Ông Xã, Anh Là Ai? Chương 56


Chương 56
Xe cấp cứu lao đi.

Bác b2sĩ mặc báo cấp acứu màu 16xanh từ 4ftrên xe nhảy 92xuống, hét flớn, “Người fđâu! Người 27đâu! Bệnh 26nhân bị e4thương nặng 07 rong tai nạn 7 e chảy máu 42 hiều! Cấp 3a ứu nhanh!”



Trong 3f ảnh lớn c0 ủa bệnh a7 iện, có 1 tá và hộ 0c ý chạy f a, tay còn 0fđẩy giường 6 ấp cứu.

Bác 2a ĩ trực a9 an vội vàng 58 hạy ra, 84 ừa chạy 0b ừa kéo aông nghe a rên ngực 1a uống, hỏi 8 o, “Chuyện a ì thế?”

Y 0 á đi theo c e cấp cứu b rả lời af gay, “Tai 64 ạn xe bị 88 hương nặng, a ó hiện 29 ượng xuất f uyết trong b5 ghiêm trọng, 8ađồng tử 4 ở to, hô 8a ấp rất fa ếu. Huyết eáp hạ xuống f80/20, vô 4 ùng nguy d iểm!”

Bác 1sĩ nữ vội 86vàng đặt 38ống nghe 80lên ngực ecô, rồi 27hạ lệnh, a“Lồng a9ngực chảy 47máu, nứt 7cxương hộp b2sọ, mắt 4đọng máu, acó lẽ trong chộp sọ 18có điểm 1xuất huyết fbmãn tính, dlập tức 9cthông báo bvới khoa 79não ngoại, 3khoa lồng d3ngực nội 79và ngoại 1cùng phòng 9aphẫu thuật aatrung tâm f8cấp cứu, 7lập tức 7làm phẫu cfthuật cho 4ecô ấy!”

“Vâng, 89bác sĩ Viên, e5tôi đi ngay!”, 72y tá lập 09tức chạy 84đi.

Một eađám người 2nhấc cô 62gái gần cnhư đã 4không còn 22ý thức a6lên băng bca, đẩy 60nhanh vào 3trong trung edtâm cấp 5cứu của a0bệnh viện.

Máu ftươi của 1ccô rỉ ra 6theo ngón dtay, thấm f3ướt váy, c0thấm xuống 14drap giường ctrắng tinh. 5 © DiendanLeQuyDon.comMáu tươi 1cnhư hạt 64trân châu, 7từng giọt 0từng giọt 87theo chuyển bđộng của eabăng ca mà frỏ ra nền 3fgạch trắng 0của bệnh 9viện, chảy 26dài, khiến 9người ta enhìn mà 49đau xót.

6gần như 6bđã không 2còn ý thức, 62chỉ thấy 8amọi thứ 9đều trôi 1trong không ctrung… Cuộc b0sống cách 5cô mỗi 67lúc một fxa, thiên c6đường, 5dlại mỗi 1lúc một 49gần…

Cuộc 44đời đã 2đến điểm 1kết thúc 75rồi sao?

Khi 83nhìn thấy 8anh ta đeo fnhẫn vào cetay người 7khác, khi adnhìn thấy e5người con 1trai mà cô 45đã yêu 4fsay đắm 86bảy năm 9trời, cuối a7cùng đã 6bỏ rơi b4cô… Cuộc 7dđời này fcòn có ý bnghĩa gì 59để sống achứ? Tình 59đầu khắc fcốt, liệu 7acó thể 6ghi tâm đến 36kiếp sau… a2Không, thà 7erằng đừng ccó kiếp 92sau, thà 45rằng cô abiến mất bmãi mãi, 25không còn 8nhớ lại…

Quên aeđi… Quên ađi…

“Đàm 85Thiên Ân, bem phải 1quên anh…”, ctrong mơ 6fhồ, cô 21thều thào.

“Em enói gì?”, 24cô bác sĩ 1ebỗng nghe 60thấy giọng 6nói yếu 4ớt của bcô, cúi 92đầu xuống cđể nghe.

“Tôi d8muốn… 6kết hôn… 8Tôi muốn… 7quên đi…”, 1đôi môi f6trắng bệch 8của cô 6run run, ánh c3mắt lạc 7cđi.

0bác sĩ hơi eđờ ra.

Mấy 1bcô y tá 36đẩy giường 7của cô dchạy nhanh avào phòng 5mổ.

43bác sĩ quay 8lại, bỗng f5nhìn thấy 69một bóng 1dngười quen 6bthuộc đứng f1sau lưng eehọ.

“Tiểu 7Dã?”, cô 21có vẻ không achắc chắn, 4sao lại 43xuất hiện dở đây?

“Chị.”

Người 8eđàn ông ecao lớn 46đẹp trai 2dkhẽ khàng fthốt ra 6cmột chữ.

“Sao 37em lại ở f9đây? Không 0khỏe chỗ 07nào à? Có 4muốn chị 9ckhám…”

Người beđàn ông 1trẻ tuổi 2nhẹ nhàng d6lắc đầu.

“Bạn 7em bị xe 41đâm.”

bbác sĩ ngẩn 30người.

7quay lại 8nhìn cô e9gái bị f3đẩy vào 35phòng mổ, 0lại nhìn c0đứa em 17trai đang abcau chặt ađôi mày. 7 © DiendanLeQuyDon.comCô ngạc enhiên, “Chẳng 68lẽ… là 26cô gái lúc 3nãy…”

Viên 14Dã gật 03đầu.

Bác 8sĩ Viên acsửng sốt. b © DiendanLeQuyDon.com“Trời a7ơi, cô ấy 8chắc không dphải bạn d3gái em chứ? 9Bị thương 1rất nặng, 74rất có ekhả năng 7không cứu fđược! 0Bây giờ dhộp sọ 5fđã nứt, aaxuất huyết b8não, có 69lẽ ngay 0sau đó sẽ…”

“Chị, 15cứu cô f6ấy đi”, canh mở miệng, 1lần đầu btiên dùng 1giọng van 5anài.

Bác besĩ Viên c0đờ người, cnhìn vẻ 05mặt lo âu bcủa em trai, 8chơi mím 31môi.

“Ừ, 5cchị nhất 9định sẽ 5ccố gắng.”

Viên 8Dã đứng ađó, đôi b5mắt hoe 4cđỏ gật 03đầu với fbchị.

Bác d6sĩ Viên 6quay đi, 13chạy nhanh 7fvào phòng 5mổ.


Ba 1tiếng đồng fhồ.

Nặng 0nề, dài adằng dặc.

Anh 5cứ đứng 0ở ngoài a2phòng mổ, 7nhìn chằm 23chằm cánh 1cửa lớn 63đóng chặt, 3khộng một cphút nào crời mắt.

csẽ không fchết.

Một d3cô gái hiền ablành trong bfsáng như 71thế chắc 67chắn sẽ 6không rời exa như vậy. c © DiendanLeQuyDon.comAnh mới f1tìm thấy 4cô, không fmuốn mở fto mắt nhìn 7ecô ra đi. b © DiendanLeQuyDon.comAnh còn muốn fbmang lại 0hạnh phúc 78cho cô, niềm 72vui, và cả ftương lai, 5acho cô tất a5cả mọi 2thứ… Cô 1không thể 0rời đi 2dnhư vậy, 9không thể anhắm mắt amãi mãi 8như vậy…

Không… 1Không thể… 1Anh vừa 0tìm ra em, 38em không c3thể bỏ ecuộc như 0thế!

Cạch!

Cửa 3phòng mổ 98bỗng mở 0tung, bác aesĩ Viên 8ftoàn thân 5lấm máu f8chạy ra.

“Tiểu 4Dã! Cô ấy… 3bbọn chị 11đã cố 9cgắng hết 67sức!”

Viên c9Dã đờ 7fngười.

Bác 5sĩ Viên 88nhìn gương dmặt thoắt ctrắng bệch 4dnhư tờ 1giấy của fem trai, vội 8cnói, “Em 0đừng buồn, 5đây cũng 13là chuyện 6bbất đắc ddĩ thôi. e © DiendanLeQuyDon.comY học hiện cgiờ luôn 7có những fchuyện không 07làm được, 37xuất huyết 1trong thì 57đã được 77cầm lại, 5nhưng chỗ d6xuất huyết 61ở não thì 3clại không 3ccách nào f1tìm ra. Thời 1bgian quá 3gấp, bọn b2chị không 95có cách 1nào mổ 07hộp sọ 1cho cô ấy, ebây giờ 26huyết áp c9đã hạ 24thấp lắm 9erồi, đồng 38tử nở 98to, hô hấp 61đã ngừng, 87e rằng… 95Em đừng dbuồn, người dtốt sẽ f4lên thiên 21đường…”

Viên 8Dã đứng cđó, đờ 74đẫn, bất b5động.

Bác a6sĩ Viên 41nhìn sống 7lưng đứng 9thẳng của dem trai, gương 4mặt lạnh 76lẽo, và 8cả ánh 7mắt gần 46như tuyệt 7vọng của 89anh, cô không 5dkìm được cbước đến f3vỗ vỗ 33anh. “Tiểu f7Dã, em có cbnghe thấy f0chị nói a5không? Tiểu e7Dã? Tiểu fDã!”

Anh 82đứng đờ 3ra đó, như cakhông nghe fbthấy tiếng bbgọi của bcchị, không acảm thấy 0bsự tồn 0tại của 2bthế giới ccnày.

18thể, trái 87tim, như b6thể đã 58bay theo cô 6rồi.

Đến 5khi chi anh fcra sức lay 60lắc, mới 8gọi được 4anh định 74thần.

“Em d6muốn gặp 0cô ấy.”

Bác 43sĩ Viên d1ngẩn người.

“Cho 1dù cô ấy absắp đi, fcũng để 7em… nhìn 2dcô ấy một e5lần”, 5Viên Dã enhìn chị, 6từ từ anói.

Bác d4sĩ Viên 78nhìn em trai, 94cô biết danh kiên 71cường, 82anh chân 9dthật, anh 12kiên định, 50một khi 32đã quyết 98định chuyện 56gì thì ai 61cũng không bthay đổi 5được. d © DiendanLeQuyDon.comBác sĩ Viên 83đành gật d1đầu.

“Được, bchị giúp ecem sắp xếp. d9 © DiendanLeQuyDon.comNăm phút 85sau em có bthể vào 90nhìn mặt ecô ấy lần 3cuối.”

Năm 8phút, trong 1cuộc đời, 81năm phút dcuối cùng.

Cửa 38phòng mổ 97mở ra, cuối ccùng anh 70bước vào 25trong.

Vách 3tường trắng d4lóa, mùi bthuốc khử 13trùng nhức bdmũi, những 07dụng cụ a9kim loại alạnh lẽo, 91ánh đèn 8trắng cô 65đơn. Một 3dmình cô dnằm trên dabàn mổ 5hẹp, trên 67người là 6drap giường 4trắng tinh, 6dấu máu cdlấm tấm, aagiống một 17cánh hoa 5fmà hồng 17phấn nở e3trong đêm 2tuyết lạnh. e © DiendanLeQuyDon.comCô lặng dlẽ nằm 8ađó, mái 4atóc đen 86mun xõa ra 9etrên giường a0mổ, đôi 6mắt khép 6chặt, rèm emi hơi rung 2rung, như 2thể cô fchỉ đang 40ngủ say 5chứ không 2phải bị 8thương nặng, d6sắp lìa dxa cõi trần 45gì cả.

Chỉ fngoại trừ fdmáy theo 90dõi nhịp 4tim hơi yếu, e6và cả máy a1thở giúp acô hô hấp, 4thì cô… 56thật sự 38chỉ như 9đang ngủ.

Anh bngồi xuống 9fcạnh cô.

Nhìn cgương mặt f6trắng bệch 3fnhư tuyết 4của cô.

Nhìn f5cô lặng 9lẽ, im lìm, 7quyến luyến.

Tròng 08mắt, không abiết tự cbao giờ 6cmà dần edần ướt 03đẫm.

“Em… eđi như thế 4asao? Ngay 80cả nhìn canh một 4cái… cũng fkhông muốn? b9Chỉ ném 6lại cho e9anh một dcâu? Hạ bThiên Thụ, ccsao em có 7dthể nhẫn 7tâm như 20vậy, sao 5fem có thể 21bỏ đi như 8vậy? Em 1acó biết banh tìm em 5bao lâu rồi 3không, em 5có biết 4anh đã cố 6gắ 8000 ng bao 0lâu không? 8Cuối cùng 5anh đã tìm 82thấy em, 4sao em có 64thể đi 8fnhư vậy ffđược? 61Chẳng phải 89em muốn 59anh cưới 72em sao? Em 9dậy đi, 60dậy đi, 40anh sẽ cưới 46em ngay! Chỉ 6cần em tỉnh cfdậy, chỉ 55cần em đừng cftừ bỏ ethế giới 71này, ra đi 0enhư vậy!

Hạ 7dThiên Thụ, 7em tỉnh c0dậy đi!”

Viên 3aDã không 8biết mình etức giận 6thực sự, ebhay là bi ethương quá ađỗi, anh cnhìn cô, 51muốn nắm 9lấy tay 7cô nhưng clại không 3dám đụng 50đến, anh cchỉ đau 18lòng chất 2vấn cô, 96mà ngay cả enước mắt 0của anh fcũng đã 4sắp trào 2ra…

Trong 1phòng mổ 2tĩnh lặng, bcô dường 51như không c0thể lên 2tiếng, đã 1thật sự f3ngủ say, 7emãi mãi bdkhông tỉnh elại.

Nước b9mắt của edanh rơi xuống eetừng giọt.

Gục 7xuống bên fgiường ddcô, khóc 2to.

alẽ Thượng 50Đế luôn 4có lòng e8trắc ẩn.

“Cưới… dcem…”

Trong 5etiếng khóc 3to như vậy, 2amà anh vẫn 50có thể 7cnghe thấy atiếng thì fthào đó.

Anh 2ngẩng phắt f7lên, thật 92sự… đôi 3môi trắng 0ebệch không 3có sắc 7máu của 9cô thật 9sự đã 13run run như 4một tờ cgiấy mỏng 6dtrong gió.

“Cưới… 68em… đi… 8Em muốn… 97kết hôn…”

Viên 64Dã nhảy 3nhổm lên!

Anh anhìn cô cchăm chú, 4ba giây sau 6lao ra ngoài.

Bác csĩ Viên 4đang đứng b0chờ, hơi 5sửng sốt 7nhìn em trai 9achạy ra. 0 © DiendanLeQuyDon.com“Tiểu beDã, sao vậy? c3Nhịp tim 6cô ấy ngừng bđập rồi 0fà?”

“Không!”, fViên Dã 0bbỗng gầm 18lên, “Em 3muốn cưới 2cô ấy!”

“Cái a1gì?!”, 2cặp kính 9của bác f0sĩ Viên 0suýt rơi 1xuống đất.

Viên 1eDã chụp 75lấy tay echị, tháo 3luôn chiếc enhẫn cưới 64trên tay 9echị ra. 0c © DiendanLeQuyDon.com“Xin lỗi, achị, cho eem mượn emột chút!”

Bác 6sĩ Viên 9bàng hoàng, 6lập tức fgiữ chặt 2tay em trai. 0b © DiendanLeQuyDon.com“Tiểu 57Dã, em điên 8erồi! Cô 3ấy đã 9hôn mê rồi, 70rất có c9khả năng eemấy tiếng ffsau đó sẽ 5không chữa 5ftrị được ecnữa! Cho 9dù cô ấy 0có thể 92gắng gượng 97thì sau này 15có khả 4năng sẽ 3fsống đời d6thực vật! 21Em muốn 71cưới sao?”

“Vâng!”, 96Viên Dã 4agật đầu c1kiên định. 7 © DiendanLeQuyDon.com“Em muốn accưới cô 5ấy, cho adù cô ấy athành ra c2thế nào, 3cho dù cô fấy sống e4hay chết. 0b © DiendanLeQuyDon.comCho dù cô fấy đeo 1nhẫn rồi, bgiây sau 0đó sẽ fđến thiên 3đường, 2em cũng phải 1khiến cô 8ấy hạnh aphúc đến 0giây cuối ecùng còn 8ở nhân 0gian! Chị, 24xin chị 1hãy thành 8etoàn em, 3nếu không e8có cô ấy 5thì sẽ 2không có caem bây giờ!”

Bác 34sĩ Viên 2sửng sốt 43nhìn em trai 2mình.

“Cả 7đời này, bcô ấy là 8người duy cnhất em 13yêu.”

Năm 45phút sau, 0dViên Dã 1đã tìm 3cđược luật c7sư công 4chứng kết 5hôn, cầm 3chiếc nhẫn 55tháo ra từ 0dtay chị, 87quay đi lao 75vào phòng 22mổ.

Viên 1cTrân đờ cra, một abphút sau, bcô cũng 5dẫn hai 8ey tá vào fphòng mổ.

Viên c6Dã quỳ 73một gối 4bên bàn efmổ, nâng 58ngón tay acô lên, 5rồi nhẹ 11nhàng lồng 91chiếc nhẫn 3vào ngón cbtay cô.

“Hạ 9aThiên Thụ, 7từ nay về 16sau, em là 4vợ của d7anh. Dù vui 25sướng hay afđau khổ, 3edù ốm đau cehay khỏe 99mạnh, anh 1dđều chia fsẻ cùng 7em. Người 2anh yêu nhất, 8anh sẽ cố 71gắng hết 22sức mình, 2cho em niềm 7hạnh phúc 0alớn lao 0dnhất. Anh 6yêu em, vợ 2của anh.”

Anh 0hơi cúi 10xuống, một anụ hôn 8hơi lạnh 88đậu xuống 1môi cô.

Bác edsĩ Viên 7luôn lạnh 1lùng và bbcả luật fsư công 7chứng đứng 5cạnh đều 8nhìn cảnh 4tượng xúc fđộng nhưng 05đau thương 9đó, nước 3mắt chực 3vỡ òa.

“Bác 7asĩ! Hình 9như lúc bnãy cô ấy 6có hô hấp!”, 2cô y tá 2bỗng kêu aalên.

“Huyết 6áp đang 6tăng, máu 1truyền vào dhình như d3có tác dụng 65rồi!”, amột cô a6y tá khác a4đang kiểm 0atra cũng dsửng sốt 10hét lên.

“Thật 7dkhông?”, 5bác sĩ Viên 6chùi đôi 59mắt đã b6mờ đi của c8mình, lập b0tức lao 1đến. “Để 6tôi xem.”

Bên 0bàn mổ, 1eđôi tân b2nhân vừa 5thành vợ 5bthành chồng, 90đôi tay 3họ nắm 90chặt nhau.

elúc, cuộc 9eđời luôn 7có kỳ tích; acó lúc, 1tử thần acũng biết 8sợ hãi fsức mạnh 1acủa tình 3yêu chân e3thành. Khoảnh 3khắc ấy 9bác sĩ cũng 79tin rằng, 9đôi tay 8nắm chặt 30lấy nhau 69kia cũng afcó thể 6chiến thắng fthế gian, b7mọi khó 6khắn và 6bnguy nan.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/93496


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận