- Ta muốn về nhà trước một chuyến.
Thần Dạ đưa mắt nhìn về phương xa, nơi đó là Đại Hoa hoàng triều, lời ước hẹn ba năm với Thiên Nhất Môn cũng đã sắp tới.
- Giải quyết xong chuyện nhà ta sẽ đến Bắc Vực lịch lãm.
Đông Vực có Vô Tận Chi Hải, Bắc Vực có một đại hạp cốc cổ quái, con đường phía trước sẽ càng ngày càng khó khăn, mà hiện tại Thiên Đao là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, cho nên Thần Dạ muốn làm cho hắn hoàn toàn phục hồi trước tiên.
- Sau chuyến đi Bắc Vực…
Trong ánh mắt Thần Dạ khởi động hàn ý:
- Khi đó quay về Đông Vực, ân oán với Lăng Tiêu Điện cũng nên chân chính kết thúc.
Trên ngọn núi, mây mù lượn lờ, bầu không khí như tiên cảnh…
Mọi người nhìn thanh niên mặc trường bào màu đen, trong ánh mắt đều hiện tia khác thường, theo trí nhớ của họ, cách đó không lâu thanh niên đã nói cho họ biết, Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn đã kết minh với hắn, điều này khiến cho họ vô cùng khiếp sợ.
Hổ Lực còn không đến nỗi nào, nhưng nhóm người Phong Kình cơ hồ hoảng sợ tột đỉnh!
Thế lực của bọn hắn đứng dưới Thần Hiên Môn, nhắc tới họ còn cần dựa vào Thần Hiên Môn, hàng năm đều cần giao nộp số lượng cống nạp nhất định, nhờ vậy mới có thể sống an ổn.
Bọn họ phi thường rõ ràng, thế lực tứ đại bá chủ cường đại như thế nào.
Mà nay hai thế lực bá chủ đều lựa chọn kết minh cùng thanh niên trước mặt. Mà khi bọn họ nghe nói bởi vì quan hệ với thanh niên kia, Thần Hiên Môn hủy bỏ cống nạp của bọn họ, hơn nữa hứa hẹn ngày sau có cơ hội sẽ lưu cho họ, nhóm người Phong Kình vô cùng kích động, không còn biết dùng lời nào để hình dung.
Điều này thật sự là quá tốt!
Mọi người cảm kích, Thần Dạ chỉ cười, đều là bằng hữu nên cần phải làm như vậy, vì hắn cùng Tử Huyên dù họ biết Lăng Tiêu Điện đáng sợ vẫn không chút do dự chạy tới, trong lòng Thần Dạ chỉ càng thêm cảm kích.
Có thể giúp được bằng hữu, Thần Dạ vô cùng vui vẻ!
Gió núi mạnh mẽ thổi tới, quần áo bay lên phần phật, sau một lúc Thần Dạ xoay người nhìn mọi người cười nói:
- Chờ sau khi thương thế của Tử Huyên tốt hơn, ta phải trở về nhà một chuyến, kế tiếp sẽ đi Bắc Vực. Chư vị, ngày sau núi cao đường xa, tuy rằng không thể thường xuyên gặp lại, phần hữu nghị này Thần Dạ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
- Đa tạ các vị!
Phong Kình vội vàng nói:
- Đừng nói vậy, muốn nói cảm tạ phải do chúng ta nói mới đúng.
- Hắc, các ngươi đều đừng khách khí.
Hổ Lực cười nói:
- Thần Dạ huynh đệ, lần này ngươi trở về hẳn là có việc, lão tổ tông đã công đạo, ta phải hỗn với ngươi một thời gian mới được trở lại, cho nên ta cũng muốn đi cùng ngươi, ngươi đừng cự tuyệt.
- Đương nhiên sẽ không.
Thần Dạ cười nói:
- Hổ Lực tu vi địa huyền cảnh giới, chính là tay đấm lợi hại đó thôi.
Bốn người Phong Tường nhìn thoáng qua nhau, lập tức nói:
- Thần công tử, chúng ta cũng theo ngươi một chuyến.
Phong Kình cười nói:
- Thần Dạ huynh đệ, tuy bốn người họ cũng không giúp được ngươi nhiều lắm, nhưng hầu hạ vẫn còn có thể.
Lời này mặc dù chỉ là câu nói vui đùa, nhưng trong lòng nhóm người Phong Kình đều rõ ràng, với thiên phú cùng tiềm lực của Thần Dạ, chênh lệch giữa song phương sẽ càng ngày càng lớn, trước mắt nhóm người Phong Tường còn có thể miễn cưỡng đi theo, nhưng ngày sau nói khó nghe một chút, ngay cả hầu hạ cũng không có tư cách.
Thần Dạ khoát tay, nói:
- Đều là huynh đệ, nếu họ nguyện ý ta muốn tìm cũng không thấy!
Ý tứ của nhóm người Phong Kình hắn cũng rất rõ ràng, đương nhiên hắn sẽ không để ý, nếu có thể cấp cho bốn người Phong Tường một tương lai tốt, hắn cũng nguyện ý đi làm.
Hổ Lực cười nói:
- Hắc hắc, Tử cô nương mau nhanh dưỡng thương cho tốt đi, ta đã có chút không chờ đợi được.
Thần Dạ thản nhiên nở nụ cười, đột nhiên nói:
- Phong Kình đại ca, từ nơi này đi Lăng Tiêu thành nên đi về hướng nào?
Mọi người ngẩn ra, có chút không rõ vì sao hắn hỏi ra lời này.
- Thần công tử, ngươi là muốn?
Sau đó Phong Tường chợt hiểu được, kinh hãi hỏi.
Thần Dạ gật gật đầu, cười không nói.
Một lúc sau mọi người đều hiểu ý tứ của Thần Dạ, Phong Kình vội nói:
- Thần Dạ huynh đệ, làm như vậy nguy hiểm quá lớn, hiện tại ngươi không cần làm như thế.
- Không phải là cần hay không, mà ta nhất định phải làm như vậy!
Nhìn phương xa, Thần Dạ trầm giọng nói:
- Lăng Tiêu Điện cường đại chư vị càng hiểu rõ hơn ta. Nói thật dù ta có tin tưởng vài năm sau nhổ tận gốc bọn hắn, nhưng dù sao cũng là chuyện mấy năm nữa.
- Trong mấy năm ai có thể bảo chứng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Thanh âm hắn lạnh lùng:
- Ta không thể cam đoan, cho nên trước đó ta phải đem sự tình làm được hoàn mỹ nhất.
- Một thế lực trọng yếu nhất chính là đầu lĩnh cùng người thừa kế!
Thần Dạ cười lạnh nói:
- Lăng Tiêu Điện lớn như vậy, không thể nào chỉ có một mình Tiêu Vô Yểm làm người thừa kế, nhưng nếu hắn gặp phải đả kích càng lớn hơn nữa, do đó cả đời cũng không làm được chuyện đại sự, như vậy đối với Lăng Tiêu Điện mà nói nhất định cũng là đả kích lớn.
- Thần Dạ huynh đệ, hay là ta đi cùng với ngươi?
Hổ Lực nói.
- Không cần, ta cũng không phải đi đại khai sát giới, một người đi mục tiêu không rõ ràng, các ngươi giúp ta chiếu cố tốt cho Tử Huyên cùng Linh nhi, trước khi ta trở về nếu Tử Huyên tỉnh lại, đừng nói cho nàng biết ta đi địa phương nào.
Thần Dạ nở nụ cười, sau khi hỏi rõ phương hướng, thân ảnh chợt động, bay vút về hướng chân trời, sau vài lần hô hấp đã biến thành chấm đen, theo sau biến mất trong tầm mắt mọi người.
Tuy rằng chỉ là ba ngày thời gian ngắn ngủi, nhưng hiện tại Lăng Tiêu thành đã không còn vẻ phồn hoa cùng náo nhiệt như ngày xưa, cả thành trì hoàn toàn vắng vẻ, thỉnh thoảng có người đi qua bước chân cũng vội vàng, hình như làm chuyện xấu gì nên sợ hãi bị người phát hiện.
Trên thực tế vẫn còn người ở lại trong thành, nhưng lại luôn sợ hãi.
Thành trì khổng lồ bây giờ không còn nhân khí, chỉ còn lại người của Lăng Tiêu Điện, những người khác đều đã rời khỏi, đã không còn người nên việc buôn bán không thể hoạt động, đương nhiên không còn ai muốn lưu lại nơi đây.
Lăng Tiêu Điện cũng đã cam đoan chỉ cần có bọn họ, phồn vinh cùng huy hoàng ngày xưa sẽ trở lại, còn hứa hẹn những thương hộ nguyện ý lưu lại sẽ giảm bớt thu thuế của họ.
Nếu là ngày xưa căn bản là chuyện không thể nào, một thành thuế cũng đủ làm các thương gia mừng rỡ như điên, mà sau lưng lời hứa hẹn chính là sự uy hiếp.
Nói cách khác, nếu họ nhất định muốn đi, như vậy còn sống rời khỏi Lăng Tiêu thành hay không thì phải xem tạo hóa của bọn họ.
Những người không thể đúng lúc rời khỏi đều có chút hối hận, sớm biết là như vậy ngày đó đã cùng mọi người cùng nhau ra khỏi, không đến nỗi như bây giờ, vì ôm vài phần hi vọng, luyến tiếc nhiều năm kinh doanh nên không kịp chạy trốn.
Hiện tại chẳng những kinh doanh vô vọng, ngay cả tính mạng tùy thời khó giữ!
Nơi nơi chỉ là chân khí suy sút, mặc dù cố gắng duy trì nhưng đệ tử Lăng Tiêu Điện vẫn biểu lộ vẻ phờ phạc.