Ác Ma Tổng Tài Chớ Tới Gần Chương 27

Chương 27
“Nhưng tôi không đảm bảo mẹ anh sẽ thích tiếng đàn của tôi.”

Tang Trà Thanh có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc dài.

“ Mẹ tôi sẽ thích.” Sở Tiết Nhiên tươi cười nhẹ như gió làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.

“ Vậy sao?” Hai má Tang Trà Thanh có chút ửng đó đem nỗi bất an nho nhỏ trong lòng thổi bay đi, miệng nở nụ cười nhìn Sở Tiết Nhiên.

Sở Tiết Nhiên ngơ ngác nhìn Tang Trà Thanh chăm chú, bên môi cô luôn hé lộ ý cười dịu dàng không dứt khiến trong lòng hắn hiển hiện một loại tình cảm khó hiểu, bồi hồi trong lồng ngực.

Chiều chạng vạng tối, mặt trời ngả về tây.

Cầm chìa khóa vặn mở cửa, Tang Trà Thanh chợt nghĩ tới đêm mai là tiệc sinh nhật của mẹ Sở Tiết Nhiên.

Đêm nay Long Cửu đến, cô phải mở miệng nói với hắn như thế nào.

Đóng cửa lại, lấy đôi dép lê mang vào. Tang Trà Thanh theo thói quen nhẹ tay day trán.

Cô có chút hối hận vì đã đáp ứng Sở Tiết Nhiên nhưng…

Vốn đang mải xoa tay lên trán, đôi mắt đẹp của Tang Trà Thanh nhìn qua lại, đột nhiên trừng lớn nhìn Long Cửu đang ngồi trên ghế Sofa.

Hắn!

Hắn như thế nào lại ở đây?

Khoảng thời gian gần đây, cơ hồ vào ban đêm hắn mới đến, hơn nữa hắn không có ngày nào là không làm việc.

Thân hình Tang Trà Thanh chấn động nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại ý thức.

“ Anh đã đến rồi.” Tang Trà Thanh khó khăn nói.

“Ừm.” Chỉ có tiếng hừ lạnh trả lời cô.

Nàng biết ý ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim đồng hồ vừa mới xẹt qua con số 5.

Tang Trà Thanh hoảng loạn trong lòng,  thoáng chốc cố gắng giữ bình tĩnh trở lại.

“ Cái kia… Anh ăn cơm chưa?” Tang Trà Thanh phát hiện giữa hai người, việc nói chuyện như những người bình thường lại khó khăn đến kì lạ.

Không thể trách cô, mỗi đêm Long Cửu đến đều là âm thầm không ngừng đòi hỏi trong đêm tối, cởi quần áo cô ra rồi sau đó bắt ép, khiến cô liên tiếp đè nén hô hấp và không ngừng thở gấp, hắn rất ít khi nói chuyện với cô.

“ Còn chưa ăn.” Long Cửu khẽ nhếch cằm lên nhìn Tang Trà Thanh.

“ Tôi đi làm cho anh.” Tang Trà Thanh giống như tìm được một lý do đào tẩu , vội vàng buông chìa khóa bước nhanh về phía  phòng bếp.

“ Không cần. Tôi đã gọi đồ ăn mang đến. Lại đây.” Hai tay Long Cửu từ giữa chân đặt lên thành ghế, đem thân mình dựa vào Sofa, thoạt nhìn uy nghiêm lại có hơi thở vương giả cường hãn.

“ Ơ”. Lời nói của Long Cửu làm Tang Trà Thanh dừng bước tại cửa phòng bếp.

Hít một hơi thật sâu, Tang Trà Thanh nhẫn nhịn đi tới phòng khách, tâm tình cực kỳ bất an ngồi xuống đối diện với Long Cửu.

“ Đến đây ngồi.” Long Cửu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, giữa đôi lông mày nhăn lại hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Tang Trà Thanh nghe lời thay đổi vị trí, bước đi đến đối diện Long Cửu sau đó ngồi xuống.

“ Lại đây!” Thanh âm của Long Cửu có chút tức giận.

Tang Trà Thanh hơi hơi nắm tay trái, cảm thụ được đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay lạnh như băng, lấy dũng khí cho chính mình.

Bất đắc dĩ đến gần hắn một chút.

Một trận gió mát thổi qua bên tai Tang Trà Thanh, thân thể cứng đờ chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Long Cửu ôm lấy, mặt áp vào lồng  ngực của hắn.

“Cửu Thiếu!” Tang Tà Thanh kinh ngạc lầm bầm cực nhỏ, năm ngón tay đặt lên lồng ngực hắn, cố gắng tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Long Cửu dùng sức, bả vai càng chặt chẽ dán vào người cô.

Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua, khẽ chạm vào hai má ửng hồng của Tang Trà Thanh, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn chằm chằm, có như vậy hắn mới ngắm nhìn được đường nét xinh đẹp của cô.

Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng run rẩy, khóe miệng Long Cửu lộ ra chút vẻ tươi cười.

Tang Trà Thanh chỉ có thể ngước đôi mi thật dài rung động nhìn Long Cửu đang hướng đôi môi mỏng càng ngày càng gần.

Tang Trà Thanh lập tức nhắm hai mắt lại, khi đáng lẽ phải cảm nhận được cảm xúc từ đôi môi mỏng của Long Cửu truyền đến thì….

Leng keng ——

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tang Trà Thanh như tìm được cứu tinh, đẩy Long Cửu ra chạy về phía cửa.

Bời vì bối rối nên cô còn đụng phải tay vịn của Sofa.

Hé cửa ra một chút, Tang Trà Thanh bỗng trừng to hai mắt không thể tin được khi thấy một hàng người đứng ở trước cửa.

Trời ạ!

Cô như nhìn thấy hình ảnh chỉ có ở trên phim vậy.

Một đám đàn ông thân mặc tây phục đứng thẳng tắp ở cửa, tay nâng một cái khay thật to, trên mặt còn có một cái đĩa và một cái nắp tròn màu bạc bên trên.

Chiếc đĩa và cái khay trái lại bắn ra ánh sáng làm đôi mắt đẹp của Tang Trà Thanh thiếu chút nữa không mở ra được.

Người đàn ông đứng đầu hướng về phía Tang Trà Thanh gật đầu một cái, sau đó bưng cái khay ung dung đưa vào trong phòng.

Tang Trà Thanh dựa vào cánh cửa ngây ngốc nhìn từng người từng người một bước vào bước ra.

Cô có phải đang ở trong mộng hay không?

Nếu không có Long Cửu ở đây, cô thật muốn nhéo vào mặt mình một cái để xem rốt cục có phải bản thân đang nằm mơ hay không?

Cuối cùng một người đàn ông cầm cái khay trống để sau lưng, xoay người cung kính đứng trước mặt Long Cửu nói: “ Cửu thiếu gia. Đồ ăn ngài yêu cầu đã được đưa đến đầy đủ.”

“ Ừ.” Long Cửu ừ nhẹ một tiếng sau đó khoát tay áo.

Người đàn ông nhận được chỉ thị đi ra cửa, lúc gần đi qua Tang Trà Thanh, hướng về phía cô gật nhẹ đầu, thái độ cung kính nhã nhặn.

Tang Trà Thanh giống như đang mộng du đóng cửa lại, sau đó đứng nguyên si tại chỗ nhìn Long Cửu với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Long Cửu đứng dậy, thoáng nhìn Tang Trà Thanh vẫn đang ngu ngơ nên không nhịn được cười.

“ Ngốc. Đứng ở đó làm gì. Không ăn cơm sao?” Long Cửu nghiêng nhìn cô mở miệng.

“ Ơ, ăn.” Tang Trà Thanh chớp chớp đôi mắt đẹp, lập tức gật gật đầu.

Vì sao cô vẫn cảm thấy đầu còn chút ngây ngất.

Nhìn thấy trên bàn cơm bày biện đầy đồ ăn ngon, Tang Trà Thanh nhịn không được nhăn đôi chân mày thanh tú.

Chỉ có hai người không cần nhiều đồ ăn như vậy.

Nhưng cô vẫn đi tới nhà bếp, lấy ra hai đôi đũa, nhanh chóng đặt một đôi xuống trước mặt Long Cửu.

Miệng nhai nuốt thức ăn, Tang Trà Thanh bỗng có chút rầu rĩ.

Long Cửu bưng chén cơm lên.

Chẳng lẽ đồ ăn cô làm thực khó ăn vậy sao?

Nghĩ đến đây, Tang Trà Thanh có chút tức giận nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát.

“ Làm gì thế?” Long Cửu khó hiểu nhìn Tang Trà Thanh, đôi mắt hổ phách ý vị lộ ra tia đắc ý.

“Làm gì mà nhìn đồ ăn trước mắt như nhìn kẻ thù vậy?”

“Không có gì.” Tang Trà Thanh nhỏ giọng nói thầm, cúi đầu bắt đầu im lặng ăn cơm.

Trong phòng ăn yên tĩnh, chỉ có âm thanh lay động của hai tấm rèm bên cửa sổ thủy tinh bị gió thổi lẳng lặng bay lên.

“Cái kia…” Tang Trà Thanh chần chờ một chút, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Long Cửu.

Long Cửu tạm ngưng đôi đũa trong tay, hai tròng mắt nhìn chằm chằm đợi cô nói tiếp.

Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt Tang Trà Thanh nhắm lại vài giây sau đó mới mở ra, giống như đang lấy dũng khí rất lớn.

“ Ngày mai anh cũng sẽ tới sớm như vậy sao?” Lông tơ trên lưng Tang Trà Thanh có chút dựng thẳng lên, nhất là khi hướng mắt về phía Long Cửu đang trầm mặc.

Quả nhiên. Đáy mắt Long Cửu lướt qua Tang Trà Thanh, một nét lo lắng quen thuộc giống như trước đây thoáng hiện lên khiến cho khóe miệng đang mỉm cười yếu ớt của cô dần tắt ngấm, khuôn mặt có chút cứng ngắc.

Không khí nhất thời tĩnh lặng.

Chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ.

Mỗi một tiếng giống như một lần đập vào lòng Tang Trà Thanh.

“ Ý tôi là, buổi tối tôi có chút việc có lẽ sẽ trở về muộn một chút.” Tim Tang Trà Thanh đập nhanh, gắt gao nắm chặt hai tay vốn đã lạnh lẽo, cô rất sợ cặp mắt thấu hiểu lòng người của Long Cửu sẽ nhìn ra sự thật.

“ Thật sao?” Long Cửu khôi phục lại động tác, tiếp tục gắp rau trong đĩa, sâu kín hỏi.

Một hơi thở lạnh lẽo xa lạ từ người Long Cửu phát ra làm cho thân thể cô khó có thể tiếp cận.

“ Tôi cùng bạn học đi mua một ít đồ.” Tang Trà Thanh bỗng nhiên trào ra một hơi, sợ mình nói ra cái gì không phải làm Long Cửu sinh nghi.

Phản ứng hơi quá của Tang Trà Thanh làm trán Long Cửu hơi nhăn, con mắt híp lại nhìn Tang Trà Thanh.

“ Mua xong tôi sẽ cố gắng trở về sớm một chút.” Tang Trà Thanh nhìn lén trong nháy mắt, nhưng không nhìn ra biểu tình gì lạ trên mặt Long Cửu.

“ Không được.” Long Cửu thản nhiên cự tuyệt.

“ Vì sao?” Tang Trà Thanh có chút ủy khuất mở miệng, cô cũng không nói sẽ không trở về , chỉ là về muộn một chút, vì sao hắn khống chế cô mạnh như vậy!

Tang Trà Thanh còn muốn mở miệng nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Long Cửu liền đem lời nói nuốt trở lại cổ họng.

“ Tôi đã cho cô tiếp tục đến trường, phụ nữ thì không nên có lòng tham không đáy.” Âm thanh lạnh băng có chút tức giận.

Đôi mắt đẹp chậm rãi cụp xuống, hiện ra nụ cười che kín cảm giác mất mát và vô lực.

Tang Trà Thanh đột nhiên nhận ra rằng, cô bất quá chỉ là một chú chim Hoàng Yến được nuôi ở trong nhà Long Cửu.

“ Nhưng tôi đã đáp ứng người ta rồi.” Tang Trà Thanh cố gắng năn nỉ Long Cửu, hi vọng hắn có thể mở lòng từ bi.

Hai tròng mắt Long Cửu lộ ra vẻ lợi hại nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh.

Ánh mắt Long Cửu trong phút chốc tối sầm lại, bả vai cứng ngắc, thần sắc rõ ràng không tốt.

Tang Trà Thanh có thể nghe thấy sự hoảng loạn trong lòng chính mình, ngón tay càng thêm nắm chặt, đầu ngón tay lạnh như băng cũng không có cảm giác, con ngươi sáng rõ của Long Cửu bắn ra tia lạnh như băng.

“Là con gái.” Tang Trà Thanh hướng mắt về phía Long Cửu, âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, thanh âm từ cổ họng nói ra.

Long Cửu lại trầm mặc, sự trầm mặc khiến người khác nghẹt thở.

Tang Trà Thanh nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Cửu đanh lại, ánh sáng nơi đáy mắt dần dần ảm đạm giống như tức giận khi bị mất đi búp bê.

Cô không nên ôm hi vọng vào người trước mắt nhiều như vậy, một người đàn ông có tâm tình thật bất định!

Xem ra cô chỉ có thể nói lời xin lỗi với Sở Tiết Nhiên.

Long Cửu không nói một tiếng, nhìn Tang Trà Thanh cơ hồ khiến cô quên cả thời gian ,  một tiếng “ Ừ” từ khoang mũi phát ra dọa cô nhảy dựng.

Đáy mắt Tang Trà Thanh lộ ra vui mừng và bất an.

Hắn đồng ý rồi sao?

Tang Trà Thanh ngay lập tức không kịp phản ứng, chớp chớp mắt đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Long Cửu.

“ Ăn no rồi?” Long Cửu liếc mắt một cái hỏi Tang Trà Thanh rồi tiếp tục ăn cơm.

“A. Không, chưa.” Tang Trà Thanh buông lỏng hai tay đang nắm chặt, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.

Lúc Long Cửu không chú ý, cô thừa dịp mở miệng ăn cơm đem ngụm khí giấu trong lòng thở ra một cái một cách thoải mái.

“ Cám ơn anh. Cửu thiếu!” Tiếng nói Tang Trà Thanh không khỏi vút lên cao, ngữ điệu rõ ràng mang theo vui mừng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngời ngời tỏa sáng.

Tang Trà Thanh gắp một miếng thịt bò đặt vào trong bát Long Cửu, đôi mắt đẹp như tranh vẽ không khỏi thoáng hiện lên nét tươi cười.

Long Cửu trong lúc không phòng bị , cả tầm nhìn bị hấp dẫn , nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trước mặt.

Khuôn mặt tuấn tú có chút mất tự nhiên, nhìn miếng thịt bò được Tang Trà Thanh gắp vào trong bát, yết hầu có chút chấn động.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t136443-ac-ma-tong-tai-cho-toi-gan-chuong-27.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận