái.

Có một câu danh ngôn là:
- Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.

Một nữ tử cung đình sau một thời gian dài chịu roi da, bản sắt… của lão hoàng đế, chịu đủ loại hành hạ, cuối cùng một ngày nọ cũng không thể nhịn được nữa, quyết tâm dù chết cũng phải trả thù.

Sau một hồi chơi trò SM vui vẻ, lão hoàng đế trong cơn mê muội và kiệt sức chẳng hề phát hiện ra ánh mắt thù hận của người đàn bà trước mặt mình mà còn để cho cô ta tới dùng miệng hầu hạ mình. Kết quả…

Buổi tối hôm đó, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên chấn động cả đại điện. Mà khi đám thị vệ cung đình ở bên ngoài chạy vào, lão hoàng đế già nua đã hôn mê trong vũng móng, hạ thân của y máu thịt mơ hồ.

Còn nữ tử cung đình đã phải chịu lăng nhục kia đã đâm đầu vào một vách tường tự sát từ lúc bọn thị vệ đang xông tới.

Các thầy thuốc và ma pháp sư cung đình sau khi tới nơi đã dùng đủ mọi cách nhưng cuối cùng cũng chẳng thể cứu sống Augustin VI - lão hoàng đế vốn đã tuổi già sức yếu lại bị người ta cắn đứt thằng nhỏ.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, lão hoàng đế cũng tuyệt khí.

Có lẽ lão là vị hoàng đế chết nhục nhã nhất từ trước tới nay của La Lan đế quốc.

Nghe Thần hoàng tử mặt không đổi sắc kể về cái chết của lão hoàng đế, Đỗ Duy cũng không nói một câu. Hắn cảm thấy lúc này mình khóc cũng không được mà cười cũng chẳng xong.

Nà vẻ tức giận trên khuôn mặt hoàng tử Thần chẳng hề suy giảm.

Dẫu vậy, hiển nhiên tin tức về cái chết của lão hoàng đế vẫn còn bị hoàng tử Thần giữ bí mật, chưa truyền ra ngoài.

Mà những thầy thuốc cung đình cũng thật không may, bị diệt khẩu để giữ bí mật.

- Mọi chuyện đại khái như vậy đó.
Hoàng tử thần ngữ khí lạnh như băng:
- Giờ chúng ta đang đối mặt với một nan đề. Đỗ Duy, chuyện này ta không biết phải bàn với ai nên chỉ có thể gọi ngươi trở về.

- Nhưng ta không biết có thể giúp gì được không.
Đỗ Duy nhíu mày.

Hiển nhiên vấn đề lớn nhất bây giờ là giữ bí mật về cái chết của lão hoàng đế!

Vì cho dù hắn chỉ là một con rối nhưng trên danh nghĩa vẫn là hoàng đế của cả đế quốc. Mà cứ cách một đoạn thời gian ngắn, hoàng tử thần lại an bài lão hoàng đế lộ diện ít nhất hai lần ở một số hoạt động công khai, duy trì chiêu bài này.

Mà giờ đây lão già ấy đã chết.

- Chỉ sợ ngươi phải lên ngôi.
Đỗ Duy thở dài.

Trừ cách đó ra còn cách nào? Để cho con của hoàng tử Thần, Charlie mới 10 tuổi lên ngôi hoàng đế sao?

Con trai làm hoàng đế mà cha vẫn làm Nhiếp Chính vương? Làm như vậy chẳng khác nào một chuyện cười cả!

- Ngươi đi theo ta.
Hoàng tử Thần sắc mặt âm trầm kéo tay Đỗ Duy đi vào trong tòa cung điện.

Trong đại điện trống rỗng không một bóng người nhưng Đỗ Duy lại nhìn thấy trên chiếc giường lớn, trong tấm chăn dường như có một người đang nằm.

Hoàng tử Thần kéo Đỗ Duy tới bên giường, đứng cách chừng mười bước chân, khóe miệng nở một nụ cười âm trầm sau đó ho khan 1 tiếng:
- Phụ hoàng, con tới thăm người.

Đỗ Duy kinh ngạc!

Sau đó hắn thấy trên chiếc giường, một thân hình già nua gắng gượng ngồi dậy… Ồ, không phải là gắng gượng ngồi dậy mà là đang run rẩy!

Nhìn xuyên qua tấm rèm, Đỗ Duy mơ hồ thấy được một khuôn mặt quen thuộc, đúng là Augustin VI…

Hắn lập tức hiểu ra tất cả!

- Điện hạ… chẳng lẽ ngài tính làm như vậy?
Ngữ khí của Đỗ Duy rất cẩn thận:
- Ta không cho đây là một ý hay! Một thế thân chỉ sợ không lừa được mọi người! Dù sao hoàng đế bệ hạ cũng đã tại vị nhiều năm, rất nhiều cựu thần vô cùng quen thuộc đối với lão! Nhiều khi chỉ một động tác lơ đãng, một ánh mắt cũng có thể trở thành sơ hở! Nếu làm không tốt nó sẽ thành một phiền toái lớn đấy!

----------------

Chú thích:
(*): Một kiểu chơi gái biến thái bằng cách hành hạ bạn tình như trói, đánh, và... các râm côn chắc rõ :88: (DG:vandai79)

Nguồn: tunghoanh.com/ac-ma-phap-tac/chuong-482-lqkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận