Nhớ cái gì, Hứa Lương Thần đương nhiên không hiểu, chỉ nhìn gương mặt mướp đắng của người nào đó tái mét uống hết bát thuốc. Cô cảm thấy mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ bèn để bát lên khay định bưng ra ngoài. Ai biết mặt mướp đắng lại đột nhiên đưa một tay ra ôm eo cô. . . . . . Hứa Lương Thần khựng lại, bát trên khay nghiêng ngả suýt nữa rơi xuống đất. Cô luống cuống tay chân, cũng không có thời gian đẩy tay anh ra. Cố gắng giữ vững được cái khay, Hứa Lương Thần quay đầu vừa thẹn vừa tức lườm anh một cái: “Anh. . . . . . Làm gì đấy hả? Suýt nữa rơi bát rồi đây này. . . . . .”
“Anh váng đầu, em dìu anh vào toilet.” Đoàn Dịch Kiệt không để ý đến ánh mắt hung dữ của cô, ra vẻ vô tội lại hợp lý.
Hứa Lương Thần đen mặt, tuy rằng không biết người này nói thật hay giả, nhưng cô cũng không thể không buông đồ trên tay xuống, vô cùng mất tự nhiên đỡ Đoàn Dịch Kiệt xuống giường.
Có lẽ Đoàn Dịch Kiệt thật sự thoải mái, bước chân anh bất ổn xiêu xiêu vẹo vẹo, làm hại cô phải dùng hết sức mới nâng được anh. Đến khi từ toilet quay lại, chỉ hai mươi mấy bước ngắn ngủn mà cô đã thở hổn hển. Hứa Lương Thần lén liếc “Cây cột” cao lớn bên cạnh, bất mãn âm thầm bĩu môi: “To cao như vậy mà thể lực không tốt . . . . . .
Cô còn chưa dứt lời đã cảm thấy thân thể anh hơi cứng lại, Đoàn Dịch Kiệt cúi đầu, ánh mắt nhìn cô vừa tò mò vừa ngạc nhiên. Sau một lúc lâu dường như bị sặc bởi chính nước bọt của mình, anh ho một tiếng khẽ hỏi: “Lương Thần em nói cái gì. . . . . . Ai thể lực không, không tốt?”
Người này bị nói lắp từ bao giờ vậy? Hứa Lương Thần cảm thấy sức nặng anh tựa lên người cô giảm bớt một chút, đôi mắt đen lấp lánh, bước chân cô khẽ khựng lại, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, vội che giấu bằng cách gục đầu xuống khẽ nói: “Anh. . . . . . lên giường nằm thì hơn. . . . . .”
Không đợi cô nói xong, chỉ chớp mắt trời đất quay cuồng. Cô hét lên một tiếng, khi hoàn hồn đã bị Đoàn Dịch Kiệt vác trên vai. Hứa Lương Thần khiếp sợ, không biết phản ứng thế nào.
Giường ở ngay trước mắt, Đoàn Dịch Kiệt đặt cô lên trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, Hứa Lương Thần cứng đờ không dám nhúc nhích. Tay anh chống bên người cô, mày kiếm khẽ nhếch nửa thật nửa giả nói: “Có một số lời không thể nói với đàn ông đâu, Lương Thần biết không?”
Thân thể anh từ từ hạ xuống, hơi thở ẩm nóng vờn bên tai cô: “. . . . . . Có muốn thử xem thể lực của anh có tốt hay không không? . . . . .” Mặt Hứa Lương Thần đỏ ửng, quay mặt muốn tránh.
Đoàn Dịch Kiệt cười nhìn cô, lại bất giờ khẽ hôn lên trán cô rồi buông ra, xoay người nằm ngửa, giang tay xoải chân thoải mái thở dài: “Thật lâu không được an tâm ngủ một giấc như thế này rồi. . . . . .”
Thật lâu ư? Cũng phải, Mân Giang lũ lụt, đập lớn nguy cấp, anh đương nhiên không được nhàn rồi. Hứa Lương Thần vừa nghĩ vừa vội vàng né khỏi cánh tay sắp đè lên người mình. Nhìn anh thả lỏng như vậy, những câu mắng mỏ lại không nỡ nói, đành phải không cam lòng lườm một cái.
Đoàn Dịch Kiệt nhìn cô, trong lòng rung động, đang định hành động ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ. Hứa Lương Thần thừa cơ xoay người xuống đất, vội vàng đi mở cửa phòng. Đêm nay đại thiếu mặt lạnh mượn bệnh nổi điên, khiến cô có chút hoảng hốt, chân tay luống cuống.
Ngoài cửa là Đoàn Kỳ Bình, nhìn thấy Hứa Lương Thần, cô mỉm cười nhanh chóng liếc Hứa Lương Thần từ trên xuống dưới hai vòng, nói khẽ: “Anh cả thế nào rồi? Còn phát sốt không? Tổ trưởng Lương bảo em đem bản thảo cho ông ấy xem qua, sáng sớm ngày mai cần dùng.”
Đoàn Dịch Kiệt. . . . . . Còn phát sốt không? Hứa Lương Thần không biết trả lời thế nào, cái tên đáng ghét cứ quấy rối khiến cô không có cơ hội. . . . . . Trên thực tế cô cũng không nghĩ tới việc thử xem anh còn sốt hay không. . . . . . Cô đỏ mặt, qua quýt gật đầu: “Ừ. . . . . . Được, đợi chị lấy bản thảo cho. . . . . .”
Nói xong, cô xoay người vào trong phòng cầm bản thảo đưa cho Đoàn Kỳ Bình: “Hay là. . . . . . Chị đi cùng em qua đó, có cái gì cần sửa cũng tiện.”
Đoàn Kỳ Bình hiểu rõ tâm tư của cô nên cười lắc đầu: “Không cần, chờ anh cả hết sốt rồi chị hẵng qua.” Người ta có phát sốt hay không chị còn không biết? Kỳ Bình buồn cười nhìn cô, rốt cuộc chị dâu ở trong phòng làm gì, chăm sóc bệnh nhân thế nào. . . . . . Thật khiến cho người ta tò mò.
Hai người đứng ở cửa hàn huyên về sắp xếp của nhóm, chờ Đoàn Kỳ Bình rời đi, Hứa Lương Thần quay về phòng. Dưới ánh đèn, bên trong im lắng không một tiếng động, Đoàn Dịch Kiệt dường như lại đã ngủ say. Xem ra anh quả thực quá mệt rồi . . . . . Hứa Lương Thần rối rắm nhìn người đàn ông trên giường, trong phòng có chút oi bức, trán anh lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhớ tới câu hỏi ban nãy của Kỳ Bình, Hứa Lương Thần thử nhiệt độ, tay giơ lên, khẽ run run nhẹ nhàng đặt lên trán Đoàn Dịch Kiệt. Ai ngờ trong lòng bàn tay cô cũng đẫm mồ hôi nóng, không thử được nhi t độ. Cô rụt tay về lau lau, nhưng thử hai lần vẫn vô dụng. Hứa Lương Thần buồn rầu nhíu mày, tập trung suy nghĩ, sau đó lại hơi do dự ngượng ngùng đi tới gần, ngồi bên giường một lúc lâu mới hạ được quyết tâm. Cô chần chừ cúi đầu xuống, áp trán lên trán người nằm trên giường. . . . . . Đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra, trước kia khi cô phát sốt, bà ngoại và chị cả luôn dùng cách này, chắc hẳn là hữu dụng?
Giây phút da thịt chạm nhau,hơi thở nóng rực của anh cũng phả lên mặt cô, Hứa Lương Thần đỏ mặt, cố gắng ép mình không suy nghĩ lung tung, nhíu mày thử nhiệt độ. Một lát sau cô ngồi thẳng dậy, trong lòng cũng thở phào, xem ra đúng là thuốc đắng dã tật, Đoàn Dịch Kiệt đã hết sốt, nhiệt độ chỉ cao hơn cô một chút mà thôi . . . . . .
Đoàn Dịch Kiệt trên giường mở mắt ti hí nhìn cô gái đang ngẩn ngơ ngồi bên giường, khóe môi hơi cong lên, trong lòng vui mừng cười thầm. Không ngờ giai nhân lại áp lên trán để thử nhiệt độ, xem ra đã cô dần dần chấp nhận anh rồi. Đêm động phòng hoa chúc không ép cô thật đúng là hành động sáng suốt.
Tuy vậy Đoàn Dịch Kiệt lại không vui vẻ mà theo thói quen hơi nhíu mày, trong lòng tê rần. Vừa rồi khi hai người trán chạp trán, anh gần như có thể thấy rõ ràng quầng thâm dưới đôi mắt, da thịt trắng nõn như ngọc càng khiến quầng thâm trở nên bắt mắt hơn. Không biết đã bao lâu cô không được nghỉ ngơi rồi, sao lại có thể tiều tụy đến vậy?
Anh đã phái người đến hạ du sửa đê, hi vọng mực nước Mân Giang sẽ sớm hạ. Nếu thời tiết chuyển biến tốt đẹp không tiếp tục mưa to liên miên, vậy chỉ cần một hai ngày lũ sẽ rút. Khi đó anh có thể cùng cô ở lại nơi non xanh nước biếc này sống mấy ngày thần tiên quyến lữ.
Cảm thấy anh không phát sốt nữa, Hứa Lương Thần liền lặng lẽ đi ra khỏi phòng. La Hoằng Nghĩa từ đằng xa chào đón, Hứa Lương Thần nói lại cho anh ta về tình trạng của Đoàn Dịch Kiệt xong liền trở lại phòng mình. Cô không dám sơ suất nữa, nếu còn ngủ như vừa rồi, sau này cô làm sao có mặt mũi đối mặt với Đoàn Dịch Kiệt? Nhưng cứ trông anh như vậy thì công tác ngày mai phải làm sao?
Kỳ Bình chưa trở về, cô cũng không hỏi bảo vệ ngoài cửa, múc nước tắm rửa qua loa rồi mỏi mệt lên giường nằm. . . . . . Đã là đêm khuya rồi, ngày mai còn phải làm việc, cũng không biết giọng mình thế nào. . . . . . May mà mặt dày ngủ ở bên kia được một giấc. . . . . .
Lần này cô ngủ rất ngon, Đoàn Kỳ Bình trở về khi nào cô cũng không biết. Đến khi nắng chiếu rực rỡ mới bị tiếng khẩu lệnh của binh lính luyện tập đánh thức. Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, đến khi thị vệ bưng bữa sáng tới mới đánh thức Đoàn Kỳ Bình còn đang ngủ say. Hai người vừa ăn xong, Lương Vu Văn đã phái người tới gọi rồi.
Đi vào sân phía Đông tạm thời dùng làm phòng phát thanh đã thấy Giang Cánh Vu đứng chờ sẵn ở trong sân, mỉm cười chào hỏi hai người. Sắc mặt anh có chút tiều tụy, cằ m đã lúm phúm râu. Hứa Lương Thần không kìm lòng được nghĩ đến đêm qua mặt người nọ cọ qua bên tai mình, cưng cứng lại hơi ngứa. . . . . . Mặt cô nóng lên, vội né tránh ánh mắt phức tạp của Giang Cánh Vu.
Động tác của cô khiến trong lòng Giang Cánh Vu đau xót. Hai người thuở nhỏ thân mật như vậy, từ khi nào đã trở nên xa lạ như bây giờ? Đêm qua, anh dẫn người mắc cáp điện đến gần đập lớn, trong lúc vô ý lại thấy được một cảnh. . . . . . Cô đứng trên đập lớn, cùng người kia nhìn nhau từ xa, giống như Ngưu Lang Chức Nữ đứng hai bên bờ Thiên Hà không có cầu Hỉ Thước . . . . . . Anh đau lòng, anh không hiểu, người nọ đường đường là Thiếu soái quân chính phủ, nhưng lại nỡ bỏ qua cô để cùng binh lính bình thường cứu nạn. . . . . . Rốt cuộc anh ta thích cô hay không thích cô. . . . . .