ÂM DƯƠNG MIỆN
Đường Gia Tam Thiếu
Tập 12: Bạo Quân phát uy
Chương 421: Không đánh vẫn phục người
Dịch: A Tút
Biên: A Tút
Nguồn: banlonghoi.com
Nếu như lúc nãy Cơ Động để cho Nhật Nguyệt Âm Dương Giới phủ xuống thì chỉ có cường giả Bát quan trở lên mới miễn cưỡng sống sót. Tất nhiên bọn họ sẽ bị thương nặng. Toàn bộ quân đoàn Kim Sát chắc chắn bị toàn diệt. Từ khi quân đoàn Kim Sát thành lập đến bây giờ, bọn họ chưa bao giờ chiến bại thảm như vậy. Cho dù là đối mặt với quân đoàn Toản Thạch, bọn họ cũng có sức liều mạng một trận. Thế mà vào lúc này bọn họ thua, thua ở trong tay một người mà thôi.
Cơ Động rất bình tĩnh, hình ảnh của hắn ở trong mắt chiến sĩ quân đoàn Kim Sát càng thêm cao ngạo, hùng vĩ.
"Còn phải tiếp tục không?" Cơ Động nhàn nhạt hỏi Bạch Mãng Thảo.
Tâm tình Bạch Mãng Thảo đang rất phức tạp. Thân là quân đoàn trưởng quân đoàn Kim Sát, trên người hắn có quá nhiều vinh quang. Lúc này hắn không thể không thừa nhận mình bại, thất bại thảm hại, ngay cả cơ hội xuất thủ một lần cũng không có. Người trẻ tuổi trước mắt này thuyết phục hắn đến mức không lời nào để nói. Bên mình muốn mạng người ta mà người ta còn hạ thủ lưu tình, căn bản không có phát động công kích chân chính.
Bạch Mãng Thảo bất ngờ hiện ra một câu: “Không cần phải đánh mà có thể phục người. Về điểm này Cơ Động đã làm được rất hoàn mỹ.”
Kim Sát Long chậm rãi hạ xuống trên mặt đất, tay phải hắn run lên trường thương trong tay bay ra cắm xuống nửa thước. Đồng thời hắn tháo mũ giáp tỏ vẻ đầu hàng. Đối với quân đoàn Kim Sát đây là sỉ nhục trước nay chưa từng có, thế nhưng người ta quả thật đã hạ thủ lưu tình rồi. Hắn thật sự không rõ, tại sao người trẻ tuổi trước mắt chỉ có thực lực Thất quan đã có thể sở hữu lực lượng cực hạn song hỏa, còn có thể trực tiếp thi triển siêu tất sát kỹ. Hơn nữa hắn có lực khống chế mạnh như thế, nhìn bộ dạng của hắn thậm chí còn chưa dùng hết toàn lực.
Luận lực lượng toàn thân một mình Cơ Động không thể nào so sánh với hơn ngàn quân sĩ Kim Sát tinh nhuệ. Hắn mạnh ở chỗ lực khống chế, ứng dụng, còn có khả năng nắm trong tay quá trình chiến đấu lực. Bằng vào lực lượng Hỗn Độn kết hợp với Đồng Hóa Trận trực tiếp phế bỏ sức mạnh của đối phương. Sau đó lại dùng siêu tất sát kỹ tiến hành uy hiếp, quả thật đúng là cảnh giới tối cao không chiến mà phục người. Từ đầu đến cuối hắn không hề tiến hành tiếp xúc thực chất với bất kỳ một gã chiến sĩ Kim Sát nào, chiến thắng nhìn qua vô cùng đơn giản.
Vương Đạo Quân đứng ở trên Điểm tướng đài, ánh mắt âm độc đã hoàn toàn biến thành đờ đẫn. Bởi vì Chu Tiểu Tiểu tường thuật hắn đã đánh giá Cơ Động rất cao, hắn tuyệt đối không thể để cho Cơ Động đạt được ý nguyện. Không nói trước cháu hắn đã chết, mấu chốt là kiện thần khí cháu hắn làm mất còn chưa tìm được trở lại. Một khi Cơ Động trở thành người thừa kế hội trưởng, chỉ sợ hắn cũng xong đời luôn. Tội danh đánh mất một kiện thần khí không đến nổi không thể tha thứ, nhưng cái ghế nghị trưởng của hắn chắc chắn không thể giữ được. Vì vậy hắn mới phá lệ gây khó khăn cho Cơ Động. Cố gắng suy nghĩ khảo hạch cực kỳ khó khăn.
Chỉ có điều gã thanh niên Cơ Động này thể hiện ra thực lực thậm chí còn khoa trương hơn cả Chu Tiểu Tiểu hình dung. Hắn rõ ràng biết ngay cả Chu Tiểu Tiểu đối mặt với quân đoàn Kim Sát tinh nhuệ, dưới tình huống không thể đả thương người, không thể sử dụng thú cưỡi cũng không có thể nào dễ dàng như thế. Tiểu tử này chỉ có tu vi Thất quan thôi sao?
Quân đoàn Kim Sát chậm rãi thối lui, sắc mặt mỗi một chiến sĩ Kim Sát đều rất khó coi, bọn họ cúi đầu cưỡi Kim long lui về, trong lòng tràn đầy cảm giác bi ai. Hơn một ngàn tinh anh tập trung vào trận chiến đấu này. Kết quả cuối cùng lại bi đát như thế. Đây là sỉ nhục lớn nhất kể từ khi quân đoàn Kim Sát ra đời đến nay.
Chu Tiểu Tiểu đạp mạnh hai chân vào thành tường, thân thể to lớn xông lên không trung giống như một viên đạn pháo, trong tiếng cười sảng khoái hắn mở rộng hai cánh tay ôm chầm lấy Cơ Động.
"Tiểu tử ngươi đúng là quá biến thái, ta biết mình không có nhìn lầm người mà. Ta xem không bao lâu nữa ta sẽ không phải là đối thủ của ngươi rồi. Nếu có thiên tài kinh tài tuyệt diễm như ngươi dẫn dắt, sau này thương hội Ngốc Có Tiền chúng ta có thể đứng vững ngàn năm mà không lo lắng bất cứ vấn đề gì rồi. Cơ Động, mặc dù không đủ để biểu đạt cảm kích của ta, nhưng lão ca vẫn muốn nói với ngươi một tiếng, cám ơn !"
Cơ Động mỉm cười nói: “Mập Mạp, từ khi nào ngươi lại đa cảm như thế hả? Đây mới là khảo hạch thứ nhất mà thôi, nói thừa kế chức hội trưởng thương hội còn quá sớm đó!"
Khi hai người từ trên trời hạ xuống, Thần Hỏa Thánh Vương Khải trên người Cơ Động chậm rãi thu vào trong thân thể.
Sắc mặt Vương Đạo Quân trong chốc lát đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn gật đầu chào Cơ Động, nhếch miệng cười nói: "Chúc mừng Cơ Động tiên sinh thông qua lần khảo hạch thứ nhất. Thực lực Cơ Động tiên sinh quả thật làm chúng ta phải kinh hãi. Cơ Động tiên sinh đã cực khổ rồi, xin mời đi nghỉ ngơi trước. Ngày mai chúng ta sẽ nói cho tiên sinh biết nội dung khảo hạch kế tiếp. Hai hạng khảo hạch sau này có thể sẽ làm Cơ Động tiên sinh hao phí một ít thời gian, xin hãy thứ lỗi cho!" Nói xong lời này, hắn lại gật đầu chào Cơ Động rồi mang theo một đám nghị viên xoay người rời đi. Hắn không thể tiếp tục lưu lại nơi này, bởi vì hắn đã thấy rõ ràng ánh mắt nhóm nghị viên đứng cạnh mình nhìn sang Cơ Động có sự biến hóa rõ ràng. Hắn không thể để cho những nghị viên này có cơ hội trao đổi cùng Cơ Động.
Thực lực vĩnh viễn là yếu tố đầu tiên của quá trình chinh phục. Không nghi ngờ chút nào, Cơ Động đã hoàn toàn làm được điểm này. Thành viên thương hội Ngốc Có Tiền chính là thương nhân, bất luận là ở bên trận doanh nào bọn họ luôn luôn suy nghĩ đến lợi ích của mình đầu tiên. Thực lực Cơ Động biểu hiện ra đã làm cho bọn hắn rất ấn tượng. Mấu chốt là tuổi tác, còn trẻ tuổi đã có thể đạt tới trình độ như vậy, tương lai sau này chắc chắn không để đoán nổi. Đại đa số nghị viên thương hội Ngốc Có Tiền bắt đầu thừa nhận Cơ Động từ tận nội tâm rồi.
Nhìn bóng lưng Vương Đạo Quân rời đi, Chu Tiểu Tiểu không nhịn được cười cười khinh miệt, há mồm phun ra một ngụm cục đàm nâu nâu dán lên mặt đất nở hình hoa sen tuyệt đẹp. Hắn nhận định Vương Đạo Quân đã nhận được tin tức Vương Hiểu Lỗi đánh mất thần khí nên mới cố tình gây khó khăn như thế.
"Bản thân ta muốn nhìn xem lão già này còn có thể nghĩ ra cái quái gì nữa!"
Cơ Động không ngừng hồi tưởng lại quá trình chiến đấu lúc trước. Khi hắn ở trên không trung đối mặt với siêu tất sát kỹ Thập Tự Trảm công kích, ý niệm đầu tiên là dùng đến siêu tất sát kỹ liều mạng, cứng đối cứng đón đỡ đối thủ công kích. Nhưng hắn rất nhanh cảm giác được hiện tại không phải là thời điểm thích hợp làm điều đó.
Thân là lãnh tụ Thiên Can thánh đồ, hắn không thể để cho thực lực của mình tiêu hao quá lớn, lỡ may xảy ra chuyện gì sẽ có đủ năng lực ứng phó. Vì vậy hắn mới giải phóng lực lượng Hỗn Độn, dự định thông qua Hỗn Độn giải trừ đối thủ khóa mục tiêu. Rồi sau đó hắn nghĩ đến uy lực của siêu tất sát kỹ.
Khi hắn thả ra lực lượng Hỗn Độn, thông qua linh hồn tương liên hắn cảm nhận được Thập Tự Trảm có uy lực cực lớn đột nhiên hiểu ra một chuyện. Bởi vì hắn nhớ tới cảnh tượng khi mình lĩnh ngộ Hỗn Độn, khi đó lực lượng Hỗn Độn dễ dàng quét sạch ma lực cả tòa thành trong nháy mắt. Mặc dù chỉ kéo dài thời gian rất ngắn nhưng một màn kia thủy chung vẫn khắc sâu trong đầu hắn.
Mọi việc phát sinh hết thảy dẫn đến Cơ Động thử dò xét một lần, mà hắn vừa thử liền thành công. Rốt cuộc tìm ra được phương pháp khác vận dụng lực lượng Hỗn Độn. Ai nói tính sáng tạo thì không thể ứng dụng cho trong thực chiến? Hắn lợi dụng không phải là tính sáng tạo của Hỗn Độn hay sao? Trải qua Đồng Hóa Trận dẫn dắt mới có một màn thần kỳ như vậy phát sinh.
Các thành viên Thiên Can thánh đồ xông tới, Đỗ Hinh Nhi vỗ vỗ bộ ngực hoành tráng của mình, nói: “Lão sư, lúc nãy ngài làm ta sợ muốn chết. Nhiều người như vậy công kích ta nghĩ rằng lão sư cũng trụ không nổi."
A Kim trực tiếp nói: “Ngươi làm được điều đó như thế nào?" Nàng cũng đã lĩnh ngộ huyền bí Hỗn Độn, vì vậy càng thêm tò mò với chuyện Cơ Động làm lúc nãy. Trên phương diện ứng dụng Hỗn Độn, cho dù là nàng hay Phất Thụy còn chưa có sử dụng được trong thực chiến.
Cơ Động nói: "Trở về rồi hãy nói. Ta sẽ nói rõ ràng toàn bộ cảm thụ lúc đó cho các ngươi biết!"
Chu Tiểu Tiểu cười ha ha nói: "Về cái gì mà về? Đi, ta mời tất cả uống rượu ăn mừng, hôm nay Mập Mạp ta thật sự rất cao hứng. Có thể làm cho lão già Vương Đạo Quân kia kinh ngạc một trận, đúng là tâm tình thống khoái quá đi. Cơ Động, Phất Thụy, ta biết hai người các ngươi đều là tửu quỷ, hôm nay Mập Mạp ta mời các ngươi đi nhậu !"
Lời của mập mạp làm cho mọi người im lặng một trận, Phất Thụy cười khổ gãi đầu nói: "Đang là buổi sáng mà, uống rượu sao được?"
Chu Tiểu Tiểu cười váng lên, nói: "Ai quy định buổi sáng thì không thể uống rượu? Ngày mai Cơ Động còn phải tiếp nhận hạng khảo hạch thứ hai, buổi sáng uống rượu mới phù hợp, uống xong hắn có thể trở về nghỉ ngơi mà. Đi thôi, mọi người cùng nhau đi !"
Miểu Miểu đột nhiên đi lên một bước, nói: "Ta không uống rượu, nam nhân các ngươi đi uống là được, những nữ tử như chúng ta sẽ quay về nghỉ ngơi, hoặc đi dạo ở bên ngoài tham quan phong thái Kim thành. Ta lần đầu tiên được tới Kim thành đó!"
Đỗ Hinh Nhi đồng ý vỗ tay nói: "Miểu Miểu tỷ nói rất đúng, nữ tử chúng ta không uống rượu làm gì, ta muốn đi dạo phố. Kim thành thích hợp nhất để đi dạo phố nha! A Kim tỷ tỷ, Bảo Nhi, chúng ta cùng đi chứ?" Nàng là Ma sư Canh kim hệ ở chỗ này tự nhiên dễ dàng tìm mua vật phẩm thích hợp với mình.
A Kim hơi do dự nhưng vẫn gật đầu nói: “Cũng được!" Cùng là Ma sư Kim hệ nên dễ thông cảm lẫn nhau, hơn nữa nàng có một loại cảm giác kỳ dị đối với Kim thành, cũng muốn đi xem cho biết. Nàng được Liệt Diễm giúp cho sống lại cũng không ít năm rồi, A Kim rõ ràng biết được trước khi mình bị băng phong rất có thể là người của đế quốc Tây Kim. Nơi này là thủ đô tổ quốc của nàng mà.
Lam Bảo Nhi yên lặng gật đầu đồng ý. Kể từ khi gặp lại Cơ Động, không biết vì sao nàng trở nên rất trầm mặc. Trước kia có Liệt Diễm nên nàng biết mình không có bất kỳ cơ hội nào cả. Mà hiện tại nàng phát hiện ra một điều, sau khi Liệt Diễm mất đi bản thân nàng vẫn không có cơ hội như cũ. Ngay cả nữ tử hoàn mỹ như Trần Tư Tuyền cũng như vậy nói chi là nàng. Nếu còn tiếp tục theo đuổi chỉ làm cho bản thân đau lòng hơn mà thôi. Vì vậy nàng lặng lẽ chôn chặt tình cảm của mình ở sâu tận trong lòng, tập trung toàn bộ tinh lực vào trong việc tu luyện để giảm bớt tình yêu đơn phương đầy đau khổ kia. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Trần Tư Tuyền khẽ nhíu mày, đi dạo phố cũng tốt, uống rượu cũng được, nàng không có hứng thú gì hết, nàng chỉ muốn ở chung một chỗ với Cơ Động. Thế nhưng bốn nữ tử khác đã tỏ ý không uống rượu nữa, nàng còn yêu cầu thì có chút …
Vào lúc ấy Miểu Miểu kéo tay Trần Tư Tuyền, thấp giọng nói bên tai nàng: "Tư Tuyền, nam nhân có những lúc không nên gấp gáp, phải để cho bọn hắn có một vài khoảng thời gian tự do mới tốt."
Trần Tư Tuyền kinh ngạc nhìn qua, lời Miểu Miểu nói nàng có chỗ hiểu có chỗ không, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu xác nhận.
Miểu Miểu cười hì hì nói với Trần Tư Tuyền: "Chúng ta trở về phòng nói chuyện phiếm đi!”
Mập Mạp nhìn các nữ hài tử rời đi, nụ cười trên mặt đột nhiên tăng thêm vài phần hèn mọn, thấp giọng nói: "Bọn họ không đi cũng tốt, đi nào, chúng ta đi uống rượu ăn mừng, mấy cô bé kia không đi coi như khỏe. Các ngươi nhất định phải đi hết cho ta. Việc tu luyện cũng không thể ảnh hưởng bởi chút ít thời gian ăn nhậu."
Nói đến chuyện uống rượu, Cơ Động và Phất Thụy mơ hồ có điểm mông lung, khoảng thời gian gần đây bọn họ rất ít khi uống rượu, toàn bộ tinh lực đều dồn lên trên việc tu luyện. Dù sao lúc trước ngày ngày uống nhiều như vậy, con sâu nghiện vẫn còn tại đó, rượu mà Mập Mạp mời tự nhiên không thể kém, bọn họ bắt đầu tâm động.
Mọi người trở về Kim thành, Chu Tiểu Tiểu trước tiên tìm địa phương thay đổi y phục bình thường rồi mới dẫn bọn hắn tiến tới khu vực Ngốc Nửa Thành của thương hội Ngốc Có Tiền. Tại chỗ khác ít ai nhận thức được trang phục của hắn, nhưng ở trong Kim thành này người nhận ra hắn thật sự nhiều lắm. Lại còn cái hình thể ‘đặc thù’ kia nữa, muốn an ổn uống rượu tuyệt đối không dễ dàng, vì vậy hắn mới cố ý thay đổi y phục. Cứ như vậy, cả đám đi uống rượu sẽ không có ai tìm tới làm phiền.
Tiến vào Ngốc Nửa Thành, Chu Tiểu Tiểu mang bọn hắn đi thẳng tới tửu điếm Ngốc Có Tiền. Tửu điếm Ngốc Có Tiền nơi này không có lớn như ở thành Trung Nguyên, nhưng quy mô cũng lớn kinh người. Dù sao Kim thành cũng là tổng bộ thương hội Ngốc Có Tiền. Luận quy mô tửu điếm Ngốc Có Tiền chỗ này nhỏ hơn nhưng độ xa hoa thì hoàn toàn ăn đứt bên kia.
Chu Tiểu Tiểu đã cố ý cải trang tiến vào, quả nhiên nhân viên phục vụ bình thường không nhận ra thân phận của hắn, cả đám nhận một phòng trên lầu, đi vào, ngồi xuống, gọi thực đơn.
"Mập Mạp, chúng ta chỉ có bảy người. Ngươi nhận một phòng lớn như vậy làm gì?" Vào trong phòng rồi Phất Thụy không nhịn được hỏi một câu.
Cũng khó trách hắn nghi ngờ, Chu Tiểu Tiểu dẫn bọn hắn vào trong phòng mà chỉ tính riêng cái bàn tròn đã có thể cho hai mươi người dùng cơm rồi . Bảy người ăn cơm uống rượu, dùng cái bàn lớn như vậy làm gì chứ?
Trong mắt Chu Tiểu Tiểu toát ra mấy phần hèn mọn, cười hắc hắc nói: “Nam nhân uống rượu khan thì có gì hay chứ? Ta gọi thêm mấy cô nương tới rót rượu, gắp thức ăn cho mọi người,. Như vậy mới là dân sành điệu nga!"
Nghe hắn nói câu này, mọi người không khỏi sửng sốt ngẩn người, Thiên Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt Cơ Động và Phất Thụy thì lặng im không nói.