Mùa xuân đã qua, lúc này thời tiết bắt đầu vào hạ.
Ba tháng trôi qua, Thiết Huyết Cừu một lần nữa lại theo sau làm tả hữu cho Lý Thiếu Dương. Hắn nghe Lý Thiếu Dương nói hôm nay có một cuộc hẹn gặp mặt với một nhân vật trọng yếu tại Thường Mãn lâu. Thường Mãn lâu là tửu điếm lớn nhất ở Vĩnh Tồn huyện thành, người có thể ra vào tửu điếm này đều là người có danh tiếng. Thiết Huyết Cừu không hỏi là ai. Hắn có thói quen trầm mặc ít nói, chuyện không nên hỏi hắn sẽ không hỏi, đây chính là cá tính của hắn.
Thường Mãn Lâu ở mặt nam của Vĩnh Tồn huyện thành. Đó dường như là nơi lui tới của hai miền nam bắc, nhưng người tới đây đa phần là người trong huyện Vĩnh Tồn.
Lý Thiếu Dương vừa đi trên đường lớn, thì có rất nhiều nguời hướng hắn chào hỏi. Hắn cũng nhất nhất đáp lễ. Những thiếu nữ ở trên lầu đều dùng ánh mắt nguỡng mộ nhìn hắn say đắm. Xem ra hắn rất có mị lực đối với các yên hoa nữ tử.
Lý Thiếu Dương đối vói sự việc này chỉ có cười.
“Huyết Cừu.” Lý Thiếu Duơng đến gần một lão nhân ăn mày đang ngồi dưới đất, mắt hắn nhìn lão ăn mày đồng cảm, trong miệng kêu Thiết Huyết Cừu một tiếng.
Thiết Huyết Cừu trong ngực lấy ra một ít bạc vụn thả vào bát của lão ăn mày, lão ăn mày cảm kích nói: “Cám ơn công tử, công tử là người hảo tâm tất sẽ được báo đáp tương xứng.”
Thiết Huyết Cừu nói: “Không cần cảm ơn ta, đây là công tử nhà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy tạ ơn người.”
Hai người đi được vài bước bỗng nghe sau lưng lão ăn mày hô lên: “Có người cướp tiền của ta.”
Lý Thiếu Dương nhanh chóng xoay người, thân ảnh nhoáng lên một cái, đã bắt đuợc tên giật tiền, nói:”Mau trả tiền lại cho lão.”
Người giựt tiền chính là một người trung niên, ăn mặc rất rách rưới, hắn nói rất đáng thương: “Công tử, ở nhà ta, vợ và con ta sắp chết đói, ngươi đã thương lão ăn mày, cũng nên thương ta chứ. “
Lý Thiếu Dương lãnh đạm nói: “Ta nói trả tiền lại cho lão.”
Lão ăn mày đã đi tới nói: “Công tử, để cho hắn đi đi, ta chỉ có một người, nhà hắn đến mấy miệng ăn.”
Lý Thiếu Dương vẫn không buông người trung niên, hắn chỉ chảy nước mắt, cầm bạc trả lại cho lão ăn mày. Đoạn Lý Thiếu Dương bất ngờ nói: “Huyết Cừu, cấp chút ngân lượng cho vị đại thúc này.”
Thiết Huyết Cừu lại lấy ra một chút bạc vụn giao cho người trung niên vừa giựt tiền, Lý Thiếu Dương nói: “Lão ăn mày già hơn so với ngươi, ngươi không nên đoạt tiền của lão, huống chi hắn cũng không có nhiều tiền.”
Người trung niên ngàn lần cảm ơn vạn lần cảm kích sau đó bỏ đi.
Lý Thiếu Dương nói: “Thế gian này, người nghèo nhiều hơn người giàu rất nhiều.”
Thiết Huyết Cừu nói: “Công tử, thời gian không còn nhiều, chúng ta còn có việc.”
Lý Thiếu Dương một tay khoát lên vai Thiết Huyết Cừu nói: “Đi.”
Hai người tới Thương Mãn lâu, chỉ thấy toà lầu hai tầng chiếm vị trí rất lớn, từ ngoài nhìn vào có vẻ rất đường hoàng, tráng lệ – bảo tồn được các nét đẹp cổ kính.
Tiểu nhị nhìn thấy Lý Thiếu Dương liền chạy tới, khom lưng nói: “Lý công tử đã tới, sau này rất mong Lý công tử thường xuyên tới Thường Mãn lâu. Nhìn Lý công tử mặt vui vẻ chắc là mọi việc rất tốt.”
Lý Thiếu Dương cười cười bảo Thiết Huyết Cừu đưa cho tiểu nhị ít bạc, nói: “Lưu lão gia có tới không?”
Tiểu nhị nhìn nén bạc trong tay, mặt mày hớn hở nói:”Lưu đại gia không có tới, nhưng Lưu đại gia có dặt bàn ở trên lầu, Lý công tử có hẹn với Lưu đại gia?”
Thiết Huyết Cừu nói:” Nói nhiều, ngươi dẫn đường đi.”
Tiểu nhị vội vàng cúi người, đẫn hai người lên lầu. Trên lầu chỉ có bốn bàn lớn, nhưng trang trí rất cầu kỳ, hoa mỹ, hiển nhiên tại đây chuyên dùng để tiếp khách quý. Lưu Quý Biên chính là đang ngồi tại một bàn lớn ở phía trái.
Lý Thiếu Dương ngồi ở trên, nhìn thấy tình cảnh hiện tại, cũng có thể mọi người lên xuống lầu. Thiết Huyết Cừu đứng ở bên cạnh, thấy vậy Lý Thiếu Dương bảo hắn ngồi xuống, nhưng hắn từ chối nói: “Công tử, Huyết Cừu đứng được rồi, tại đây chủ tớ phải phân biệt.”
Lý Thiếu Dương bất đắc dĩ đành ngồi yên, nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay hội ước của hắn mà nói là cực kỳ quan trọng, hắn nghĩ phải ứng phó như thế nào cho phải – Lưu Quý Biên là phụ thân của Hương Ngưng, có lẽ là cha vợ tương lai của hắn.
Theo quán tính của tiểu tnhi, tiếng cười đón tiếp tại Thường Mãn lầu vang lên: “Ôi, Ngô thiếu gia, cơn gió nào mang thiếu gia đến vậy. Người đã bảy ngày nay không có tới đó, tiểu nhân rất mong người.”
Một âm thanh đầy hào khí vang lên: “Khen cho trí nhớ của ngươi, ta đúng là bảy ngày không có tới đây. Các ngươi làm ăn vẫn tốt chứ?”
Tiểu nhị nói: “Nhờ hồng phúc mọi người chiếu cố, lão bản đối với tiểu nhân rất tốt.”
Trên lầu Lý Thiếu Dương nghe được phía dưới nói chuyện, nhắm hai mắt, thản nhiên nói: “Huyết Cừu, Ngô Chi Năng có lẽ đã tới.”
Ngô Chi Năng vốn là bang chủ của Liệt Diễm bang, đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa lấy vợ. Hắn vốn từng nói hắn tuổi còn trẻ, cho nên tiểu nhị mới có thể gặp hắn mà gọi “Ngô thiếu gia”, cũng là hợp với ý hắn. Người này không chỉ cao lớn, vóc người vạm vỡ, gương mặt thường mang theo nụ cười, làm cho người ta vừa nhìn là nghĩ tới hạng người hào sảng.
Lý Thiểu Dương cùng Ngô Chi có chút kết giao. Tuy nói Lỗ Sơn môn cùng Liệt Diễm vốn “Thủy hỏa bất dung”, nhưng Lý Thiểu Dương cho tới bây giờ vốn không tham gia công việc trong bang, mà Ngô Chi Năng hình như cũng không thèm để ý Lý Thiểu Dương dù cho hắn là nhi tử của Lý Đông Dương. Hắn đối đãi Lý Thiểu Dương cũng như huynh đệ thông thường. Lý Đông Dương cũng biết rõ, thật sự cũng không nói cái gì, nhi tử muốn coi ai là bằng hữu, vốn là việc riêng của nhi tử.
“Ân” Thiết Huyết Cừu nói ra một lời, xem như đã trả lời Lý Thiếu Dương.
Cầu thang vang lên đều đều tiếng bước chân nặng nhẹ, như là đang hợp tấu một giai điệu, tiếng cười của Ngô Chi Năng vang tới: “Ha ha, Lý huynh đệ, ngươi cũng thiệt là, ba tháng rùi không thấy lão đệ, hóa ra đang ở đây phong lưu?”
Lý Thiểu Dương vội vàng mở hai mắt, cười đứng lên nghênh tiếp, nói: “Ngô bang chủ, sao lại có thể nói thế, chúng ta quen biết đã lâu, sao lại nghĩ ta ở đây phong lưu chứ?”
Hai người theo thứ bậc ngồi xuống, Ngô Chi Năng xem trên bàn có ba chén trà, sau đó lãnh nhạt nhìn lại Thiết Huyết Cừu, hỏi: “Lý huynh đệ, ngươi hôm nay có hẹn à?”
Lý Thiểu Dương đáp: “Đúng vậy!”
Ngô Chi Năng nói: “Ta hình như không nên có mặt chỗ này. Ta gọi tiểu nhị dọn thêm một bàn, sao này có thời gian rãnh rỗi cùng ngươi uống rượu nói chuyện.”
Lý Thiếu Dương giữ lại nói: “Bang chủ khách khí rồi, hôm nay gặp được bang chủ đã là có duyên, để đệ gọi tiểu nhị đem thêm một chén trà cùng bang chủ đàm đạo. Chỉ là bang chủ phải cùng ta ở đây chờ người, thật là làm huynh đệ này cảm thấy không vui.”
Ngô Chi Năng cười hỏi tiếp: “Không sao, người có thể làm lão đệ ngồi chờ thì cũng đáng để ta ngồi chờ, không biết là người nào?”
Lý Thiếu Dương trả lời: “Một nam nhân và một nữ nhân.”
Ngô Chi Năng sững sốt, nhưng vẫn cười nói: “Lão đệ vẫn vẫn cứ như vậy, huynh đây cũng chẳng hỏi nhiều.”
Tiểu nhị bưng chén trà để lên bàn. Lý Thiếu Dương sau khi châm trà cho Ngô Chi Năng liền nâng chén trà mình lên rồi nói: “Bang chủ, đệ lấy trà thay rượu kính huynh một chén.”
Ngô Chi Năng cũng nâng chén trà lên cùng Lý Thiếu Dương tương kính, hai người vừa mới nhấp môi thì dưới lầu tiệu nhị dột nhiên hô lên: “Lưu đại gia, Lưu tiểu thư, Lý công tử chờ hai vị trên lầu đã lâu!”
Hai người mời nhau rồi cùng ngồi xuống uống trà, nhưng chưa hết tuần trà, Ngô Chi Năng bỏ chén trà, đưa mắt nhìn Lý Thiếu Dương, nói: “Người đang đợi ai đến vậy?”
Lý Thiếu Dương đầu hơi ngẩng lên, tiếp tục uống xong chén trà, từ từ đặt chén xuồng, nói: “Ai tới, bang chủ nói như vậy chắc là biết ai sẽ tới đây?”
“Lưu Hương phủ tại Vĩnh Tồn này ai mà chẳng biết?” Ngô Chi Năng cầm chén trà trong tay, ngửa đầu uống cạn.
“Nguyên lai là Ngô bang chủ cũng tới hội ngộ” một giọng nói tuy đã già nhưng vẫn sang sảng từ thang lầu truyền đến. Lưu Quý Biên xuất hiện ở tầng hai, là một người khoảng năm mươi tuổi, không cao nhưng mập, khi di chuyển có cảm giác khó khăn. Đi bên cạnh chính là nhi nữ bảo bối của mình – Lưu Hương Ngưng, đệ nhất mĩ nhân của thành Vĩnh Tồn.
Lý Thiếu Dương cùng Ngô Chi Năng đồng thời đứng lên nghênh đón vị mĩ nữ này. Duy chỉ có Thiết Huyết Cừu vẫn đứng yên, đưa mắt nhìn Lưu Hương Ngưng một chút, nhưng có thể nhận ra là Lưu Hương Ngưng so với ba tháng trước đây mà hắn gặp vẻ mĩ lệ càng tăng lên, ánh mắt nhìn như có tâm sự. Hắn trước giờ chưa từng tiếp xúc với ánh mắt này thành ra cũng không biết nhiều, nhưng hắn cảm thấy từ lúc vị mĩ nữ này xuất hiện ánh mắt không rời khỏi công tử của hắn. Thiết Huyết Cừu bàn tay bất chợt nắm lấy thành lan can.
Lưu Quý Biên và nữ nhi ngồi xuống. Lưu Hương Ngưng ngồi ở bên cạnh Lý Thiếu Dương.
Tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.
Lưu Quý Biên Nói:”Nữ nhi nhi của ta bảo ta đến một chuyến. Lý môn chủ vì sao chưa thấy xuất hiện?”
Lý Thiếu Dương biết Lưu Quý Biên đối với việc cha hắn chưa đến có điều lấy làm bất mãn, nhất thời cũng chưa biết trả lời như thế nào. Thiết Huyết Cừu nói: “Môn chủ không phải lúc nào cũng có mặt.”
Lưu Quý Biên nhìn kỹ gã đứng phía sau Lý Thiếu Dương chính là Thiết Huyết Cừu nói: “Ngươi nói chuyện rất thái quá, tuỳ tiện, ngươi phải chú ý thân phận của mình. Ta tịnh không có hỏi ngươi.”
Thiết Huyết Cừu sửng sốt, quang mang trên hai mắt chợt loé lên sau đó mặt cúi thấp, chỉ là tay phải hắn có chút run rẩy.
Ngay lúc này, Lưu Hương Ngưng kêu lên một tiếng giận dỗi: “Cha!”
Lưu Quý Biên trầm nét mặt chậm rãi nói: “Không đề cập tới nữa, uống rượu trước đã.”
Ba người uống một chén, Ngô Chi Năng đột nhiên hướng Lưu Hương Ngưng hỏi: “Tiểu thư, còn nhớ ta không?”
Lưu Hương Ngưng đảo mắt nhìn Ngô Chi Năng, gật đầu.
Ngô Chi Năng nói: “Ba tháng trước, tiểu thư và ta gặp nhau tại Vong Tình hồ, không biết tiểu thư có nhớ kỹ lời ta không?”
Lưu Hương Ngưng mặt đỏ lên, vào ngày nàng gặp Lý Thiếu Dương, trước đó đã gặp qua Ngô Chi Năng. Lúc đó nàng nói với Lý Thiếu Dương là gặp chút trì hoãn bởi vì nàng đang gặp Ngô Chi Năng. Ngô Chi Năng lúc đó nói với nàng rằng vào ngày sinh nhật nàng, hắn sẽ đưa sính lễ đến Lưu Hương phủ. Việc này nàng vẫn luôn canh cánh bên lòng. Hôm nay hắn nhắc lại, nàng cũng hơi ngờ ngợ, chỉ là qua ba tháng trong lòng nàng đã có sở chúc. Hôm nay cũng vì việc chung thân đại sự của nàng mà tới.
Nàng cúi đầu nói: “Ta cũng không nhớ rõ.”
Ngô Chi Năng nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười lớn thành tiếng nói: “Tiểu thư nói đùa rồi.”
Đợi hắn hết cười, Lưu Quý Biên đột nhiên nói: “Thiếu Dương, Hương Ngưng nếu đã chọn ngươi, ta cũng sẽ thành toàn cho nó. Khi cha ngươi trở về, các người hãy qua phủ ta một chuyến để đưa sính lễ. Rượu đã uống xong rồi, ta cùng với Hương Ngưng cáo từ trước. Đừng để cho nữ nhi của ta phải chờ lâu quá, ta không thích phụ thuộc nhiều vào người khác.”
Lưu Quý Biên cùng với nữ nhi vừa đi khỏi, Lý Thiếu Dương tiến lại kính Ngô Chi Năng một chén nói: “Bang chủ, ta cũng cần phải trở về, nếu các vị còn hứng thú xin cứ việc tiếp tục, Thiếu Dương không thể bồi tiếp. Huyết Cừu! Chúng ta trở về.”
“Vậy không tiễn, lão đệ! Khi nào gửi thiếp mời cho ta đây?”
Lý Thiếu Dương quay đầu lại nói: “Ta cũng muốn càng sớm càng tốt.”
“Ha ha, lão đệ, ba tháng này ngươi quả thật là phong lưu!”
Lý Thiếu Dương cùng với Thiết Huyết Cừu đã đi xuống lầu. Ngô Chi Năng đứng lên lan can lầu nhìn theo hai người đã đi xa, hắn cúi mắt xuống thấp nhìn chổ lan can nơi Thiết Huyết Cừu đã vịn qua, nơi đó hiện ra năm chỉ ấn rất sâu, hắn thở phào nhẹ nhỏm lẩm bẩm: “Thiết Huyết Cừu?!”