Chương 518: Lựa chọn của Gabri.
Dịch: DarkTu
Biên tập: vandai79
Nguồn:TTV
Lúc nhắc về lễ trưởng thành, thần sắc của Gabri vẫn bình thản, nhưng khi nói đến “vị hôn thê” này, Gabri đã có vài phần mất tự nhiên, hắn tựa hồ cố ý liếc mắt nhìn huynh trưởng của mình, thay đổi chủ đề:
- Ta nghe nói, huynh đã giết một tên Thần Thánh kỵ sĩ, hơn nữa còn là đại kỵ sĩ trưởng.
Gabri nhìn sắc mặt của Đỗ Duy.
Đỗ Duy khẽ nhíu mày, sau đó mới cười nói:
- A, tin tức truyền đi nhanh vậy à?
Gabri thở dài, thoáng có chút lo lắng:
Huynh, ta biết tính của người, làm chuyện gì đều có đạo lý của mình. Cho nên mặc kệ huynh đã làm gì, ta đều sẽ đứng ở phía huynh… Nhưng huynh đừng quên, mẫu thân của chúng ta là một tín đồ thành kính của giáo hội. Biết được tin tức kia, mẫu thân rất buồn.
Đế quốc hòa bình hai trăm năm, các nhà giàu và quý tộc bao gồm rất nhiều võ huân thế gia, đều đã dần dần trở nên tầm thường, trầm mê trong hòa bình, rất ít có người như Raymond nguyện ý chịu khổ tôi luyện chính mình.
Bây giờ, rất hiển nhiên Gabri cũng hy vọng được bước theo dấu chân của phụ thân.
Đỗ Duy lại trầm tư, không lập tức trả lời Gabri, mà hai người cứ thế một mạch về đến phủ công tước.
Đi tới cửa, nhìn tòa nhà và đình viện rất quen thuộc trước mắt, mặc dù nó đã được tu bổ và xây dựng thêm khiến cho phủ công tước bây giờ so với bá tước phủ ngày xưa càng hoa mỹ lộng lẫy hơn.
- Bá tước phủ của ngươi bây giờ đã không còn địa chỉ.
Đỗ Duy cười nói:
- Chuyện xảy ra nhiều lắm, hơn nữa ta cũng xin lỗi ngươi, cái nhà này … nguyên là của ngươi. Nhưng điện hạ lại thưởng cho ta làm phủ công tước, cho nên mấy ngày này ngươi chịu khó ở tạm.
Gabri cười ha ha một tiếng:
- Được rồi, ca ca của ta, nhà này là của huynh cũng chính là của ta, hai huynh đệ ta không cần phải phân biệt làm gì.
Bọn người hầu chạy tới dắt ngựa vào trong, kỵ binh hộ vệ của Gabri cũng đi vào nghỉ ngơi, Đỗ Duy trực tiếp mang theo đệ đệ đi tới thư phòng trước tiên.
Một lát sau, bọn người hầu dọn bữa tối đến, hai huynh đệ ăn tại thư phòng, chỉ ăn một chút thịt nướng đơn sơ.
Gabri ăn được hương vị ngọt ngào, sau cùng xoa xoa miệng cười nói:
- Nói tới thịt nướng, cũng là ca ca làm là tuyệt nhất.
- Dù sao bây giờ ngươi cũng đã tới đây rồi, sau này còn nhiều dịp, có cơ hội ta sẽ làm cho ngươi ăn.
Đỗ Duy cười cười.
Sau đó hắn nhẹ nhàng vứt bỏ cây dao nhỏ trong tay, sắc mặc khôi phục vẻ nghiêm túc, nhìn đệ đệ:
- Tốt lắm, chúng ta nói chuyện.
Sắc mặc Gabri cũng nghiêm nghị, cùng Đỗ Duy trở lại ngồi trước bàn làm việc. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của huynh trưởng có chút nhíu mày, Gabri có thể cảm giác được cùng với tuổi của huynh trưởng ngày càng lớn lên, tước vị ngày càng cao, quyền lực sở hữu trong tay ngày càng nhiều, thì uy thế trong ánh mắt ấy phát ra cũng càng ngày càng nặng.
Giờ phút này ngồi trước mặt ca ca, trong lòng Gabri đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu: hiện tại nhìn ca ca, phảng phất như năm đó nhìn phụ thân uy nghiêm cũng giống như vậy.
- Ngươi muốn đi tòng quân, từ trong đó tôi luyện chính mình, ta vì dũng khí đó mà cảm thấy kiêu ngạo.
Đỗ Duy chậm rãi mở miệng, thanh âm của hắn trầm xuống:
- Ngươi muốn đi đến chi quân đội nào?
Gabri cười, hắn nghe ra ca ca đã tán thành ý nghĩ của mình:
- Mấy địa phương phòng ngự không cần phải nghĩ tới, ngươi cũng biết bộ dáng của những địa phương này mà! Đi tới những địa phương này chỉ sợ ngay cả ta cũng sẽ lười biếng.
- Không, Gabri.
Đỗ Duy lắc đầu:
Ngươi ở tại Rowling bình nguyên có lẽ không biết, kỳ thật hai năm gần đây Nhiếp Chính vương điện hạ một mực chỉnh đốn các địa phương phòng ngự, giải trừ quân bị một nhóm lớn nhân viên rườm rà tại các địa phương phòng ngự này, mà huấn luyện hằng ngày với quân kỷ đã trải qua chỉnh đốn, so với năm xưa tốt hơn rất nhiều.
- Dù sao ta cũng không muốn đi đến các địa phương phòng ngự đó.
Gabri thẩn khiết nói một câu.
Đỗ Duy cười:
- Không đi thì không đi, như vậy ngươi muốn đi đến mấy cái quân đoàn chủ chiến sao? Hay là Vương Thành cận vệ?
- Vương Thành cận vệ cũng đừng nghĩ tới đi! Vương Thành cận vệ quân lại đóng tại đế đô, thực ra ta không muốn ở lại đế đô.
Đỗ Duy thở dài, hắn mơ hồ đoán được tính toán của đệ đệ, nhưng vì tôn trọng đệ đệ hắn vẫn hỏi:
- Ngươi muốn đi nơi nào?
Gabri cười cười, hắn bắt đầu chỉ tay nói:
- Ta rất có hứng thú với đạo quân Lôi Thần Chi Tiên (chiếc Lôi Thần Chi Tiên), nghe nói cái quân đoàn mới thành lập này có vũ khí trang bị đều cực tốt, rất nhiều vũ khí kiểu mới đều là ưu tiên cho bọn họ, ta rất muốn đi. Nhưng thống soái của quân đoàn này là Arike, ta dù một mực ở tại Rowling bình nguyên nhưng cũng biết cái tên Arike này cùng ca ca bất hòa, cùng với gia đình chúng ta là địch nhân cho nên ta tự nhiên không thể đi làm thủ hạ của hắn, nếu không chẳng lẽ để hắn hành hạ cho đến chết ư.
Đỗ Duy cười, nhìn trên mặt đệ đệ mình lộ ra tính trẻ con quen thuộc, trong lòng có chút ấm áp.
- Quân đoàn phía nam cũng không cần phải nói, hàng năm canh giữ những cái ao đầm kia tại phía nam… Nhưng mà cả phía nam quanh năm hòa bình, hơn nữa nhiều năm qua một mực bị giải trừ quân bị và điều động người, xây dựng hải quân đều là điều động từ quân đoàn phương nam. Lúc thanh trừ Vương Thành cận vệ quân, cũng là điều động một nhóm từ quân đoàn phía nam. Lần này thành lập quân đoàn Lôi Thần Chi Tiên này, lại cũng là điều động nòng cốt từ phía nam nốt. Bây giờ quân đoàn phía nam chỉ là một cái thùng rỗng, sức chiến đấu thực tế chỉ sợ còn không bằng các địa phương phòng ngự nữa! Ta cũng không thèm đi đến cái địa phương nhàm chán như vậy.
- Chẳng lẽ ngươi muốn đi Phương Bắc?
Đỗ Duy sắc mặt bắt đầu ngưng trọng.
- Đúng vậy, Bạo Phong quân đoàn là lựa chọn đầu tiên của ta.
Gabri cười nói:
- Huynh cũng biết, lúc phụ thân còn trẻ cũng đi tới quân đoàn bạo phong đầu tiên, bây giờ quân đoàn trưởng Rostock tướng quân chính là bạn tốt của phụ thân năm đó. Chỉ cần ta nói với hắn một tiếng, hắn hẳn là sẽ chiếu cố cho ta nên huynh cũng không cần phải lo lắng.
Đỗ Duy trong lòng thở dài, trên mặt lại không chút biến hóa, chậm rãi nói:
- Trừ Bạo Phong quân đoàn ra, ngươi còn lựa chọn nào khác không?
- Đi sư đoàn tự lập tại tây bắc cũng không sao.
Gabri cười cười:
- Nhưng đó là địa phương của huynh, quân đoàn tự lập tại Tây Bắc cũng là thuộc quyền hành của huynh, cũng xem như là quân đội tư nhân của huynh, ta mặc dù đối với nơi đó có hứng thú thế nào đi nữa, nhưng cũng lo lắng có người nói xấu. Ta chính là muốn đi tôi luyện chính mình, không muốn cứ mãi ẩn mình trong đôi cánh bảo vệ của huynh …
Câu nói sau cùng, Gabri đã biểu lộ thực trạng nội tâm của mình.
Đỗ Duy mơ hồ nhíu mày lại.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, hai lựa chọn này đều là không ổn! Cực kỳ không ổn!
Nếu như vào thời kỳ hòa bình, Đỗ Duy đương nhiên không phản đối đệ đệ của mình đi hứng chịu chút đau khổ, đi tới Bạo Phong quân đoàn cũng không sao. Mặc dù rừng rậm Băng Phong có thể sẽ có chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần phái thêm mấy người cao thủ hộ vệ của gia tộc hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Phụ thân năm đó chẳng phải cũng vậy sao.
Nhưng bây giờ thì khác!
Gabri không biết… nhưng Đỗ Duy thì biết!
Tương lai một năm nữa, tội dân dị tộc sẽ từ phương bắc xâm lược. Lúc đó, Bạo Phong quân đoàn sẽ đứng mũi chịu sào đầu tiên!
Mặc dù Đỗ Duy không muốn đả kích tâm tình của đệ đệ, nhưng thân là ca ca hắn cũng có tư tâm! Tương lai có chiến tranh, là phòng tuyến đứng đầu nên Bạo Phong quân đoàn sẽ trở thành người đầu tiên cùng đại quân tội dân chém giết, tỉ lệ thương vong hiển nhiên sẽ rất cao!
Hắn không muốn đệ đệ của mình đi mạo hiểm!
Mà quân đoàn độc lập tại tây bắc … kỳ thật cái quân đoàn này chính là một cái quân đoàn ngụy trang do Đỗ Duy và Thần hoàng tử lập nên mà thôi!
Cái quân đoàn độc lập tây bắc này, kỳ thật căn bản không phải là bộ binh! Bởi vì sau khi quân đoàn tây bắc bị diệt, uy hiếp từ thảo nguyên đã bị Đỗ Duy khóa chặt từ bên ngoài, nên tây bắc không cần phải có đại quân đóng binh nữa. Cái đại quân độc lập này thật ra là do Đỗ Duy và Thần hoàng tử lặng lẽ lập ra…
Không quân tương lai của đế quốc!
Hơn hai năm qua, nhà xưởng tại tây bắc thành đã sản xuất ra cuồn cuộn không ngừng, sau khi trải qua kỹ thuật cải trang và thay đổi đã bắt đầu trang bị qui mô lớn cho quân đoàn độc lập tây bắc. Tiến hành rất nhiều huấn luyện, chi quân đội này sẽ là quân chủ lực trong đại chiến tương lai!
Trên thực tế, ba năm nay hắn hết sức mỏi mệt! Trước mặt thuộc hạ của mình, hắn là kẻ đứng đầu nên không thể lộ ra chút mềm yếu nào. Nhưng bây giờ, trước mặt đệ đệ, người tín nhiệm nhất, hắn mới có thể biểu lộ thái độ mệt mỏi của mình.
- Đây không phải là chiến tranh tây bắc, đây không phải là cái loại như quân đoàn phản động tây bắc… cái loại quân phiệt phản động này, chỉ cần ba tháng là có thể diệt sạch. Cũng như hai mươi năm trước chiến tranh với thảo nguyên, rốt cục chỉ một hai năm là có thể kết thúc… Đây là một hồi chiến tranh bảo vệ đất nước, hoặc có thể nói là “bảo vệ loài người”, ta thậm chí hoài nghi trận chiến này có thể sẽ kéo dài mười năm, hai mươi năm… thậm chí còn lâu hơn!
Đỗ Duy trong lòng nhớ ra hai lần “Chiến tranh thần thoại” ở vạn năm trước.
Thời đại đen tối đó, ước chừng phải đánh suốt hơn trăm năm!
Trầm mặc...
Hai huynh đệ nhìn nhau im lặng.
Đột nhiên Đỗ Duy lại cười cười, xoay người từ giá sách lấy ra một bình thủy tinh. Bên trong bình có chứa rượu ngon - thói quen này cũng là do Đỗ Duy học hỏi từ phụ thân - lão Raymond mà ra.
Hắn vắt mở nắp bình, đưa cho đệ đệ:
- Ta nghĩ ngươi bây giờ nhất định phải uống hai ngụm.
Gabri cười khổ:
- Xem ra ta đúng là cần phải làm vậy.
Hắn ôm chai rượu, hung hăng uống hơn một nửa. Do uống quá nhanh nên sặc vài cái.
Nhìn đệ đệ đang ho mà mặt đỏ rần, Đỗ Duy rốt cục ôn hòa cười cười:
- Ngươi rất dũng cảm, Gabri. Ít nhất sau khi biết được tin tức kia, ngươi không có sợ hãi đến mức đái ra quần. Nếu như người bình thường mà biết loài người chúng ta sắp phải đối đầu với một cái nguy cơ diệt chủng như vậy, chỉ sợ đại bộ phận đều sẽ khủng hoảng mà sụp đổ.
- Tin tức này… tại sao lại một mực không công bố?
Gabri cười khổ.
- Tin này ba năm trước ta đã biết.
Đỗ Duy cười khổ nói:
- Nhưng chúng ta phải có thời gian để chuẩn bị chiến tranh! Ngươi tưởng tượng xem, nếu như tin tức kia được công bố vậy thì thế giới loài người sẽ bộc phát bao nhiêu khủng hoảng và hỗn loạn? Dưới sự sợ hãi lan tràn này … đế quốc sẽ xuất hiện rất nhiều nội loạn. Dưới sự tuyêt vọng… mỗi người đều sẽ không chú tâm mà lao động sản xuất… Như vậy thì không thể nào làm được gì cả! Chúng ta có ba năm thời gian, trong ba năm này phải cho nông phu tiếp tục trồng trọt, như vậy đế quốc mới có thể tích trữ lương thực. Cho thợ thủ công tiếp tục sản xuất, quân đội đế quốc mới có thể vũ khí trang bị sung túc. Cho thương nhân tiếp tục lưu thông, tài chính đế quốc mới có thể duy trì đủ quân phí! Ngoài ra, trong ba năm này, chúng ta không tiếc hết thảy bình định quân phiệt Tây bắc, tiêu trừ mối họa bên trong… ngươi tưởng tượng, nếu như tin tức kia công bố ra sớm, tự bên trong chúng ta chỉ sợ đã sớm nổi loạn không còn ra bộ dáng gì rồi! Còn bây giờ thì sao, đại bộ phận người đều không biết, cho nên chúng ta làm tốt việc chuẩn bị chiến tranh, chỉnh đốn quân đội, tích lũy vũ khí và lương thực, dự trữ tài chính, ngoài ra xây dựng phòng tuyến phương bắc…
- Nhưng việc công bố cũng rất quan trọng.
Gabri thấp giọng nói.
- Sẽ có, có lẽ sẽ trong mấy tháng tới.
Đỗ Duy thở dài:
- Sau đó, tất sẽ xuất hiện hỗn loạn. Nhưng may là chúng ta đã chuẩn bị công tác đàn áp hỗn loạn rất tốt, địa phương phòng ngự đều được chỉnh đốn. Ngoài ra quân phiệt Tây bắc đã bị tiêu diệt, ít nhất chúng ta sẽ không phải cứ lo lắng từ bên trong. Cho dù nhân dân khủng hoảng… đây là không tránh khỏi. Nhưng lương thực và vũ khí cũng đều được sản xuất đủ rồi, khủng hoảng thì cứ việc khủng hoảng đi, tới lúc đó… tin rằng với việc đứng đầu tinh thần của chúng ta, Giáo hoàng đại nhân của giáo hội sẽ nghĩ ra biện pháp để bình ổn sợ hãi. Dù sao, hắn cũng là đứng đầu tinh thần trong lòng người dân.
- Ực ực.
Gabri lại hung hăng uống vào ngụm rượu.
Giờ phút này, dưới sự kích thích của cồn… mới có thể khiến cho tên thanh niên đang run rẩy này dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn cũng không yếu đuối, nhưng với lại tin tức quá lớn này, phàm là nhân loại đều sẽ khiến đầu óc hỗn loạn. Ngay cả Đỗ Duy năm đó, khi biết tin tức này cũng giống vậy.
- Ta vẫn muốn gia nhập quân đội!
Gabri đột nhiên đem toàn bộ rượu còn lại đổ xuống đất.
Mặt hắn đỏ tới mang tai, đem chai rượu nặng nề đặt lên bàn.
- Ngươi là người thừa kế của gia tộc!
Đỗ Duy nghiêm túc nhắc nhở.
- Nhưng ta là người Rowling!
Gabri ngạo nghễ nói:
- Thân là tộc trưởng gia tộc Rowling, thân là thủ lĩnh vũ huân gia tộc kiêu ngạo, ở thời khắc vĩ đại này, Rowling gia tộc có thể nào lui ra phía sau! Nhà chúng ta chính là một phần tử thủ hộ đại lục này! Tổ tiên chúng ta đã vì đế quốc này hăng hái chiến đấu đẫm máu, phụ thân chúng ta cũng vì đế quốc này mà chảy máu! Ta như thế nào có thể tình nguyện lui về phái sau!
- Ngươi sẽ có cơ hội.
Đỗ Duy cười khổ:
- Nhưng, ta vẫn sẽ không đồng ý cho ngươi ra tiền tuyến, vì trong lúc chiến đấu ngươi rất có thể sẽ chết.
- Ta không sợ chết.
Gabri lắc đầu:
- Con cháu gia tộc Rowling, không bao giờ sợ chết.
- Ta biết. Nhưng
Đỗ Duy vẫn lắc đầu:
- Nhưng ngươi là tộc trưởng, nếu như ngươi chết ai sẽ kế thừa gia tộc? Đừng quên ngươi bây giờ ngay cả một đứa con cũng không có. Một mình ngươi vừa mới trưởng thành, ngươi muốn chết ít nhất phải cấp cho gia tộc một người thừa kế mới được. Nếu không, chẳng lẽ ngươi muốn xem ta đã hao phí hết thảy công sức phục hồi Rowling gia tộc, rốt cục liền đổ sông đổ biển sao?
Một vấn đề rất đơn giản, nhất thời khiến Gabri chìm trong im lặng!
Đúng vậy, Rowling gia tộc tới đời này, do Raymond chết quá sớm mà Gabri thì vừa mới trưởng thành, trưởng tử Đỗ Duy thì đã thoát ly gia tộc, trở thành một gia tộc khác.
Có thể nói, nếu như Gabri đột nhiên mà chết, như vậy Rowling gia tộc ngay cả một người thừa kế chân chính cũng không có… Kết cục chờ đợi cái gia tộc vĩ đại này chính là tan thành bụi phấn!
- Sau lễ trưởng thành của ngươi, liền lập tức kết hôn đi, hôn lễ giản lược thôi cũng được. Sau đó… ta muốn ngươi trong vòng một năm khiến vợ ngươi mang thai - hoặc là nhanh hơn một chút. Đây là trách nhiệm của ngươi đối với gia tộc. Về phần Bạo Phong quân đoàn, ta sẽ không cho ngươi đi, bởi vì bây giờ ngươi đi cũng không có tác dụng gì, nhưng chỉ là một quân cấp thấp bình thường mà thôi, không có giá trị cống hiến to lớn. Mà mặt khác ta sẽ có một chút an bài khác cho ngươi… Đương nhiên, tất cả đều sẽ phải thông qua ý kiến của ngươi. Ngươi là đệ đệ của ta nhưng ngươi đã trưởng thành, ta sẽ không đem ý kiến của mình mà áp đặt cho ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ nếu như vẫn kiên trì với quyết định của mình…
Đỗ Duy cười khổ:
- Như vậy ta cũng sẽ đáp ứng, nhưng ta sẽ cho cao thủ đến bảo vệ ngươi, tận lực không để ngươi chết ở một cái chức vụ quân cấp thấp như vậy. Nếu như gia tộc Rowling Bá tước mà chết khi đang là một đội trưởng kỵ binh cấp thấp, chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Ngươi còn có võ đài lớn hơn, đệ đệ của ta.
Gabri đứng lên, nhìn Đỗ Duy:
- Huynh là ca ca của ta, ta nguyện theo ý huynh an bài!
Dừng một cái, hắn đột nhiên thấp giọng hỏi:
- Ca ca, chuyện này… huynh rốt cuộc nắm chắc được bao nhiêu phần?
- Ngươi nói về cuộc chiến?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Không có nắm chắc. Trận chiến này chỉ sợ sẽ phải kéo dài vài chục năm, thậm chí lâu hơn, cho nên… ta có một kế hoạch, sau ba tháng ta sẽ có biện pháp đem mẫu thân rời đến Nam Dương! Ở Nam Dương ta đã có chuẩn bị, cũng có thể xem như phạm vi thế lực của ta.
- Nam Dương?
Gabri sửng sốt một cái, nhưng hắn lập tức nắm được một tin tức:
- Chẳng lẽ huynh cho rằng, Kapersky phòng tuyến sẽ không ngăn được đối phương? Lo Rowling bình nguyên cũng sẽ rơi vào tay giặc?
- Tất cả đều có thể.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Đây không phải chiến tranh giữa loài người với nhau. Nếu là chiến tranh giữa loài người, đánh tới tối hậu, một bên chịu thua đầu hàng thì sẽ kết thúc. Nhưng đây là chiến tranh diệt chủng! Mục tiêu của đối phương có thể là làm cho loài người diệt vong! Chiến tranh như vậy, mấy ngàn năm nay loài người chưa từng gặp qua.
Gabri nhìn Đỗ Duy một hồi:
- Huynh là ca ca của ta, ta tin tưởng huynh, vô điều kiện tin tưởng huynh! Huynh muốn ta làm gì thì ta sẽ làm cái đó!
Đỗ Duy cười, ánh mắt của hắn rất sáng, dùng sức nắm lấy tay của đệ đệ:
- Yên tâm, ta cũng là một thành viên của Rowling gia tộc! Ta sẽ không làm nhục uy danh của Rowling gia tộc. Đệ đệ của ta, ta chính là hy vọng sau phụ thân, ngươi sẽ tiếp tục trở thành một vị danh tướng!
Đột nhiên sắc mặc Gabri có chút cổ quái:
- Ca ca, về chuyện kết hôn, chúng ta có thể thương lượng một chút được không