Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước ngược lại là đánh tốt chủ ý, một trên một dưới, tiến công của hai người cũng không ở trên một đường thẳng, liền để cho Thần Dạ chú ý đầu liền không thể chú ý được đuôi!
Trừ chút tiểu thủ đoạn này ra, Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước đúng là có thực lực bất phàm, uy thế công kích của hai người như vậy so sánh với thủ đoạn hóa yêu của Vân Đông Lưu không kém chút nào!
Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, thân ảnh chợt lui mấy chục thước, ở trong quá trình lui về phía sau, thanh mang dũng động, một thanh trường cung mang theo lợi tiễn, mang theo khí tức bá đạo vô tận hiện lên, chợt đáp cung kéo tên, thanh sắc lợi tiễn thẳng tắp như tia chớp bắn về phía không trung.
Lúc lợi tiễn phá không, ngoài chín tầng mây có ba động càng cường đại hơn so với lúc Phương Uyên Thước cầm đao bỗng nhiên phiêu phù mà ra, lúc tầng mây kia kịch liệt ngưng kết, một cái cự đại thủ chưởng che trời từ tầng mây kia hóa hình xuất hiện.
Thủ chưởng hoàn mỹ vô khuyết, tràn đầy cảm giác trong suốt, càng giống như một tác phẩm nghệ thuật!
Song thời khắc thủ chưởng kia từ trong chín tầng trời phách về phía huyết hồng thương mang lại ở trong không gian phiêu đãng ra một cỗ vị đạo giống như u minh!
Lúc này, ngay cả Thần Dạ phát ra một chưởng này đều là có chút không giải thích được.
Huyền Đế Huyền Minh thủ, Đao linh đã nói Thần Dạ chỉ lấy được một nửa, cũng không phải là đầy đủ, mà nay hắn cũng là biết thức vũ kỹ này không hoàn chỉnh, nhưng trong thi triển ở gần đây tựa hồ chính hắn nắm giữa đến một điểm mấu chốt nhất.
Chỉ bất quá trong lúc này căn bản không có thời gian để cho Thần Dạ đi lĩnh hội cảm ngộ đột nhiên mà đến đối với Huyền Đế Huyền Minh thủ!
- Oanh!
truyencua†ui.net Trong khoảnh khắc va chạm, hai phương hư không đều là rung chuyển lên một chút, chợt an tĩnh giống như chết, ở sau chốc lát mới có thanh âm bạo tạc kinh thiên vang lên, ngay sau đó tro bụi nồng nặc từ trong đài cao tràn ngập bay lên, sau đó cả đài cao đều là ở vào thời khắc này biến thành phế tích.
Bụi mù đầy trời làm cho người ta nhìn không thấy thắng bại ở bên trong đến tột cùng là như thế nào, cho dù là va chạm ở giữa không trung giờ phút này cũng là hoàn toàn trở nên vặn vẹo đồng dạng khiến cho người ta không thể nhìn thấy thắng bại có phân ra hay không.
Đang ở thời điểm vô số người suy đoán lung tung kết quả cuối cùng, hai đạo thân ảnh chia ra từ trong tro bụi nồng nặc, cùng với trong hư không vặn vẹo kia, một người hướng về phía sau, một người hướng lên bầu trời dữ dội bắn xuyên qua.
Đó chính là Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước!
- Bồng bồng!
Hai đạo thanh âm một trước một sau cách nhau vài giây truyền ra, Phương Uyên Thước hiển nhiên là càng thêm chật vật một chút, bởi vì hắn bị chấn đến trên bầu trời rồi mới rơi xuống mặt đất, vì vậy cho dù hắn không đến nỗi bị ngã chết nhưng cũng để cho cả người hắn đụng ra một cái hố sâu.
- Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước đã bị chấn bay ra rồi, bọn họ hẳn là thua rồi!
- Vậy cũng không nhất định, không thấy thanh bào thanh niên kia còn chưa xuất hiện sao? Nói không chừng ở dưới liên thủ của hai người Liễu Hàn Nguyệt, hắn đã càng thêm trọng thương hoặc là đã chết cũng nói không chừng!
Ở bên trong địa giới hai đại Bắc vực nam bộ, thanh niên xuất sắc nhất liên thủ tiến công, ở rất nhiều người nghĩ đến mặc dù thanh bào thanh niên bất phàm vẫn là không có biện pháp chiến thắng.
Dưới tiếng nghị luận như vậy, sau khi lại qua mấy chục giây có thanh phong thổi tới, đồng thời tro bụi đầy trời tiêu tán, thanh sắc thân ảnh từ trong đó chậm rãi tiêu sái mà ra, xuất hiện ở trước mặt bao người.
Con ngươi của mọi người đột nhiên co rụt lại, người trẻ tuổi kia tuy nhìn lại có chút chật vật, nhưng mà toàn thân không có bất kỳ thương thế nào, khí tức như cũ là vẫn hùng hậu, hô hấp vẫn vững vàng, biểu hiện như vậy so sánh với hai người Liễu Hàn Nguyệt hiện tại miệng đang phun máu tươi, chênh lệch thật sự quá lớn.
Lấy một địch hai cũng có thể đánh tan như thế, người trẻ tuổi này đến tột cùng có lai lịch gì?
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người không có nghĩ đến, dướ liên thủ của Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước, một kích mạnh nhất của riêng mình cư nhiên còn là thua bởi thanh bào thanh niên kia.
Hoặc là mọi người đều biết thanh bào thanh niên dám làm như vậy liền nhất định có nắm chắc, song, cục diện bị thua như thế thật là làm cho người ta không thể tin được.
Đông đảo ánh mắt nhìn thanh niên một thân thanh bào kia, ngay cả thần sắc đều chưa từng có quá nhiều biến hóa, chính là cao thủ thế hệ trước âm thầm xem cuộc chiến ở giờ khắc này cũng đối với người trẻ tuổi kia có kiêng kỵ thật sâu.
Đánh bại Vân Đông Lưu, ứng phó với Từ Lăng lão quái, thủ đoạn của thanh bào thanh niên đã để cho người ta vì đó mà khiếp sợ, biểu hiện hôm nay đã không đơn thuần là khiếp sợ, càng là đáng sợ!
Một bên khác của đài cao bị phá toái, sau khi Hoàng Vũ nhìn thấy một màn này trong hai mắt thật nhanh hiện lên vẻ mừng rỡ khó có thể phát hiện.
Từ trong tro bụi đi ra, Thần Dạ liền không có đi xem xét Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước, đối với hắn mà nói chẳng qua là đánh bại hai người mà thôi, cái gọi là hưng phấn ở sau khi hắn đồng thời ứng phó ba người Tôn Vĩ đã sướng khoái qua, hôm nay liền là phải đem trái tim kia lần nữa khôi phục tỉnh táo cùng bền bỉ vốn có.
Mà Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước cũng không đáng được Thần Dạ đi chú ý quá nhiều, hai người bọn họ căn bản là không có quá nhiều tư cách để cho Thần Dạ đem tâm thần một mực để ở trên thân hai người bọn họ.
Ánh mắt của hắn từ sau khi từ trên người Hoàng Vũ ở chỗ xa lướt qua, liền đặt ở trên người Tôn Vĩ, chỉ có người này là hắn nhìn không thấu, đáng giá để cho hắn đi chú ý!
Vẻn vẹn là nhìn một cái, Thần Dạ nhìn liền thấy Tôn Vĩ đồng dạng là có khiếp sợ, bất quá sau khiếp sợ kia lại là chiến ý càng thêm kinh người!
Cỗ chiến ý này Thần Dạ cảm thụ được, càng có thể tự thân nhận lấy!
Thần Dạ đồng dạng có người rất yêu, hắn cũng có thể vì người mà hắn yêu giao ra tất cả che chở, thương yêu bảo vệ cả đời, vì người thương Thần Dạ lại càng không tiếc tính mạng của mình.
Song, ở trong mắt Thần Dạ, yêu của Tôn Vĩ lại có vẻ vẫn còn là bi tráng, hắn có thể vì Hoàng Vũ giao ra lực lượng cả đời, nhưng mà chưa chắc có thể đạt được hồi báo đầy đủ.
Mặc dù nói ở trong linh vực của bất cứ chuyện gì, giao ra liền chưa chắc có thể đạt được hồi báo, nhưng giao ra liền một điểm hi vọng cũng là không thể thấy, đó là cực kỳ bi ai!
Thần Dạ không biết Tôn Vĩ là nghĩ thế nào, có lẽ Hoàng Vũ thật sự có nỗi khổ tâm khó nói, đây là chuyện không thể làm gì, nhưng Tôn Vĩ thật sự quá bi tình một chút.
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Tôn Vĩ đột nhiên hỏi.
Thần Dạ không khỏi ngẩn ra, giờ khắc này tâm của Tôn Vĩ tựa hồ cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, đem so sánh thật sự là mình quá câu chấp rồi.